Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 72: 72: Chưa Từng Quen Nhau





"Ông xã, hay là thôi đi, em không cần nữa đâu! Mấy người trong tập đoàn TM đều là hạng giàu có, chúng ta không nhất thiết phải tranh giành với bọn họ làm gì, để em đi mua món đồ khác tặng cho ba vậy." Giang Vũ Phỉ giả bộ yếu ớt nói, cô ta biết đàn ông coi trọng thể diện nhất, đặc biệt là người có tiếng tăm lớn như Thẩm Giai Nghị, nếu bây giờ anh ta từ bỏ, thì chẳng phải là đã mất hết mặt mũi sao?
“Anh nhất định sẽ lấy nó về cho em.” Thẩm Giai Nghị vươn tay ôm Giang Vũ Phỉ.
"Chồng tôi đã nói rồi, anh ấy nhất định sẽ lấy nó cho tôi, các người nên từ bỏ đi! Nếu thua thì thật xấu hổ, nhiều người xem như vậy cơ mà! Chơi với lửa là bị lửa thiêu chết đấy, biết không hả?" Giang Vũ Phỉ rất kiêu ngạo.
“Chúc mừng Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân, 525 tỷ này, rất xứng đáng!” Giang Ý Mạn cười nói.

Cô sẽ không tiêu số tiền lớn một cách lãng phí như vậy, để rồi còn bị thầy trách mắng, ha ha ha, đợt tranh giành vừa rồi đã làm Thẩm Giai Nghị tiêu hao một sói tiền vô bổ rồi
"Không phải vừa rồi có người khẳng định rằng sẽ lấy được nó sao? Xem ra bạn trai của cô cũng không yêu thương cô lắm." Giang Vũ Phỉ chế nhạo.

Cô đã thắng, cuối cùng cũng có một ngày cô thắng được Giang Ý Mạn, quá tuyệt vời.
"Tình yêu của chúng tôi không màng đến danh lợi.

Nói như vậy, chẳng lẽ Thẩm phu nhân yêu Thẩm tiên sinh là vì tiền tài của anh ấy sao?" Giang Ý Mạn đá lại.

Tại sao Thẩm Giai Nghị lại có cảm giác cô ta là đang cố ý nói điều này với anh, vừa rồi cô ta còn nói xin lỗi anh, khi gần cô, tim anh đập nhanh hơn bình thường, tại sao tất cả đều thấy quen thuộc như vậy?
“Từ Phong, chúng ta đi thôi.” Giang Ý Mạn ngạo nghễ bước đi, toát ra khí chất đế vương.
Thẩm Giai Nghị nhìn chằm chằm bóng lưng cô hồi lâu, ánh mắt dò xét.
“Cô ta thật sự chỉ là một phục vụ thôi sao?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
“Ông xã, anh đang muốn nói gì?” Giang Vũ Phỉ căng thẳng.
Cô nhìn thấy một tia khác thường trong mắt Thẩm Giai Nghị.
“Anh luôn cảm thấy hình như trước đây mình có quen cô ta, nhưng không thể nhớ ra được.” Thẩm Giai Nghị nói.
"Làm sao có thể? Ai cũng biết anh là người đàng hoàng, không bao giờ tiếp xúc với phụ nữ ở bên ngoài, làm sao lại có thể quen một nữ phục vụ!”Giang Vũ Phỉ ôm cánh tay Thẩm Giai Nghị.

Cô ôm chặt lấy anh, vì sợ anh đột ngột lấy lại được trí nhớ, vì sợ anh sẽ rời bỏ cô.
"Thật à? Vậy sao anh lại có cảm giác quen thuộc như thế nhỉ?" Thẩm Giai Nghị có rất nhiều thắc mắc.
"Sao vậy? Còn có chuyện gì giấu diếm anh sao?" Thẩm Giai Nghị thấy Giang Vũ Phỉ khác lạ.
"Không có, chỉ là em không quen nói xấu sau lưng người khác.

Nhưng nếu anh đã muốn biết, vậy em sẽ nói cho anh nghe! Người phụ nữ đó thực ra là nhân viên phục vụ khách sạn, chúng ta cũng thường xuyên đến đó nên anh mới cảm thấy quen mắt như vậy, nghe nói tính tình cô ấy không được tốt lắm, khá là hỗn xược và lại còn hay dây dưa với nhiều loại đàn ông.” Giang Vũ Phỉ nói.
Cô ta đang tạt một thau nước bẩn lên người Giang Ý Mạn.
“Em đừng có quan hệ với những loại phụ nữ như vậy, nghe không?” Thẩm Giai Nghị nói.
“Ừm, em sẽ không.” Giang Vũ Phỉ kéo tay Thẩm Giai Nghị: “Ông xã, hôm nay cảm ơn anh nhiều nha, đến sinh nhật của ba, ông ấy nhất định sẽ rất vui khi nhận được món quà này.

