Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 146




Ngập giữa rừng giấy đầy màu sắc, Lục Tĩnh Sanh tìm không thấy Diệp Hiểu Quân.

Lung la lung lay từ sân khấu đi xuống, trên mặt cùng tóc còn dính đầy kim phấn, tiểu Quý vội đi lên đỡ lấy nàng: "Boss cẩn thận... Chị, đang tìm Diệp lão sư sao? Em vừa rồi thấy nàng đi ra ngoài."

"Nàng đi trở về?"

"Có lẽ không phải... Khả năng một màn này quá náo nhiệt, nàng luôn không thích náo nhiệt mà, chắc ra ngoài kia ngồi chờ chị rồi a."

Lục Tĩnh Sanh xuyên qua đám người hỗn loạn đẩy cửa đi ra ngoài, gió lạnh thoáng cái rót vào trong đầu của nàng, giúp nàng tỉnh rượu đôi chút.

Dù thanh tỉnh hơn ít, nhưng dưới chân vẫn là vô lực. Đưa mắt nhìn dãy xe xếp dài, trong đó không có một chiếc nào giống chiếc xe Golf của Diệp Hiểu Quân. Lục Tĩnh Sanh mở miệng cười một tiếng, ngồi xuống thành bồn hoa.

Tiểu Quý thấy boss nhà mình không có hình tượng như vậy, sợ thu hút ánh mắt của người khác, tranh thủ thời gian ngồi vào bên cạnh nàng, giả làm như hai người đang tâm sự.

"Em nói, chiếc xe Golf kia của nàng đã dùng bao lâu rồi? Thân là chủ quản bộ phận biên kịch của Bác Triển, là Kim Bài biên kịch giá trị con người hơn một tỷ làm sao lại không thể đổi một chiếc xe tốt? Chí ít cũng bắt mắt hơn chút chứ. Lúc trước nói đổi xe cho nàng, nàng nói không cần, dùng đã quen. Cái tính bướng bỉnh này của nàng tôi cũng không có biện pháp."

Bình thường, Lục Tĩnh Sanh tuyệt đối hạn chế đề cập chuyện của nàng cùng Diệp Hiểu Quân ở trước mặt tiểu Quý, bỗng nhiên nhắc tới đôi câu như vậy làm cho tiểu Quý còn thật không biết đáp lại như thế nào.

"Khục...khục Diệp lão sư đấy là xuất thân từ nghệ thuật gia, chính là không quan tâm vật chất nha. Hơn nữa... Đa số người đều tiết kiệm tiền không phải sao? Đáng giá học tập!"

Lục Tĩnh Sanh cười, hỏi: "Nghệ thuật gia? Nàng không thích tiền sao? Tiểu Quý em nói xem, em không thích tiền sao?"

"Thích chứ!" Tiểu Quý lớn mật hướng tiền thổ lộ.

"Cũng không sao, có ai không thích tiền sao?"

"Không có!"

"Dối trá."

"Đúng! Hư..." Đột nhiên cảm giác được hai từ "Dối trá" này có phải ám chỉ Diệp lão sư hay không a? Tiểu Quý vội vàng câm miệng.

Hai người trầm mặc một lát, tiểu Quý cảm giác như thể chính mình đang ngồi ngây ngốc, cho dù có cùng Boss có ý suy nghĩ khác biệt cũng nên dũng cảm nói ra: "Boss a... Chị thấy, tất cả mọi người đều thích tiền đúng là không sai, thế nhưng là họ cũng không ba hoa lớn miệng làm ồn ào về chuyện này, đúng hay không? Chúng ta cố gắng công tác nâng cao kỹ năng là vì thu được thu nhập cao hơn, làm cho cuộc sống sinh hoạt của chúng ta tốt đẹp hơn, đây nhất định là việc không sai. Nhưng mà... Kiếm tiền đi kèm với việc thỏa mãn nội tâm chính mình cũng rất quan trọng. Tựa như mặt lạnh Joker kia, nàng khi ở Hoàn Cầu, đãi ngộ cũng không thua kém gì Bác Triển, vì cái gì nàng lựa chọn từ nơi an ổn đi tới đây? Cũng là bởi vì ở đấy nàng kiếm được tiền nhưng nàng không vui, vậy cũng không tốt... Nha... Tiền mục đích sau cùng là khiến cho mình vui vẻ, nếu đã không vui vẻ thì nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng a..."

