Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 111




Tưởng Tấn muốn nâng giá cổ phần Bác Triển lên, rồi đem toàn bộ bán ngược lại cho Lục Tĩnh Sanh, Lục Tĩnh Sanh không có trả lời hắn ngay mà trước tiên tạm thời lui lại chút.

"Nguyên lai ngay từ ban đầu Hoàn Cầu cũng không phải thực sự muốn thu mua Bác Triển, bọn họ là vì tiền mặt."

Trong phòng họp Bác Triển, Sài Trăn, tiểu Quý ngồi ở bên cạnh Lục Tĩnh Sanh, cùng một đám quản lý cấp cao của Bác Triển mở hội nghị khẩn cấp.

Nghe xong lời Lục Tĩnh Sanh nói, giám đốc chế tác Lưu Thanh nói: "Lúc trước vì muốn tự bảo vệ mình, Bác Triển từ từ đem giá cổ phiếu kéo cao, đều muốn tiêu hao tài chính của Hoàn Cầu, hiện tại Hoàn Cầu tiếp tục còn kéo cao hơn nữa, Tưởng Tấn muốn đem cổ phiếu một lần nữa bán trả lại cho chúng ta, mục đích rất rõ ràng, Hoàn Cầu chính là muốn tiền."

Chủ quản Truyền thông, Tần Tuấn nói: "Cái này thật sự là chủ ý của Hoàn Cầu sao? Hoàn Cầu cũng không phải rất thiếu tiền, tuy rằng như vậy có thể kiếm được một khoản tiền, nhưng ngoài hao tổn thời gian, tinh lực không nói, loại chuyện thua mua một cách ác ý như này cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng bản thân."

Lưu Thanh nói: "Tôi có bằng hữu, hắn nói cho tôi biết một tin tức nho nhỏ, là tám tháng trước Tưởng Chính nhập viện rồi."

Lục Tĩnh Sanh: "Bệnh gì?"

Lưu Thanh: "Ung thư thực quản, đã vào giai đoạn cuối rồi, hiện tại đại cục của Hoàn Cầu nằm trong tay Tưởng Tấn."

Nhân lực, Tương Tiểu Phù chen vào nói: "Không phải tất cả đều nằm trong tay Tưởng Tấn sao?"

Lưu Thanh cười: "Mọi người ở đây có chỗ không biết. Tuy rằng Tưởng Tấn một mực lo liệu Hoàn Cầu, nhưng sau lưng vẫn là Tưởng Chính lão gia buông rèm chấp chính, Tưởng Tấn không chỉ không có thực quyền, ngay cả tiền đều không được động, Tưởng Chính ủy quyền cho anh vợ mình quản lý tài chính cho Hoàn Cầu, Tưởng Tấn hắn là nhi tử, muốn động tới tiền cần phải báo cáo. Nhìn như sóng yên mây lặng kì thực rất cực nhọc. Về phần Tưởng Chính tại sao phải khống chế con của mình như vậy thì phải hỏi chính bọn hắn rồi."

Lục Tĩnh Sanh cân nhắc nói: "Thế còn Tưởng Bối Nam thì sao?"

"Ngài nói là lần này có sự tham gia của Tưởng gia Nhị tiểu thư? Nàng... Tôi không biết nhiều, không phải nàng vẫn luôn đứng ngoài không tham gia sao?" Lưu Thanh nói.

Lục Tĩnh Sanh hỏi hắn: "Nói tiếp phần trước ngài đang nói đi."

Lưu Thanh nói: "Tưởng Chính rơi vào giai đoạn chuẩn bị hậu sự, hiện tại Hoàn Cầu đánh bài gì không phải chúng ta có thể dùng lẽ thường suy đoán được. Ngài nói hành động ác ý thu mua không phải là Hoàn Cầu cố hết sức thực sự thu mua." Hắn đối với Tần Tuấn nói, "Không sai, dùng năng lực hoạt động của Hoàn Cầu, thời điểm này, tinh lực cùng tiền, tùy tiện đầu tư cái gì đều có thể thu về lợi nhuận, cần gì phải cùng Bác Triển ở chỗ này vật lộn. Dùng danh nghĩa Hoàn Cầu thu mua cổ phiếu Bác Triển, cuối cùng là về tới tay Tưởng Tấn, sau lại mang ra bán lại, mọi người không cảm thấy, người thu lợi cuối cùng không phải đã thay đổi sao?"

