Có Chồng Là Thần Y

Chương 598: Chỗ Dựa






Sở Quốc Thiên liền như vậy mà có được Dược Các sao?
Tất cả những người có mặt đều có chút không phản ứng kịp, một đám đứng yên tại chỗ.

Ông chủ Dược Các té trên mặt đất không rõ sống chết, sự thật đang ở ngay trước mắt, căn bản không để cho bọn họ có cơ hội để tra hỏi.
Ngay cả Thượng Vân Minh ở một bên vẻ mặt cũng thừ ra.
Trương Khải, Bạch Nguyễn Quốc và các giáo viên khác, từng người từng người một không thể lấy lại tinh thần.
Âu Dương Hưng cũng đứng sang một bên và liên tục thở dài.
Sở Quốc Thiên từ trong tay lấy thư khiêu chiến ra, nhìn Thượng Vân Minh với vẻ mặt bình tĩnh: “Thượng Vân Minh, hiện tại chúng ta nên thể sắp xếp nghi lễ chuyển giao rồi.

“Cái này..thần y Sở, cậu đã làm hại ông chủ Dược Các chúng tôi vậy mà hiện tại cậu còn nghĩ đến việc chiếm Dược Các của chúng tôi sao? Cậu...khẩu khí của cậu thật lớn mật!”
Sắc mặt Thượng Vân Minh tái nhợt nhìn Sở Quốc Thiên, tay run rẩy không tự chủ được chỉ vào người anh.

Tất cả mọi người trong Dược Các đều có thể cúi đầu trước Sở Quốc Thiên, nhưng chỉ có một mình ông ta, Thượng Vân Minh là không thể!
Dù sao, lúc trước ông ta nhiều lần dùng danh nghĩa Dược Các để gây phiền toái cho Y Đạo Môn, chuyện này không thể cười cười rồi nói cho qua là được.
Hơn nữa, lần này ông ta là người chủ động đề nghị xóa bỏ Y Đạo Môn, nếu Sở Quốc Thiên điều tra ra, ông ta sẽ là người phải đứng mũi chịu sào!
Vì vậy, hiện tại Thượng Vân Minh cũng chỉ có một con đường duy nhất có thể làm đó là đi.
Ông ta chỉ có thể kiên trì, chống lại thần y Sở
Nhưng vừa dứt lời, liền thấy Sở Quốc Thiên bước tới.
Vẻ mặt Thượng Vân Minh đề phòng, không khống chế được mà liên tục lùi về sau vài bước.

“Cậu làm gì vậy?”
Ngay khi giọng nói rơi xuống, mọi người đều nghe thấy một âm thanh rõ ràng vang lên.
Giương mắt nhìn lên, trên mặt của Thượng Vân Minh hiện rõ dấu vân tay.
Thần y Sở đánh Thượng Vân Minh!
Bộ não của Thượng Vân Minh không ngừng ong ong, che mặt kinh ngạc nhìn Sở Quốc Thiên.

“Cậu...cậu dám đánh tôi...cậu!”
Thượng Vân Minh tức giận môi run cầm cập.

“Tôi lấy tư cách là ông chủ của Dược Các, tại sao không thể đánh chết ông? Không có lễ phép, đồ bỏ đi!” Sở Quốc Thiên vẻ mặt bình tĩnh.


“Cậu...cậu khinh người quá đáng! Tên họ Sở, cậu hãy nghe cho thật kỹ, bây giờ cho dù cậu dùng phương tiện không chính đáng này để chiếm Dược Các chúng tôi, quần chúng trong Dược Các cũng sẽ không thừa nhận cậu.

Tôi Thượng Vân Minh, cho dù chết ở chỗ này cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ thỏa hiệp với cậu! Có giỏi thì cậu đâm chết trái tim này đi...!Thượng Vân Minh tức giận nói.

“Đúng vậy! thần y Sở, thủ đoạn này của anh thực sự quả xảo quyệt.

Cho dù chúng tôi có thay đổi ông chủ của Dược Các thì vị trí phó chủ vẫn là của Thượng Vân Minh.

Anh làm như vậy là không nể mặt phó Các chủ, còn cố tình gây khó dễ trước mặt mọi người, thật sự làm cho người ta..."
Lúc này, một học viên đột nhiên nói.
Những học viên quen biết với học viên này đều biết rằng người này là học viên của Thượng Vân Minh, và ở thời điểm quan trọng này, anh ta đương nhiên phải đứng ra và lên tiếng bảo vệ cho Thượng Vân Minh.

“Anh đối với tôi có ý kiến gì sao?” Sở Quốc Thiên nhưởng mi, lãnh đạm nhìn tên học viên này.
Học viên kia cười lạnh một tiếng và nói: “Hiện giờ thần y Sở anh quả thật xuất sắc hơn người, nhưng thủ đoạn lại quá mức nham hiểm.


Ông chủ Vương của Dược Các chỉ đang cạnh tranh với anh trong một cuộc chiến công bằng, và mọi thứ kết thúc, và anh thì ra tay hết sức tàn nhân.

Hiện giờ đã khiến ông chủ Dược Các của chúng tôi bị tàn phế "Anh làm như vậy thì làm sao có thể khiến cho chúng tôi an tâm? Lại dựa vào cái gì mà muốn chúng tôi phải tin tưởng và nghe theo anh?"
Ngay sau khi những lời này phát ra, một loạt người ủng họ anh ta đã đứng sau lưng.

"Đúng, chúng tôi không phục! "Thần ý Sở, thủ đoạn của anh quá hung ác, chúng tôi không an tâm!” “Anh thật nhẫn tâm với ông chủ Dược Các của chúng tôi.

Thật khó cho chúng tôi tưởng tượng được anh sẽ đổi xử với chúng tôi như thế nào sau khi trở thành ông chủ Dược Các “Đúng vậy, chúng tôi đều ủng hộ phó Các chủ "Nếu ông chủ Dược Các tương lai của chúng tôi là một người tàn nhân như anh, vậy chúng tôi thà rằng rời đi "Đúng vậy!” "Tôi cũng như vậy..
Những học sinh dưới quyền Thượng Văn Minh đều đứng lên, và trực tiếp lên giọng bày tỏ lập trường của mình..