Lục Tĩnh Sanh chậm chạp trả lời: "Lý luận cũ kỹ."

Tiểu Quý: "..."

Sài Trăn bọc sau lớp áo khoác dày đi ra: "Hai người sao lại ngồi ở đây, không sợ đông lạnh đến phát bệnh sao?"

Lục Tĩnh Sanh muốn đứng dậy, đã nhổm người rồi nhưng không có đứng thẳng lên được.

Sài Trăn là từ đầu tới cuối chứng kiến Lục Tĩnh Sanh tự mình rót chính mình, lúc này chắc là uống nhiều quá đi.

"Đến, tiểu Quý, chúng ta cùng nhau đỡ Lục tổng lên xe."

Lục Tĩnh Sanh ngồi vào trong xe liền an tĩnh, tựa ở ghế sau, ngủ rồi.

Tiểu Quý lái xe, Sài Trăn chống cằm nhìn cảnh trời đêm ngoài đường.

"Lục tổng hẳn là đang phát tiết a."

Tiểu Quý nghi hoặc: "Phát tiết?"

"Lục tổng là loại người từ nhỏ đã luôn thuận buồm xuôi gió? Nàng với lòng tự trọng mạnh như vậy đưa bao nhiêu tâm huyết đi vào xây dựng phát triển công ty thế nhưng bị người tàn phá, vì để đền bù phải đại động bán phòng bán xe, cấp dưới cùng bạn gái đều đóng góp giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn. Nếu như là người bình thường đại khái coi như là do hoàn cảnh, mà Lục tổng giữ ngoài mặt là cảm kích, nhưng chắc chắn lòng tự trọng cũng sẽ bị đả kích. Một loạt sự kiện sau đó... Tôi cũng không phải quá rõ ràng, chẳng qua là có loại cảm giác, vai trò của Diệp trưởng phòng có trợ giúp rất lớn đối với nàng, quan hệ trong nhà của Lục tổng cũng trở thành căng thẳng a."

"Nhưng boss đối với Diệp lão sư vẫn là rất tốt mà, thậm chí cảm giác so với trước kia còn tốt hơn."

"Đương nhiên, Diệp trưởng phòng đối với nàng có ân, nàng là người có ân tất báo, huống hồ hai người còn là loại quan hệ tình lữ, đối tốt với nàng là đương nhiên. Bất quá tam quan của hai người tựa hồ chẳng phải hài hòa thống nhất, khả năng tại trên vài quan niệm sẽ có thời điểm xung khắc, lúc đó khả năng Lục tổng một mực đè nén chính mình, chỉ sợ đến cùng lại dẫn đến tình cảnh chia tay như trước."

Tiểu Quý nghe Sài Trăn nói, có chút khổ sở đáp lại: "Thế là... Boss áp lực, tìm địa phương khác bộc phát tìm về cân bằng? Tựa như chuyện vung tiền đêm nay?" Tiểu Quý vừa nói vừa liếc nhìn kính chiếu hậu, thanh âm nhỏ như muỗi bay, chỉ sợ boss bỗng nhiên tỉnh lại nghe được các nàng đang nói luyên thuyên.

"Nhiều hơn nữa có thể là phản kích từ lòng tự trọng. Một lần nữa đứng ở đỉnh phong nàng hướng nhân viên, hướng đồng hành cũng hướng ba mẹ của mình tuyên cáo thành công cùng quyền lợi, đồng thời cũng là đối với người yêu của mình biểu hiện ra thực lực cùng mị lực."

Tiểu Quý: "Biểu hiện ra thực lực cùng mị lực? Có chút giống giới động vật, biểu hiện khi chúng nó tìm đối tượng giao phối?"

Sài Trăn: "..." Đều muốn mắng cái tên này đầu óc bị khói hun, muốn nói lại thôi.

Giống như nàng nói ra cũng quá thẳng thắn đi?

Tiểu Quý cùng Sài Trăn phí thật lớn sức lực mới đem Lục Tĩnh Sanh về tới nhà. Lục Tĩnh Sanh ngã xuống giường, mơ mơ màng màng trông thấy Diệp Hiểu Quân cầm khăn nóng tới giúp nàng lau người, rất cẩn thận.