Lục Tĩnh Sanh gật gật đầu: "Tưởng Tấn đang lợi dụng Bác Triển để di chuyển tài chính, thu về tiền của Hoàn Cầu, chính là dùng Chướng Nhãn pháp lừa phỉnh lấy tiền của cha hắn cùng cổ đông, đem vào túi riêng của mình. Mà Tưởng Bối Nam cùng Đường Cảnh Lộ trong vụ này chính là người ủng hộ."

Lưu Thanh vỗ bàn một cái: "Không sai."

Lục Tĩnh Sanh hỏi tiểu Quý: "Gần một năm qua bên chỗ Tưởng Tấn có gì biến động dị thường không?"

Tiểu Quý xuất ra Laptop, nhanh chóng mở ra tài liệu: "Tưởng Tấn vẫn luôn ở trong nước, đi công tác cũng rất ít, sáu tháng trước có đi Mỹ công tác một chuyến, lâu hơn nữa là tám tháng trước có ở lại Macao một tuần."

"Macao, đi làm gì?"

"Cái này tạm thời không biết."

Không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy mà phân phó, Lục Tĩnh Sanh tuyên bố tan họp, lưu lại một mình tiểu Quý.

Sài Trăn đi ra ngoài trước, có chút do dự, vì bọn nàng đóng lại cửa phòng.

"Em đi điều tra một chút tình hình tài chính của Tưởng Tấn trong hai năm qua, kể cả người nhà hắn."

"Vâng."

"Nếu có tin tức liền báo cho tôi biết."

"Vâng. Boss, thế còn chuyện mua về cổ phiếu Bác Triển..."

Lục Tĩnh Sanh nói: "Con tin thì luôn muốn chuộc đồ."

"Thế nhưng là, với tình trạng Bác Triển hiện nay, một số tiền lớn như vậy..."

"Tiểu Quý, em không cần cân nhắc những thứ này. An tâm làm chuyện của mình, tiền lương chị sẽ đúng hạn mà trả."

Tiểu Quý có chút sốt ruột: "Boss, em không phải có ý này. Bác Triển hiện tại ở vào thời kì đặc biệt, với tư cách là một phần tử của công ty em sẽ đem hết toàn lực phụ tá boss."

Lục Tĩnh Sanh nhìn nàng cười, bóp nàng đầu: "Em đi làm, tôi phát tiền, đạo lý hiển nhiên. Đừng nghĩ nhiều."

Tiểu Quý đỏ mặt —— boss thực dịu dàng!

Thời điểm từ trong phòng họp đi ra thấy Sài Trăn đứng trước cửa sổ thủy tinh ở cuối hành lang, không biết đang nhìn cái gì. Tiểu Quý đi qua, Sài Trăn nghiêng qua liếc nàng, nói: "Thật đúng là hâm mộ cô."

"Hâm mộ tôi cái gì?" Tiểu Quý khó hiểu.

"Cô có đồ tốt tôi không có."

Tiểu Quý nhíu mày.

"Tín nhiệm." Sài Trăn đem một sấp văn kiện vỗ vào ngực nàng, rời đi.

Tiểu Quý không hiểu mà nhìn bóng lưng nàng, mở ra cặp văn kiện, đúng là tài liệu mà vừa rồi boss muốn truy xét, là tình hình tài chính của Tưởng Tấn cùng thành viên gia đình hắn vài năm gần đây.

"Boss!" Tiểu Quý mãnh liệt đẩy ra cửa phòng làm việc của Lục Tĩnh Sanh, Lục Tĩnh Sanh đang lật xem trang chủ tài khoản mạng xã hội của Diệp Hiểu Quân, đúng là hồi lâu không có đổi mới, tiểu Quý xông đến quá nhanh, làm cho Lục Tĩnh Sanh hoàn toàn lúng túng, trực tiếp đem màn hình laptop che đi, bình tĩnh nói:

"Chuyện gì?"

Tiểu Quý đem tài liệu mở ra tại trước mặt nàng, Lục Tĩnh Sanh liếc mắt nhìn, kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy?"

"Là Sài Trăn đưa em."

"Sài Trăn?"

