Cô Công Quả Thụ

Chương 29




Yoochun khuyên bảo Yunho nhưng lại không có hiệu quả. Cuộc nói chuyện lần này, khiến cho Yoochun cảm giác như mình liên tục một tuần làm việc không nghỉ ngơi.

Mọi ngươi đang thắc mắc sao Yunho lại ngoan cố như vậy? Hoàn toàn chính xác, anh từ nhỏ đến giờ vẫn rất ngoan có. Nhưng ở trên phương diện yêu đương, Yunho không thể thông suốt sao?

Lúc Yunho về đến nhà, Jaejoong vẫn chưa về. Điều này khiến cho Yunho có chút khó chịu, đi nơi nào, muộn vậy sao vẫn chưa về.

Thời gian dần dần trôi qua, Yunho bắt đầu có chút bất an. Do dự cả buổi, Yunho quyết định gọi cho Jaejoong.

Nhưng đầu bên kia điện thoại chỉ là tiếng tút dài. Cuối cùng là “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Bên kia, Kim Hee Chul hùng hổ ra sức kéo người nào đó uống coca cũng say về nhà mình. Thật vất vả đặt được người xuống giường, phát hiện người này vẫn chưa tỉnh lại.

Hee Chul mở điện thoại của cậu, 28 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Jung Yunho. Hee Chul nhìn điện thoại, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng cong lên, trên mặt tràn đầy đắc ý.

Đợi đến cuộc gọi thứ hai chín, Hee Chul vội vàng bật video lên.

Yunho kiên trì gọi vào điện thoại Jaejoong, thật vất vả mới có người nghe máy, Yunho lại chỉ nghe thấy tiếng thở dốc, nam nữ đều có, Yunho đương nhiên biết rõ họ đang làm gì.

Thế nhưng, Yunho như không cam lòng, không tức giận cúp điện thoại, chỉ lặng im nghe, hy vọng có chút bằng chứng chứng tỏ đầu kia điện thoại không phải Jaejoong, chỉ là ai đó nhặt được điện thoại của cậu.

Vậy mà, đột nhiên có tiếng Jaejoong truyền vào điện thoại.

“Honey, cầm hộ em cái khăn mặt với!”

Yunho hung hăng ném đi động lên bức tường trước mặt, điện thoại rơi xuống đất, vỡ tan thành hai nửa.

Sau đó Yunho cũng như điện thoại trượt xuống dưới đất, cảm thấy hô hấp đột nhiên có chút khó khăn, tựa hồ có vật gì đó đè lên ngực, áp chế anh, khiến cho ngực rất đau, đau đến mức không nói lên lời.

Cảm giác này, từ lúc gặp Jaejoong đến giờ đã xuất hiện rất nhiều lần, đây là lần thứ mấy rồi?

Yunho chậm rãi suy nghĩ, mình thật sự thích Jaejoong sao? Theo như Yoochun nói thì kỳ thật mình thích Jaejoong à?

Nhưng mà, mình vẫn luôn đối xử với Jaejoong như bạn bè mà. Tại sao lại cảm thấy Jaejoong không giống với Yoochun?

Người nghĩ quá nhiều sẽ mệt mỏi, tâm cũng sẽ mệt mỏi. Yunho nghĩ ngợi lung tung một lúc rồi ngủ trên sàn nhà suốt một đêm.

Sáng sớm, Yunho bị điện thoại bàn trong nhà đánh thức, mơ mơ màng màng tiếp điện thoại, nhưng lại nghe thấy tiếng mắng chửi của Hee Chul.

“Yunho, ranh con, không muốn sống nữa à, sao điện thoại lại tắt máy!”

“Ah, là hyung à. Điện thoại của em bị hỏng!” Yunho nghe ra tiếng của Hee Chul, trong giọng nói có chút thất vọng. Không phải Jaejoong ah.

“Em có phải ngủ đến váng đầu rồi không, ngay cả hyung gọi cũng không nghe, em không muốn nói chuyện với hyung chứ gì!”

“Hyung, đừng làm ồn nữa, em hiện tại tâm tình không tốt.”

“Jung Yunho, sao tâm tình lại không tốt, chẳng lẽ là vì Jaejoong?”

“Hyung, hyung nói vậy là có ý gì?”

“Jung Yunho, nghe nói quý này, Hermes có mẫu mới????????!”

“Em đồng ý!” Hee Chul còn chưa nói hết, Yunho đã đợi không được đồng ý.

“Jung Yunho, em đã nói rồi thì đừng đổi ý đấy.” Hee Chul bắt Yunho cam đoan, bởi vì, nếu nói ra sự thật, Hermes của anh chẳng những không có mà cái mạng nhỏ này có khi còn gặp nguy hiểm.