Cứ nghĩ rằng nàng đã rời đi, kỳ thật là nàng về nhà.

Lục Tĩnh Sanh cầm chặt tay của nàng, vài giọt nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay:

"Có đôi khi... Em thật không biết em nên làm như thế nào bởi vì... Em luôn nghĩ phải bảo vệ chị thật tốt, muốn đem điều tốt nhất tới cho chị, là em đã sai lầm rồi sao? Diệp Hiểu Quân chị nói xem... Chị còn muốn em thế nào? Chị có yêu em hay không? Em cảm thấy là chị yêu em đấy, nhiều khi em cảm thấy chị giống em, nhưng không phải của em. Nhưng đôi khi em lại cảm thấy... Chúng ta không có cách nào đi đến cùng nhau... Chị nhìn em không ưa, em không hiểu được chị. Em cảm thấy được, chị có thể không cần em."

Loại lời nói mất mặt như vậy đặt ở lúc thanh tỉnh khẳng định Lục Tĩnh Sanh không có khả năng nói, nhưng rượu cồn - loại vật này thật có sức mạnh thần kỳ, có thể đem khuôn mặt mà ngươi không muốn nhất, đem những tiểu tâm tư những ấm ức chôn giấu trong lòng toàn bộ *tuôn ra.

Nàng không nhớ rõ Diệp Hiểu Quân trả lời như thế nào, cũng không biết nàng có trả lời hay không, một đêm nằm cho tới hừng đông.

Khi tỉnh lại, chuyện đêm qua chỉ còn chút ít lưu lại trong trí nhớ, mờ mịt không rõ rệt.

Đầu đau như thể có vật thể gì xé nát qua, cuống họng cùng miệng đều cảm thấy chát.

Nàng xuống giường, cả gian phòng còn có chút chói sáng, chậm chạp đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra đã ngửi thấy mùi cơm chín.

"Chào buổi sáng."

Trong phòng ăn, Diệp Hiểu Quân trước sau như một vì nàng chuẩn bị xong một bàn đồ ăn mà nàng ưa thích. Thịt xông khói, trứng tươi, rau và hoa quả, còn có một chén cà phê pha theo đúng kiểu nàng thích, ngay cả dáng tươi cười cũng là độc nhất vô nhị.

"Tối hôm qua là uống bao nhiêu à, như thế nào trở về nhà đây." Diệp Hiểu Quân đem tạp dề cởi ra, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ mà nhìn nàng, "Tuy rằng vui vẻ, nhưng uống nhiều rượu như vậy luôn tổn hại thân thể, nhìn sắc mặt em khó coi như vậy, trước uống một ly mật ong giải rượu đi. Biết rõ em không có cà phê không được, nhưng ít nhất trước tiên phải giải rượu đã, rồi mới bắt đầu một ngày bình thường được?"

Độ ấm của nước truyền qua vách thủy tinh lan tỏa đến đầu ngón tay của Lục Tĩnh Sanh, vị ngọt của mật ong lướt qua cuống họng nàng, đem dạ dày nàng cảm thấy thoải mái. Sự khó chịu do say rượu hầu như tại trong nháy mắt đã bị hóa giải.

"Bằng không hôm nay tự ở nhà nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì kêu Sài Trăn giúp em xử lý?"

Hết thảy như thường.

Sự quan tâm, dáng tươi cười vẫn như thường ngày, những lời dặn dò ấm áp, mỗi câu mỗi chữ chứa đựng sự quan tâm... làm cho Lục Tĩnh Sanh có loại cảm giác, chuyện tối hôm qua hết thảy chỉ là ảo giác, chưa từng phát sinh.

Bất quá, nó cũng không phải ảo giác.

Sự kiện Bác Triển vung tiền trong tiệc cuối năm bị nghiệp giới thảo luận tới dậy sóng, có một số ít người cảm thấy Lục Tĩnh Sanh là thanh niên trẻ tuổi, thích chơi trội, vung tiền đầy trời, thật nhiều khó coi? Có ít người khác hoàn toàn ủng hộ nàng: Địa bàn của ta, tiền của ta, nhân viên của ta, ta thích dùng tiền như thế nào thì dùng, tiệc cuối năm chính là nơi để náo nhiệt, nàng vung tiền như nào, x thèm quan tâm ai? Nhóm giữ quan điểm trung lập lên tiếng: Thương nhân đều là như thế, nhìn bề ngoài đạo mạo cao quý, thực chất bên trong cũng đầy vị tiền, khỏi tranh cãi, dừng tranh luận.