Sài Trăn mới đến bên cạnh Lục Tĩnh Sanh không lâu sau, hơn nữa là người từ Hoàn Cầu tới, từ sự kiện thu mua ác ý bộc phát lúc trước Lục Tĩnh Sanh liền đối với nàng để ý, thế cục xoay chuyển nhanh nhạy lúc này nàng càng là không thể quá tín nhiệm Sài Trăn. Không nghĩ tới Sài Trăn đều đã đi nhanh hơn một bước so với các nàng, triển khai điều tra đối với Tưởng Tấn. Xem ra cô nương này thận trọng, điểm gắng sức rất đúng vị trí.

Từ phần tài liệu này nhìn ra tình hình tài chính tư nhân của Tưởng Tấn mấy năm này cũng không tính quá tốt, tính ra ở B thành còn rất nhiều bất động sản, tất cả đều là lão bà hắn mua. Không chỉ có mua nhà còn mua xe, mỗi tháng đều ra ngoại quốc điên cuồng đổ máu, túi xách, xe cộ đều là bản số lượng có hạn. Cha mẹ của nàng vừa qua đời không lâu, còn lưu lại tổn thương tâm lý, nói là mua sắm để giảm bớt áp lực.

Mà đoạn thời gian hắn đi Macao, tựa hồ là có cả con trai đi cùng.

Lục Tĩnh Sanh ngửi được một chút khác thường.

"Tiểu Quý, Em đi Macao một chuyến, đem hành tung Tưởng Tấn tại Macao điều tra rõ ràng."

"Vâng boss! Buổi chiều em liền xuất phát!"

"Không cần phải gấp gáp, chú ý thân thể, lần trước bị thương có bị di chứng gì không?" Lục Tĩnh Sanh lúc này mới phát hiện bản thân mình rất ít quan tâm tới tiểu Quý, khi nàng xuất viện không hỏi thăm cũng không có đi đón nàng.

Ngay cả Diệp Hiểu Quân còn rời đi, chỉ có tiểu Quý vẫn còn, nửa cái mạng cũng suýt mất, nàng còn ở lại chỗ này.

"Chỉ là dễ cảm cúm và ho khan đôi chút, không có việc gì lớn... Đúng rồi boss." Tiểu Quý hướng cửa ra vào liếc mắt nhìn, xác định cửa đã đóng chặt, hỏi lại Lục Tĩnh Sanh, "Sài Trăn kia đến cùng lai lịch gì?"

"Sài Trăn? Là Ấu Ninh giới thiệu đến, trước kia công tác tại Hoàn Cầu."

"Khó trách..."

Lục Tĩnh Sanh nhìn nàng một cái, nói: "Để Sài Trăn đi Macao cùng em đi."

Tiểu Quý bị kinh sợ: "Vì cái gì?"

"Em không phải thường xuyên sinh bệnh sao? Để một mình em đi xa nhà tôi còn thật sự có điểm lo lắng, Sài Trăn cẩn thận, đi theo em có người chiếu cố."

"... Boss chị xác định không phải tìm người trông chừng em?"

Lục Tĩnh Sanh cười vỗ vỗ cánh tay nàng: "Đi đi."

Từ trong văn phòng đi ra, một đường tiểu Quý đều suy nghĩ tại sao boss phải có hành động kỳ quái như thế. Nàng cũng không phải là chưa từng một mình đi công tác, sau khi xuất viện mặc dù có chút bệnh lặt vặt nhưng vẫn tính là khỏe mạnh. Như thế nào mà bây giờ đi Macao còn cần người đi theo?

"Tín nhiệm."

Tiểu Quý dừng bước lại, nhớ tới Sài Trăn đề cập tới từ này.

Đúng rồi, boss không phải để cho Sài Trăn đi theo nàng, mà là làm cho nàng mang theo Sài Trăn, thuận tiện nhìn xem người này thật có thể sử dụng được nữa không. Boss đem biệt thự bán đi chuyện này không có mấy người biết, tiểu Quý hiểu rõ Bác Triển hiện đang ở vào lúc khó khăn, cũng là lúc cần dùng người. Không muốn phải thừa nhận, nhưng đồ mặt lạnh kia hiệu suất làm việc thật cực cao, boss đại khái cũng muốn trọng dụng nàng.

Chuyện này bản thân không có vấn đề, nhưng chuyến đi Macao này, hành trình như thế nào cũng phải mất tầm một tuần, đồng hành cùng mặt lạnh, chắc gầy mất một vòng a?

Tiểu Quý cùng Sài Trăn xuất phát, Lục Tĩnh Sanh án binh bất động, không có chủ động liên hệ Tưởng Tấn, Tưởng Tấn cũng rất có kiên nhẫn chờ đợi.

