Có Chồng Là Thần Y

Chương 695: Phiền Phức Tìm Đến Tận Cửa






"Không phải Thanh Di đã cho mọi người một khoản tiền rồi sao?" Sở Quốc Thiên nhớ rõ Quách Tiên Nhan đã nói với anh việc này.
Lâm Hiểu My sắc mặt tái nhợt, "Không đủ, vẫn còn một phần, nhà em bán đi mấy thứ đồ nhưng vẫn chưa trả hết, những người đó tìm đến nhà em gây sự...!Anh rể, em nên làm gì bây giờ."
Lâm Hiểu My khóc rất thương tâm.
Đúng lúc này, tiếng bước chân lộn xộn dần tới gần.

"Hiểu My!" Là Hứa Phương Linh và Lâm Minh Quang đến đây, còn có Lâm Thanh Di đi cùng với Lâm Minh Quang.

"Mẹ.” Lâm Hiểu My nhìn thấy Hứa Phương Linh, mẹ con hai người ôm chầm lấy nhau khóc rống lên.
Lâm Thanh Di nhìn thấy Sở Quốc Thiên, có hơi kinh ngạc, "Sở Quốc Thiên, sao anh lại ở đây, không phải anh..


"Đã xử lý xong cả rồi, tình cờ trên đường nhìn thấy My nên ghé sang xem sao." Sở Quốc Thiên giải thích.
Hiểu
Lâm Minh Quang đứng ở một bên sắc mặt khó coi.

Nghe thấy Lâm Thanh Di và Sở Quốc Thiên nói chuyện, Hứa Phương Linh mới chú ý đến Sở Quốc Thiên đang đứng một bên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang đây, trong nhảy mất tất cả cơn giận đều trút hết lên người Sở Quốc Thiên.

"Cậu tới làm gì? Không phải đã nói rõ rằng không cho phép cậu xuất hiện trước mặt Hiểu My nhà chúng tôi sao, cái tên sao chối này đúng là cái đồ xui xẻo, bởi vì cậu mà nhà chúng tôi mới thê thảm như thế này!
Hứa Phương Linh bất chấp tất cả cứ thế lao vào đánh Sở Quốc Thiên.
Lâm Hiểu My vội vàng ôm lấy Hứa Phương Linh, mới miễn cưỡng ngăn được bà lại.

"Cậu cút đi! Đừng để tôi nhìn thấy cậu, cái đồ xui xẻo này, chỉ nhìn thôi là đã thấy bực bội rồi!"
Lâm Thanh Di cũng bị dọa sợ, vội vàng ngăn trước mặt
Sở Quốc Thiên, nhìn thấy Hứa Phương Linh đang rất kích động bèn nói, "Dì ơi, dì đừng kích động, có gì thì từ từ nói, chuyện này đâu có liên quan gì đến Sở Quốc Thiên đâu ạ.
Nhưng lúc này đây Hứa Phương Linh hoàn toàn không chịu nghe, chỉ một mực muốn lao đến Sở Quốc Thiên.
Cứ như thể tất cả những chuyện này đều do Sở Quốc
Thiên gây ra vậy.

Thấy Hứa Phương Linh không nghe vào được lời nào, Sở Quốc Thiên cũng lười nghe những lời bẩn thỉu của đối phương.


"Tôi vẫn là nên đi trước thì hơn, ở đây cũng đã có người chăm sóc rồi." Sở Quốc Thiên nhìn Lâm Thanh Di nói.
Lâm Thanh Di nghe vậy, thở dài, "Được, anh cũng đừng bận tâm làm gì, dì của em, dì ấy."
Sở Quốc Thiên không để Lâm Thanh Di nói tiếp, "Cứ như vậy đi, anh đi trước."
Nói xong, Sở Quốc Thiên liền rời đi.
Một đường trở về Y Đạo Môn, có rất nhiều người đến khám bệnh, Lăng Ngọc Vân và những người khác đều đang bận rộn.
Liên tiếp vài ngày xem bệnh, Lăng Ngọc Vân và mọi người cũng không biết mình đã khám cho bao nhiều bệnh nhân, ai nấy đều mệt đến mức muốn hộc máu.

Thầm nghĩ nếu mà có vài ca bệnh nan y khó chữa đến đây thì thật là tốt quá.
Đang nghĩ như vậy, một người phụ nữ gầy gò bước vào trong giờ nghỉ ngơi.

Lăng Ngọc Vân tình cờ không ở đây, Sở Quốc Thiên cũng trùng hợp không có việc gì làm liền đi sang hỗ trợ khám bệnh.
Người phụ nữ bước từng bước tập tễnh, tay ôm lấy trán, vẻ mặt rất khó chịu "Bác sĩ, đã mấy ngày nay tôi không ngủ được, tôi đau đầu, ngày nào cũng đau, uống thuốc gì cũng chẳng có tác dụng.

Sở Quốc Thiên nghe vậy liền nhìn kỹ người phụ nữ kia hơn một chút.
Anh nhận thấy người phụ nữ tuy gầy gò nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ tinh anh, lòng bàn tay cũng thô ráp, có nhiều vết chai sần.
Người này hẳn là một người làm việc tay chân.
Sở Quốc Thiên nhất thời đưa ra phán đoán, nhưng cũng không quá để ý, duỗi tay bắt mạch cho người kia, "Không có vấn đề gì lớn, bác về nhà chủ ý nghỉ ngơi, đừng có suy nghĩ áp lực nhiều quá “Tôi kê cho bác một ít thuốc, về uống hai ngày, hai ngày này chú ý nghỉ ngơi cho tốt, có thể tình trạng sẽ tốt hơn.

Nói xong anh đưa cho người phụ nữ một đơn thuốc điều trị.

"Không được đầu bác sĩ, công việc của tôi rất nặng nhọc, nghỉ ngơi một ngày còn đỡ chứ hai ngày thật sự không được, nếu nghỉ hai ngày đến cơm cũng chẳng có mà ăn nữa."
Người phụ nữ khó xử nhìn Sở Quốc Thiên..