Lục Tĩnh Sanh sau khi tỉnh rượu, coi như chưa có gì phát sinh, an an ổn ổn đi làm, dự họp, phỏng vấn, ghi hình, vẫn là dáng vẻ ổn trọng ưu nhã, tư thái một doanh nhân trẻ tuổi thành đạt.

Nàng cũng phát hiện một điều.

Ở một phương diện nào đó, Diệp Hiểu Quân cùng nàng đã đạt thành thỏa thuận ngầm tuyệt đối ăn ý —— đúng hơn là một vài sự tình tựa như sẽ phát sinh mâu thuẫn, hai người đều sẽ ăn ý không hề đề cập tới.

Có chút chuyện đã xảy ra trước đó biến thành thành u linh, nó đã từng tồn tại, cũng chỉ là từng tồn tại. Nhìn không thấy sờ không được, hóa thành cỗ khí lạnh lượn lờ, những khi nhớ tới đặc biệt rét run.

Thời điểm đón năm mới, Lục Tĩnh Sanh không có về nhà, cùng Diệp Hiểu Quân ra nước ngoài du lịch, hai người tìm tới một hòn đảo nhỏ, nơi có ánh mặt trời ấm áp, nằm phơi nắng, ngắm cảnh biển, bơi lội, lặn biển.

Nàng gửi video chúc tết cho ông bà ngoại, gọi điện mừng năm mới ông bà nội, phát điện thoại cho Lý Ái Lan báo bình an, nhưng như trước không có phản ứng Lục Trường Tuấn.

Lý Ái Lan cùng khuê mật Hình Hâm của nàng cũng đi ra ngoài chơi, cùng đi dubaimall mua sắm, ở tại du thuyền chụp hình gửi cho Lục Tĩnh Sanh. Lục Tĩnh Sanh cũng gửi lại ảnh chụp chung của nàng cùng Diệp Hiểu Quân, tương đối khiêu khích.

Qua hơn nửa giờ đồng hồ, Lý Ái Lan phản hồi nàng hai chữ: Đạo đức.

Sau khi trải qua sự kiện Đường Cảnh Lộ kia, Lục Tĩnh Sanh có mấy lần cố ý tại trước mặt Lý Ái Lan đề cập tới Diệp Hiểu Quân, chính là muốn thử thái độ của mẹ nàng. Lý Ái Lan tất nhiên biết rõ dụng ý của nữ nhi, bà cũng không có phản ứng cụ thể nào với nàng. Nhắc tới rồi, cũng không để ý nữa, lần này tốt, nàng trực tiếp đem ảnh chụp bày đến trước mắt.

Lục Tĩnh Sanh nhìn thái độ này của bà đoán chừng cũng không có tinh lực phản đối, phản đối cũng là tự làm cho mình ngột ngạt. Sự kiện Đường Cảnh Lộ kia cũng đã đủ xáo trộn, không biết nửa đời sau có thể còn thuận lợi khai thông hay không.

Vừa sau kỳ nghỉ phép trở về, Lục Tĩnh Sanh nhận được cuộc gọi từ một dãy số lạ, nghĩ đến hẳn là điện thoại quấy rầy liền cúp.

Ai ngờ này điện thoại kiên nhẫn lại reo, Lục Tĩnh Sanh tức giận tiếp máy, "Này" một tiếng.

"Tráng Tráng ——" thanh âm đầu kia điện thoại mềm giống như kẹo đường chút nữa làm cho nàng rụng răng.

"Ai vậy?"

"Tráng Tráng không nhớ nhân gia sao?"

"..."

Kiểu phương thức nói chuyện cùng hành vi lôi nhũ danh của nàng ra chu chéo... Lục Tĩnh Sanh chỉ có thể nghĩ đến hai người, Đồng Ấu Ninh cùng Quan Nguyên.

Cho nên người đầu kia điện thoại là...

"Quan Nguyên?"

"Chính xác."

Đồng Ấu Ninh từng nói với nàng rằng Quan Nguyên đã trở về, nàng lúc ấy có hoảng sợ, nhưng quay đi quẩn lại bận rộn mà quên, không nghĩ tới, lưu pháo còn chưa kịp chuẩn bị tốt, ma đầu liền giết tới cửa.