Thịnh Anh cùng Lô Mộc Dĩnh giải ước thật, bất quá người giúp nàng giao tiền hợp đồng không phải Kim Bài truyền thông...

"Hoàn Cầu đúng không." Lục Tĩnh Sanh cười cười, "Có nghĩ tới."

Thịnh Anh nói: "Nghe nói Kim Bài truyền thông từ bộ [Love in Prague] về sau liền một đường đi xuống, tâm tư Vương Chuẩn không biết phiêu đi đến nơi nào rồi, nhi tử cũng gây thất vọng, liên tục nhiều tháng thua lỗ, vẫn là Hoàn Cầu đầu tư đến một hạng mục mới, kéo Kim Bài truyền thông lên một chút. Hiện tại Hoàn Cầu ảnh thị là đại cổ đông thứ hai tại Kim Bài truyền thông."

Hành động này của Hoàn Cầu có tư thế thống nhất giang sơn, khó trách Vương Chuẩn cũng nhảy tới vũng nước đục này, đều là mang lợi ích đem ra sử dụng. Không thể nghi ngờ là từ đầu Kim Bài truyền thông coi trọng Lô Mộc Dĩnh, hiện tại Hoàn Cầu ra tay đem nàng kéo đi càng có thể đối với Bác Triển hình thành một vòng đả kích mới.

Lục Tĩnh Sanh nói: "Không có việc gì, rời đi thì cũng đã rời đi, làm tốt công tác sau khi vi phạm hợp đồng là được."

"Ân, Lục tổng, tôi còn có chuyện nghĩ muốn nói với ngài."

Lục Tĩnh Sanh ngẩng đầu nhìn nàng, chờ nàng nói chuyện.

Thịnh Anh luôn luôn là người nói chuyện sảng khoái, lần đầu thấy nàng muốn nói lại thôi.

"Nói đi."

Thịnh Anh thật dài mà thở dài một hơi, nói: "Sự tình Lô Mộc Dĩnh là thất trách của tôi, ngay cả tiểu hỗn đản như vậy cũng không quản được... Tôi thẹn với tín nhiệm của Lục tổng, cũng không có tư cách cầm phần lương cao này, cho nên, đây là thư từ chức của tôi."

Lục Tĩnh Sanh nhìn thoáng qua thư từ chức Thịnh Anh đưa tới, nói: "Cũng tốt, hiện tại từng cái hạng mục của Bác Triển đều rớt vào thời kỳ ngâm nước, chị rời khỏi là sáng suốt đấy."

"Không không không, Lục tổng ngài đã hiểu lầm. Tôi không phải là bởi vì tình cảnh hiện tại của Bác Triển mới quyết định rời đi, tôi là thật sự cảm thấy năng lực của tôi không đủ. Đến Bác Triển đảm nhận vị trí giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ cũng đã có một năm, làm đến bây giờ một chút khởi sắc đều không có. Là năng lực của tôi chưa đủ. Hơn nữa... lần kia đe dọa Lô Mộc Dĩnh cũng cho lòng tôi sợ hãi, tôi cảm thấy được tôi không có cách nào khác đảm nhiệm công việc này."

Lục Tĩnh Sanh cầm điện thoại phân phó một chút sự việc về từng bộ phận, nói vài câu sau kêu Thịnh Anh đi qua: "An bài mọi chuyện, bên nhân sự sẽ sắp xếp, chị đi đi."

Thịnh Anh không nói chuyện lui ra ngoài, Lục Tĩnh Sanh đã quá rõ ràng, những lời này soi kỹ thì có chữ nào là thiệt tình? Dùng tình huống hiện tại của Bác Triển mà xem xét chẳng qua là đang kéo dài hơi tàn, nếu muốn bảo vệ công ty, phải giao một khoản tiền lớn chuộc công ty từ trong tay Tưởng Tấn. Đến lúc đó, coi như là Bác Triển trở lại trong tay Lục Tĩnh Sanh, chỉ sợ cũng chỉ còn lại một thể xác bị tàn phá. Thịnh Anh lúc này rời đi có lẽ là lựa chọn rất sáng suốt.

Nàng đối với Bác Triển không có cảm tình, tất nhiên rồi, nàng có thể có cảm tình gì. Cho dù là có cảm tình đi nữa, con người vẫn phải ăn cơm, bảo trụ bát cơm mới là điều trọng yếu nhất.

