Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 99




Anh nói: "Không chỉ có thế."
Giang Gia Niên lập tức khẩn trương lên, đặc biệt nghiêm túc mà giữ chặt cánh tay anh, một tay nắm cằm anh cưỡng bách anh hướng mặt về phía cô, nghiêm túc nói: "Không chỉ thế? Các cô ấy còn làm cái gì?"
Rốt cuộc người trước mắt chính là chồng của chính mình, còn là ba của con cô, Giang Gia Niên cũng không hy vọng có bất kỳ ai tới đào góc tường nhà cô, chiếu theo tình yêu cùng cảm tình của cô đối với Hạ Kinh Chước như hiện tại, nếu bọn họ thật sự tách ra, không biết chừng cô còn làm ra cái việc điên rồ gì đó.
Hạ Kinh Chước có thể cũng cảm nhận được tình yêu nồng đậm trong ánh mắt cô, trầm ngâm một lát nói: "Cũng không có gì, chỉ là cầm di động chụp ảnh mà thôi, em nghĩ đi đâu vậy."
Nghĩ đi đâu sao?
Đương nhiên là nghĩ đến những việc không thể miêu tả bằng lời rồi.
Giang Gia Niên xoay người sang chỗ khác đối mặt với vách tường, nói cho chính mình phải tỉnh táo lại, chẳng lẽ bởi vì mang thai sao, sao mỗi ngày đều nghĩ đến những chuyện kỳ quái đó? Là bởi vì mỗi buổi tối bên người đều nằm một người đàn ông vô cùng ngon miệng nhưng lại không thể ăn sao? Ai, những chi tiết trong lần đầu tiên cùng anh ở bên nhau phảng phất như vừa mới ngày hôm qua, cảm thụ đau đớn cùng vui sướng, thật là hoài niệm mà.
Trên người giống như càng ngày càng nóng, cả người Giang Gia Niên khó nhịn, cũng không nhịn được quay người sang nhìn Hạ Kinh Chước, anh vẫn giữ tư thế ngồi vừa rồi, nhìn màn hình TV không chút để ý, ánh sáng rực rỡ của tiết mục xuân vãn phản quang dừng ở trên mặt anh, làm cả người anh nhìn qua phảng phất như đều có thêm màu sắc, không đơn giản là gam màu đen trắng nữa, anh có cảm xúc khác, không còn là cơ trưởng tiên sinh không dính khói lửa phàm tục, mà là người bình thường có cảm xúc, có tình cảm.
Giang Gia Niên tâm tình kích động, muốn tiến lên hôn anh một chút, nhưng trùng hợp chính lúc này Hạ cơ trưởng lại mở miệng, ổn định vững chắc mà nói một câu: "Ba, Phùng Củng ra rồi."
Một câu này thật khó lường, chỉ thấy Giang phụ trong phòng bếp vội vàng chạy ra, trên người còn đeo tạp dề, trên đó còn có bột mì, hẳn là bọn họ đang làm vằn thắn, lão gia tử đi ra liền hưng phấn nói: "Phùng Củng ra rồi? Làm sao?!"
Giang Gia Niên cứng đờ mà duy trì động tác xoay người dẩu môi vừa rồi, xấu hổ mà nhìn ba cô liếc mắt một cái, Giang phụ nhìn qua liền che lại đôi mắt trong nháy mắt, có chút tức giận nói: "Con, cái đứa nhỏ này, buổi tối đây là muốn là cái gì? Được rồi nha! Ba không nhìn."
Nói xong, nhanh chóng chạy mất.
Giang Gia Niên mềm oặt mà thu lại cái tư thế ngây ngốc kia, sờ sờ mặt lẩm bẩm: "Buổi tối không làm cái này chẳng lẽ ban ngày làm sao?" Lẩm bẩm xong, cô giương mắt nhìn Hạ Kinh Chước, chỉ thấy Hạ cơ trưởng đôi mắt mỉm cười mà liếc cô bên này, rõ ràng vừa rồi anh chính là cố ý, cố ý muốn nhìn cô quẫn bách.
Giang Gia Niên duỗi tay đến vị trí nào đó trên người anh, biểu tình của Hạ cơ trưởng lập tức thay đổi, không còn thong thả ung dung cùng bất động thanh sắc như vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đừng nháo."
Giang Gia Niên ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vậy cũng không phải là em nháo trước."
Hạ Kinh Chước cảm giác lực đạo bị nắm ở chỗ nào đó phần thân dưới tăng lớn, nhanh chóng nói: "Anh sai rồi, đừng náo loạn."
Đáng tiếc, hiện tại phản ứng nhận sai đơn giản như vậy đã không hề có ý nghĩa với Giang Gia Niên.
"Đừng nháo? Em càng muốn nháo đấy."