Quan Nguyên: "Đã lâu không gặp, chúng ta lúc nào họp gặp đi?"

"A, thật là lâu không gặp..." Lục Tĩnh Sanh dùng ánh mắt hướng Diệp Hiểu Quân cầu cứu, không dám nói tiếp nửa câu sau.

Diệp Hiểu Quân vẻ mặt không hiểu nhìn nàng, thật đúng là không thấy qua nàng sợ ai.

"B thành có cái gì tốt ăn được chơi được không? Kêu Ấu Ninh cùng Thu Bạch nữa cùng đi a."

"Cái này... Ấu Ninh có thể không rảnh." Lục Tĩnh Sanh tự nguyện đem mình làm * lưu pháo, dù sao nàng cũng không muốn gặp Quan Nguyên, "Cậu biết Ấu Ninh hiện tại bận rộn, mấy dự án đồng thời quay diễn, lại còn chuẩn bị hạng mục ca hát, thời gian tập diễn cũng không có."

"Nàng khẳng định sẽ muốn gặp tớ."

Quan Nguyên nói ra lời này, Lục Tĩnh Sanh còn tưởng rằng vài chục năm không thấy, nàng ta tự mình thêm một viên đa tình, không nghĩ tới nàng nói tiếp:

"Tớ lần này trở về để thảo luận về hạng mục tiến quân vào thị trường quốc tế của nàng, tớ chính là nhà làm phim, là chế tác gia."

Lục Tĩnh Sanh: "..."

Lần gặp mặt này thật là trốn không thoát.

Năm đó, lúc mấy người vẫn còn là những tiểu tử ngây thơ, bởi vì bối cảnh gia đình, Lục Tĩnh Sanh mới theo học những thứ liên quan đến điện ảnh, mà Quan Nguyên ưa thích điện ảnh chính là hoàn toàn xuất từ hứng thú. Nghe nói sau khi nàng xuất ngoại, chuyên ngành lựa chọn chính là chế tác phim, sau nhiều năm không có tin tức của nàng, lấy tác phong của nàng khẳng định sẽ không lãng phí thời gian do dự trước những quyết định lớn như này.

Quả nhiên, Quan Nguyên một đường tu thành chính quả.

Đồng Ấu Ninh tham gia quay diễn [Xích Thố] chính là vì đặt bước đi đầu cho dự án tiến quân quốc tế, năm trước cùng Hoàn Vũ* đầu tư vào dự án tầm cỡ Hollywood tên là "Trò chơi tận thế", biểu diễn nhân vật nữ chính. Tính ra nhân vật nữ chính, không phải chỉ có đôi câu lời kịch, thì cũng phải được hóa trang tới không nhận thức ra được nguyên trạng của bản thân. *

Nói như vậy, Quan Nguyên tiến nhập hoàn vũ?

Địa vị của Hoàn vũ tại trong thị trường điện ảnh Mỹ tương đương với địa vị của Hoàn Cầu ở trong nước, khác biệt chính là, lực ảnh hưởng của nó trải rộng toàn thế giới. Năm trước lợi nhuận của Hoàn Vũ Universal tiến phá 17 trăm triệu đôla, trở thành thần thoại mới trong giới điện ảnh.

Quan Nguyên tuổi còn trẻ như vậy lại tiến nhập vào Hoàn Vũ, cũng trở thành nhà sản xuất có tiếng.

Lục Tĩnh Sanh dù là đặc biệt có gan cũng có dự cảm bất hảo.

Nàng nghĩ phải nhanh chút nói cho Đồng Ấu Ninh, tối thiểu để cho nàng có chút chuẩn bị.

Điện thoại vừa mới chuyển còn chưa kịp để nàng mở miệng, Đồng Ấu Ninh đã nhanh chóng nói: "Tớ hiện tại có việc, chút gọi lại cậu sau." Giọng nói nghiêm túc tới mức như thể chính nàng thấy Quan Nguyên vậy.

Đồng Ấu Ninh cúp điện thoại, lúc này nàng đang làm việc tại phòng làm việc của mình. Nhân viên trong văn phòng, đều không tự giác trốn đến phía sau nàng, kinh ngạc nhìn người đối diện —— Mẹ của Hứa Ảnh Thiên.