Đúng như Lục Tĩnh Sanh sở liệu, sau khi Thịnh Anh rời đi, nhân viên cùng lãnh đạo cấp cao cũng lần lượt đệ đơn từ chức.

Thời điểm Lưu Thanh rời đi có đến tìm Lục Tĩnh Sanh tán gẫu đến trưa, chỉ ra con đường tương lai mà Bác Triển có thể đi, hy vọng Bác Triển có thể tốt hơn.

"Thật sự, tôi cảm thấy được Bác Triển về sau nhất định có thể Đông Sơn tái khởi, tôi đặc biệt xem trọng công ty chúng ta!"

Lục Tĩnh Sanh cười cười: "Tốt, kim ngọc lương duyên khắc ghi trong tâm, không tiễn."

Tương Tiểu Phù mấy ngày này vẫn luôn rất bực bội, nhìn giám đốc sản xuất phim đều rời đi, Bác Triển còn có gì a? Nàng luôn luôn là người có chủ ý, nhưng sự tình phát triển đến bước này rồi nói đi là đi quá là không trượng nghĩa, bình thường Lục tổng đối với mọi người đều rất tốt, nói tăng lương liền tăng lương, từ khi nàng tiếp nhận Bác Triển, qua mấy năm con số tiền lương tăng gấp bội không nói, lúc công ty đưa ra thị trường còn làm cho tài sản nhảy qua qua bảy con số... Thế nhưng là không đi bám trụ tại Bác Triển đã tốn hao đến nhường này cũng không phải chuyện tốt, Hoàn Cầu cùng Tưởng gia gia đại nghiệp đại, hành động ác ý thu mua đối với Bác Triển rõ ràng chính là tư thù cá nhân, nếu không nhanh phân rõ giới hạn cùng cùng Bác Triển chỉ sợ về sau tại trong cái ngành này dễ bị người khác chèn ép. Con người mà, dù sao cũng phải vì chính mình suy nghĩ nhiều một chút, tiền mới là thứ trọng yếu nhất, không có tiền thì cho dù là trượng nghĩa, có khí tiết thì có gì hữu dụng, người khác chỉ biết bảo ngươi một tiếng "Kẻ ngốc".

Phải đi sao?

Bên HR cách vài ngày lại trình lên Lục Tĩnh Sanh thư từ chức của vài quản lý cấp cao xin nghỉ việc, lúc thu được thư từ chức của Tương Tiểu Phù, Lục Tĩnh Sanh cảm thấy tiếp tục như vậy không có ý nghĩa gì nữa. Nàng kỳ thật còn có một con đường khác, vứt bỏ Bác Triển, đem phần cổ quyền cuối cùng thành tiền mặt rồi rời đi, đem Bác Triển chắp tay cho người ta. Nhưng giao đi tâm huyết mấy năm nay của mình thực sự quá uổng phí không nói, giao đi rồi lại phải trở lại dưới cờ Tuấn Thiên. Mẹ nàng vẫn luôn để ý từng chút một tới cuộc sống riêng tư của nàng, đến tận bây giờ vẫn còn ôm lấy tâm tư, trở về Tuấn Thiên mới thật là cắt đứt đường lui của chính mình.

Tự tôn không cho phép nàng làm đào binh, huống hồ, Bác Triển là "Hàng không bán", là hài tử của nàng, cũng là...

Nhưng đã đến phân thượng này, dứt khoát mở cổng lấy máu.

Chết sớm thì sớm siêu sinh.

Nàng định ngày hẹn Tưởng Tấn cùng với cấp cao Hoàn Cầu, đồng ý mua lại cổ phiếu Bác Triển.

Tưởng Tấn mắt hí cười, cùng nàng nắm tay: "Lục tổng là người thông minh, về sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác."

Lục Tĩnh Sanh sau khi nắm tay, xuất ra khăn tay đưa tay lau sạch sẽ.

Sắc mặt Tưởng Tấn biến đổi, Lục Tĩnh Sanh vẫn giữ lấy dáng tươi cười: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, Tâm ý ngài Tưởng tôi nhận được. Cứ đem tiền đi trả nợ bạc cho nhi tử xong xuôi đi, so với cái gì cũng tốt hơn hết." (*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận)

Cấp cao Hoàn Cầu yên lặng nhìn chăm chú theo bóng lưng Lục Tĩnh Sanh, Tưởng Tấn lại bất động thanh sắc: "Hẹn gặp lại, Lục tổng."