Có Chồng Là Thần Y

Chương 800: Nhầm Rồi






Thật ra, trong lòng ông Phùng cũng vô cùng hoang mang.
Bản thân ông ta nghe nói cậu Sở Hải Dũng đang ở đây, vừa hay gần đây bọn họ có một hạng mục muốn kết nối với công ti của cậu Sở Hải Dũng, vì thế mới muốn giao lưu trước, cũng thuận tiện cho việc hợp tác sau này.
Tính toán như vậy nên ông ta mới không ngại xa xôi mà chạy tới đây.

Nếu không chỉ dựa vào một ông chủ nhỏ nhoi như Hầu Vũ Chính, sao có thể gọi ông ta tới? Nhưng chờ tới khi ông ta đến đây, vừa nhìn thấy người đang đứng đây nào có phải Sở Hải Dũng gì đó, đây rõ ràng là cậu Sở, người mà chủ tịch Quách, ông chủ của ông ta vô cùng tôn kính.
Dù không rõ tại sao chủ tịch Quách lại tôn kính cậu Sở này như vậy nhưng thân là nhân viên của chủ tịch Quách, ông ta đương nhiên phải tôn kính anh hơn cả chủ tịch Quách, vậy mới đúng.
Dù cho ngoài mặt, thân phận của anh chính là Sở Quốc Thiên, người ở rể nhà họ Lâm.

“Tôi không nhận nhầm!”

Ông Phùng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn mọi người rồi nói: “Vị này thật sự xứng đáng được tôi gọi một tiếng cậu Sở.” “Chào ông!” Sở Quốc Thiên bình tĩnh đưa tay.

“Chào cậu Sở!” Ông Phùng cũng vội vàng bắt tay với đối phương, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

Mọi người trong phòng nhất thời nổ tung.

“Cậu, cậu Sở?” “Ông Phùng! Cậu ta là cậu Sở nào thế?” “Ông đừng nói với tôi cậu ta là thần y Sở danh tiếng lẫy lừng đấy.

Chúng tôi cũng từng nghe nói tới thần y Sở, dù sao cũng chỉ có vị thần y thần bí như thần y Sở mới có tư cách được gọi như vậy.

Về phần Sở Quốc Thiên, cậu ta chỉ là một kẻ ở rể, còn là một tên vô dụng ăn bám phụ nữ, có tư cách gì chứ?”
Mọi người mồm năm miệng mười bàn luận, ai ai cũng bày ra vẻ mặt như gặp quỷ.
Thế nhưng ông Phùng vẫn không hề hoang mang, đứng một bên mở miệng nói: “Vị này đương nhiên không phải thần y Sở rồi, tôi nói này tổng giám đốc Hầu, các ông đây là đang làm gì? Không phải ông gọi điện cho tôi tới xác nhận xem vị này có phải cậu Sở Hải Dũng không hay sao?”
Hầu Vũ Chính sửng sốt, ngay sau đó cũng nhớ ra mục đích ban đầu ông ta gọi điện thoại: "Đúng vậy.

“Vậy mấy người toàn hỏi mấy câu vớ vẩn gì thế?” Phùng Minh Đức không vui nói.


“Ông Phùng, ông, ông nói vậy là có ý gì?” “Có ý gì? Ý của tôi là, đây chính là cậu Sở Hải Dũng, cổ đông lớn của Quốc tế Toàn Mậu, tôi gọi cậu ấy là cậu Sở, có gì không đúng sao?” Ông Phùng nghiêm mặt nhìn họ nói.
Dứt lời, căn phòng nháy mắt trở nên yên lặng như tờ Tất cả mọi người đều nhìn Phùng Đức Minh với vẻ mặt không dám tin, nhất thời không biết phải nói gì.
Trong đó, người khiếp sợ nhất là Lý Tuệ Mai.

Cô sững sờ nhìn ông Phùng, một lúc lâu sau cô ấy mới khó khăn quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên, do dự hỏi anh: “Sở
Quốc Thiên, anh, anh thật sự là cậu Sở đó sao? Không phải anh là Sở Quốc Thiên mới đúng sao?”
Cô ấy nghĩ, sao lại có chuyện trùng hợp như thế được? “Tôi là Sở Quốc Thiên, ông ấy nói như vậy, có thể là do tôi với anh ta khá giống nhau nên ông ấy mới nhận nhầm đi.

Như vậy không phải cũng rất tốt sao, haha, đừng vạch trần” Sở Quốc Thiên khẽ cười, nháy mắt nói nhỏ với Lý Tuệ Mai.
Sau đó, anh nghiêng đầu, thờ ơ nói với ông Phùng “Ông Phùng, ông đến rất đúng lúc, ở đây có vài người đang định chặt tay chân của tôi, không biết liệu ông có thể cầu xin giúp tôi, nói với họ vài câu không
Nghe thấy vậy, mặt ông Phùng trở nên u ám, ông ta quay người, không vui nhìn hai người Đinh Vũ Long và Hầu Vũ Chính.

“Có chuyện gì vậy?”

Đinh Vũ Long cầm mã tấu, cả người không khỏi run rẩy, vừa không để ý, mã tấu trên tay đã rơi xuống đất.

Leng keng! “Tổng giám đốc Đinh, chuyện gì thế này? Ông dám ra tay với cậu Sở? Ông đây là muốn làm khó khách hàng của Y dược Thanh Di sao? Mấy ông gọi tôi qua đây, lẽ nào chính là để tôi thấy cảnh này?” Ông Phùng nhìn chằm chăm Đinh Vũ Long, giận dữ quát.

“Không, không, không, ông Phùng, chúng tôi nào có cái gan đấy? Vừa rồi mọi người chỉ có chút hiểu lầm mà thôi, chỉ là hiểu lầm mà thôi! Chúng tôi chỉ là nói miệng thế thôi, chỉ hù dọa một chút, sẽ không thật sự động tay động chân." Đinh Vũ Long vội vàng xua tay giải thích.

“Hiểu lầm cái rắm!”
Ông Phùng nói xong, đưa tay, một cái tát bay tới..