À, nếu hôm đấy anh không bận công việc thì có thể đến tham gia cùng em có được không?"
Giang Vũ Phỉ năn nỉ Thẩm Giai Nghị, bởi vì đã ngần ấy năm, cho dù nhà họ Giang có bất cứ hoạt động, tiệc tùng gì, anh đều không bao giờ tham gia, cũng không có hứng thú, Giang Vũ Phỉ không dám mong đợi anh sẽ gật đầu.
Trong xe!
Từ Phong lái xe, Giang Ý Mạn ngồi ghế sau đang hút thuốc, mùi thuốc rất nồng làm người ngồi trong xe có chút khó thở, Từ Phong không chịu được, thường ngày Giang đại boss không như thế này! Khi hút thuốc thì cô sẽ mở cửa sổ hoặc mở mui xe ra.


Hôm nay sao lại như muốn tự hành hạ mình thế này?
Vì vừa bị thua nên cô ấy không vui?
“Giang tổng, lúc nãy cô thừa sức thắng bọn họ mà, sao lại nhường lại?” Từ Phong hỏi.
Rõ ràng chính Giang Ý Mạn bảo anh dừng lại, nếu không Từ Phong sẽ không buông tay, anh tự tin, nhiều nhất không đến hai hiệp nữa thôi, Thẩm Giai Nghị nhất định sẽ không chống đỡ nổi, anh ta là người kinh doanh, sẽ không bao giờ chịu bỏ ra một số tiền gần bằng cả một hạng mục lớn để mua những thứ vô bổ như vậy.
“Anh nghĩ bỏ ra 525 tỷ cho một kiện bình phong phỉ thuý có hợp lý không?” Giang Ý Mạn hùng hổ hỏi.
Từ Phong lắc đầu: "Mua về để làm gì chứ? Vừa tốn tiền mà lại không có tác dụng gì! Nhưng hôm nay dù gì thì cũng là chúng ta thua, chúng ta lại đại diện cho TM, thua như vậy thật sự làm TM mất hết mặt mũi." Từ Phong cảm thấy thể diện quan trọng hơn.
"Thể diện là cái gì? Có ăn thay cơm được không? Tôi tin rằng nếu chủ tịch có ở đó, ông cũng sẽ không bỏ ra cái giá cắt cổ như vậy cho một món đồ chỉ dùng để trưng bày, vậy nên cứ nhường lại cho Thẩm Giai Nghị và Giang Vũ Phỉ đi.” Giang Ý Mạn nói.
Cô vẫn đang hút thuốc, đây là điếu thuốc thứ tư sau khi cô lên xe, cô hút thuốc một cách nhàm chán, ai cũng đều có thể nhìn ra tâm trạng của cô không tốt.
“Đúng vậy, dù sao đêm nay chúng ta cũng đã đổ ra rất nhiều tiền rồi, thắng thua vụ này cũng không quan trọng.” Từ Phong tiếp tục lái xe.
"Trong hai ngày tới, anh giúp tôi tìm một chiếc bình phong phỉ thuý tương tự như chiếc vừa rồi.

Càng cổ càng tốt, nhớ phải là hàng thật đấy, mấy ngày nữa tôi cần dùng đến nó."
"Vậy sao vừa rồi cô không lấy luôn cái kia đi?" Từ Phong có chút không hiểu nổi.
Tại sao cô cứ làm mọi chuyện phức tạp thêm vậy?
“Tôi có nguyên do riêng của mình, anh cứ đi làm đi, càng sớm càng tốt, nhất định phải là hàng thật, không thể lừa tôi bằng đồ giả được đâu.” Giang Ý Mạn nói.

"Sếp đừng lo, chỉ cần có tiền là được.

Tôi có quen một chuyên gia trong lĩnh vực này, tối nay tôi sẽ nhờ anh ấy tìm giúp.

Chắc không có vấn đề gì." Từ Phong nói.
"Được.

Đi thôi, đến nhà tôi uống vài ly." Giang Ý Mạn nói.
“Uống rượu?” Từ Phong kinh ngạc.

Đêm hôm rồi mà còn rủ uống rượu, đây không phải là phong cách của Giang Ý Mạn, chắc chắn là cô đang có tâm sự gì rồi!.