Thấp giọng mà nói một tiếng, Giang Gia Niên dứt khoát trực tiếp bổ nhào lên trên người anh lăn lộn, bởi vì cô mang thai, anh lại không thể làm động tác quá lớn, lo lắng làm tổn thương cô, cho nên mặc kệ cô làm cái gì anh cũng đều chỉ có thể chịu đựng, thường xuyên qua lại, đến thời điểm ăn cơm tất niên, Hạ cơ trưởng liền không còn ở phòng khách. "Kinh Chước đâu rồi?" Giang mẫu nghi hoặc hỏi.
Giang Gia Niên vừa cắn hạt dưa vừa cười tủm tỉm nói: "Hắc hắc, đi toilet, đi giải quyết một chút vấn đề."
Giang mẫu kỳ quái mà nhìn chăm chú vào con gái, luôn cảm thấy cô tiếu lý tàng đao.
Mà trong toilet, Hạ Kinh Chước đứng trước gương nhìn chính mình, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ nữ này, quá độc ác, thật quá đáng.
***
Mùng một đầu năm, chuyến bay của hãng bay An Bình vẫn  như ngày bình thường.
Những năm vừa qua, Hạ cơ trưởng làm người cô đơn luôn nhân từ mà đem cơ hội nghỉ ngơi nhường cho đồng nghiệp, nhiều năm qua đồng nghiệp đã thành thói quen, ngay cả công ty cùng chính anh cũng đều thành thói quen, cho nên năm nay cứ an bài theo lẽ thường, cầm trong tay tư liệu phi hành từ phòng chuẩn bị đi ra, nhìn công ty trống vắng hơn rất nhiều so với ngày thường, trong lòng Hạ Kinh Chước có chút hụt hẫng.
Ân Mạn vội vã đuổi theo, hỏi một câu: "Hạ cơ trưởng, anh còn làm việc trong tết sao? Tôi còn cho rằng tết năm nay anh sẽ ở nhà ăn tết chứ."
Từ sau khi nghe xong câu chuyện về Giang Gia Niên trong văn phòng ngày đó, cô làm như thế nào mà Trần Phong phải nhận tội, chút chán ghét của Ân Mạn đối với Giang Gia Niên liền hoàn toàn biến mất, rốt cuộc Hạ Kinh Chước là người cô từng thích, có người đối với anh tốt như vậy cô chắc chắn là vui vẻ, nếu đã chú định người kia không thể là của mình, thương tâm một  thời gian liền phải nhanh chóng khôi phục bình thường, cũng không thể thật sự treo cổ trên một cái cây đi, thời gian sẽ giúp vết thương khép miệng.
Hạ Kinh Chước còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Ân Mạn, HÌnh Chu liền kéo cái rương đi đến, đoàn người bọn họ đang chuẩn bị đi sân bay chuẩn bị trước, chuyến bay 3h mới cất cánh, ngày thường bọn họ cũng sẽ không đi sớm như vậy, nhưng hôm nay Hạ Kinh Chước ra sớm như thế, mọi người cũng liền đi theo, cũng không chú ý tới thời gian kỳ thật còn rất sớm.
Chờ đoàn người mênh mông cuồn cuộn tới sân bay, thời điểm các hành khách chờ máy bay chú ý đến, Ân Mạn mới hậu tri hậu giác phát hiện nói: "A? Chúng ta có phải đi ra quá sớm rồi không?"
Hình Chu giơ tay nhìn đồng hồ, lập tức nhíu mày nói: "Giờ còn sớm, tôi cũng không chú ý, hẳn là một giờ nữa mới cần đi qua đi, sao sớm như vậy liền ra rồi?"
Hạ Kinh Chước mặc chế phục, bên ngoài mặc áo khoác chế phục, dài đến đầu gối, nhìn từ phía sau lại thấy dáng người anh thon dài đĩnh bạt, cực kỳ anh tuấn. Chỉ thấy anh đè thấp vành mũ, nhàn nhạt mà nhìn phía trước nói: "Tôi tự mình đi ra có việc, mọi người đi theo ra làm cái gì?"
Mọi người đơ luôn, này còn không phải là ngày trước đều là như thế sao, trong lúc nhất thời làm theo thói quen sao?
Vì thế, hành khách chờ máy bay liền nhìn thấy đội ngũ vốn dĩ mênh mông cuồn cuộn chỉ còn dư lại cơ trưởng dẫn đầu có bốn vạch vàng trên vai, những người khác lưu lại đều bất đắc dĩ mà nhìn nhau cười, như là đang thảo luận vừa rồi chính mình có bao nhiêu ngu ngốc.
Hạ Kinh Chước cũng không để ý đến những cái đó, anh nhanh chóng đi trước qua cửa kiểm tra an ninh, kéo rương phi hành xếp hàng sau các đồng nghiệp khác chờ qua kiểm tra an ninh, lúc chờ đợi còn cúi đầu xem đồng hồ, tựa hồ đang muốn đuổi kịp thời gian.
Thời điểm Giang Gia Niên đến liền nhìn thấy bộ dáng kia của anh.