“Kỳ thật, tối hôm qua, mấy tiếng kia là ở trong AV, Jaejoong ngủ ở chỗ hyung.”

“Câu cuối cùng thì sao? Đó đúng là giọng của Jaejoong mà, không phải sao?” Có đôi khi, hạnh phúc đến quá mức đột ngột khiến cho Yunho hoài nghi mình đang mơ. Cho nên, anh không dám tin tưởng ngay.

“Ah, cái kìa à, thật ra là hyung thu từ lâu rồi, không nghĩ tới bây giờ có tác dụng.” Hee Chul nói xong còn dương dương đắc ý một hồi.

Cái câu “Honey, cầm hộ em cái khăn mặt với!” kia là lúc ba người còn ở chung, anh bắt ép cậu nói, còn có một phiên bản của Kim Junsu nữa. Có lẽ một ngày nào đó, anh nên dùng biện pháp này, đòi Yoochun một bộ vest Armani số lượng có hạn cho Kyung nhà mình.

Hee Chul có ý định như vậy, bên kia Yunho nghe xong thở phào một hơi, nhưng lập tức nhận ra mình bị Hee Chul tính kế.

Tại sao anh phải ném di động, lại còn tặng cho Hee Chul một bộ Hermes?

“Hyung, hyung tính kế em?” Yunho sau quá trình phân tích, rất tỉnh táo nói với Hee Chul qua điện thoại.

“Ai, không phải mà, nếu hyung không kích thích em, sao em có thể nhận ra mình để ý Jaejoong như vậy, em nói đúng không? Hì hì.” Hee Chul cười gian, khiến cho Yunho không thể không cảm thán một câu: “Kết bạn nhầm người ah!”

“Hyung, di động của em hỏng rồi, em phải mua cái mới, Hermes của hyung để sau nhé.”

“Ah, Jung Yunho, em là tên xấu xa. Em có tin hôm nay hyung dẫn Jaejoong về quê không?”

“Hyung, hôm nay công ty có việc, Jaejoong phải trở về!”

Yunho phải dùng đến thân phận cấp trên để thắng gian thần Hee Chul. Nhưng gặp phải Hee Chul không chịu nói đạo lý, anh cũng chỉ biết nhận thua.

“Được lắm, Jung Yunho, hyung nói cho em biết, từ ngày Jaejoong vào công ty đến giờ chưa nghỉ ngày nào, lần này hyung thay tên nhóc đó xin nghỉ dài hạn. Em chờ uống rượu mừng của Jaejoong đi!”

Nói xong, Hee Chul lập tức cúp điện thoại. Sau đó nổi giận đùng đùng chạy vào phòng, hung hăng kéo Jaejoong đang ngủ trên giường dậy.

“Kim Jaejoong, em đứng lên cho hyung. Ông hôm nay thay Jung Yunho cho em nghỉ ngơi, chúng ta về quê.”

Jaejoong dụi mắt nhìn Hee Chul đang tức giận chống eo, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

“Cười cái gì mà cười, đứng dậy mặc quần áo vào, hôm nay chúng ta về quê. Ba em bị bệnh.” Hee Chul nói hết câu, nghiêm túc lại.

Kim Jaejoong cũng biết, Kim Hee Chul nghiêm túc như vậy là nói thật, trên mặt cũng không còn nụ cười vừa rồi. Vội vàng đứng dậy, mặc quần áo vào.

Sau đó lấy điện thoại, gọi cho dãy số quen thuộc. Dù có sốt ruột thế nào cũng phải báo cho Yunho một tiếng. Nhưng điện thoại lại không gọi được, Yunho tắt máy sao?

Thật kỳ lạ, ai cũng biết, điện thoại đối với người kinh doanh mà nói cực kì trọng yếu, Yunho sao có thể tùy tiện tắt máy như vậy?

Chẳng lẽ hôm qua mình về trước, sau đó không về nhà nên Yunho tức giận?

Jaejoong nghĩ như vậy, lập tức lắc đầu, mình là cái gì của Yunho ah. Sao anh ấy phải để ý chuyện này?

Mang tâm tình bất an với Yunho, Jaejoong ngồi trên xe về quê. Đã bao lâu không về rồi?

Khi tốt nghiệp đại học a! Từ lúc thẳng thắn với người nhà về quan hệ của mình và tên khốn nạn kia, rồi cãi nhau một trận với gia đình! Bây giờ trở về, nên đối mặt với mọi người như thế nào đây?

Ba bệnh rất nghiêm trọng sao?

Trên đường đi, Jaejoong chìm trong suy nghĩ của mình, không hề phát hiện người nào đó ngồi bên cạnh lặng lẽ tắt di động của mình.