Có Chồng Là Thần Y

Chương 883: Một Cánh Tay






“Cậu Sở, cậu đi đi!” Ông Hàn nhìn Sở Quốc Thiên vội vàng nói, Hàn Vũ đã bị bắt đi rồi, ông không muốn nhìn thấy Sở Quốc Thiên cũng gặp nạn.
Vừa dứt lời, ông Hàn không khỏi sững sờ sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy rằng, trước khi đám côn đồ đó đến gần Sở
Quốc Thiên, thì Sở Quốc Thiên đột nhiên giơ chân lên.
Bich, bich, bich!
Sau một vài tiếng động nặng nề vang lên, những tên côn đồ đó không có cơ hội phản ứng, liền bị đuổi ra ngoài.

"A, AAA!" “Đau quá, đau quá.

Đám côn đồ nằm trên mặt đất, liên tục ôm chân, chỉ cảm thấy xương cốt như muốn gãy, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

"Tên nhãi, thân thủ không tồi."
Bảo Săn liếc nhìn đám đàn em đang ngã trên mặt đất, hai mắt nhìn Sở Quốc Thiên sáng lên, vội vàng nói: “Cậu nhóc, thế này nhé! Tôi trả cậu 300 triệu một tháng, cậu làm vệ sĩ riêng cho tôi? Tôi hứa cậu đi theo tôi, ăn ngon mặc đẹp, đàn bà xe sang, không thiếu thứ gì!”
Báo Săn cố tình lôi kéo Sở Quốc Thiên.


“Xin lỗi, tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn tiền cạnh gà." Sở Quốc Thiên lạnh lùng.

"Một bát canh gà thì giá bao nhiêu? Chỉ cần cậu bằng lòng làm vệ sĩ riêng cho tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi trả cậu bấy nhiêu, thế nào?" Bảo Săn nhìn Sở Quốc Thiên bằng ảnh mất kiên định.

300 triệu một tháng, Bảo Săn nghĩ, đó hắn là một con số hấp dẫn với cậu thanh niên bình thường trước mặt mình.

“Canh gà, 3 tỷ!” Sở Quốc Thiên vẻ mặt không chút thay đổi, nói.

"Cái gì? Ngông cuồng! Tên nhãi, sao mày không đi cướp đi? Đùa tao à?" Bảo Săn nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên và giận dữ nói.

"Mày tưởng rằng ông đây hết người rồi sao? Mày có giỏi thì đứng đây chờ!” Bảo Săn nói xong, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho người nào đó.
Năm phút sau, có tiếng ồn ào từ tầng dưới.

"Tránh ra, tránh ra! Tất cả tránh ra!"
Bệnh nhân, người nhà và bác sĩ trong bệnh viện vội vàng chạy trốn khi nghe thấy động tĩnh, không dám tùy tiện đi lại, cúi gằm mặt ra ngoài.

Ngay sau đó, hàng chục tên côn đồ bộ dạng khác nhau cầm gậy gộc xông lên, ngay lập tức bao vây phòng bệnh của ông Hàn.

“Anh Bảo Săn, là ai chọc giận anh?" Một tên côn đồ đi tới, trong tay cầm một cây gậy sắt, “Anh cứ nói với em, em đảm bảo sẽ giết chết hắn! khiến hàn bò ra khỏi đây!” “Là tên nhãi này" Bảo Săn chỉ vào Sở Quốc Thiên, hừ lạnh.

Nghe vậy, đám côn đồ đồng thời nhìn về phía Sở Quốc Thiên, chỉ cần Bảo Săn nói lời nào, bọn chúng sẽ lập tức ra tay.
Bỗng chốc, bầu không khí trong phòng vô cùng nặng nề.

Lông mày Sở Quốc Thiên hơi nhíu lại, anh không hề coi những kẻ này ra gì, nhưng bệnh viện không thể thích hợp ra tay, lỡ như khiến ông Hàn hay Hàn Vũ bị thương thì không hay.
Ù Ù Ù...
Đúng lúc này, Sở Quốc Thiên lấy điện thoại di động ra, một cuộc gọi lạ truyền đến.

“Alo.

Sở Quốc Thiên hỏi thẳng sau khi kết nối.
Thấy Sở Quốc Thiên trả lời điện thoại, đám côn đồ kia do dự có cần ngăn cản không, Bảo Săn ở một bên chế nhạo, “Cho hắn nghe, dù sao trước khi chết cũng cần nói mấy câu cuối cùng" “Chủ tịch Sở, là tôi, Hữu Cường.” Giọng của Hữu Cường vang lên trong điện thoại, "Anh Thái Sơn nói anh đang ở bệnh viện, tôi đã ở dưới lầu.

Anh ở phòng nào vậy? Tôi gửi tiền cho anh” “Tòa ba, phòng 402" Sở Quốc Thiên trực tiếp nói.

"Tên nhóc, mẹ kiếp, muốn trăng trối gì thì nói đi, đừng làm tổn thời gian của ông đây nữa!" Bảo Săn ở bên cạnh nóng nảy, tức giận thúc giục..