Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 112: Tiềm ẩn chân nguyên





Sở Phong kinh ngạc nhìn Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ nói :
-Ta vừa rồi dùng Thiên Ma Công đả thông hoàn toàn kinh mạch cả người của ngươi, công lực của ngươi không chỉ tăng nhiều, mà sau này luyện công cũng sẽ tiến triển cực nhanh!

-Sao?
Sở Phong hai tay ôm lấy thắt lưng Thiên Ma Nữ, kinh hỉ nói:
-Thiên Ma Nữ, nàng thật tốt!

Thiên Ma Nữ nói :
-Chẳng qua vừa rồi khi ta truyền chân khí vào trong cơ thể ngươi, phát hiện vùng gần nơi ngực của ngươi hình như đang ẩn núp một đạo chân khí, vô cùng quỷ dị...

Sở Phong mở mắt to như chuông đồng, nói:
-Thiên Ma Nữ, trong lòng ta chính là rất trong sáng vô tư, cái gì mà quỷ dị, nàng cũng đừng vu tội cho con tim thuần khiết của ta là phóng đãng chứ!

Thiên Ma Nữ lại nói:
-Ngoại trừ đạo dị khí này, trong cơ thể ngươi hình như còn tiềm ẩn một luồng chân nguyên!

-Chân nguyên?

-Đúng vậy, luồng chân nguyên này sợ rằng so với chân nguyên hiện trong cơ thể của ngươi còn phải cường đại hơn nhiều, chẳng qua bản thân nó hình như bị phong bế, không hiển lộ ra chút nào!

Sở Phong ngạc nhiên nói :
-Ý của nàng là, trong cơ thể ta có hai luồng chân nguyên?

Thiên Ma Nữ gật đầu, nói :
-Ngươi tu luyện chính là thái cực, cho nên ngươi thân mang thái cực chân nguyên. Nhưng luồng chân nguyên bị tiềm ẩn phong bế này so với thái cực chân nguyên trong cơ thể ngươi hùng hậu hơn nhiều!

-Sao lại như vậy?
Sở Phong rất khó hiểu.

-Ngươi từ nhỏ có tu luyện võ công gì khác không?
Thiên Ma Nữ hỏi.

Sở Phong nói :
-Ta từ nhỏ cũng không có tu luyện võ công, ta cũng chỉ mười năm trước mới cùng lão đạo sĩ tu luyện thái cực thôi!

Thiên Ma Nữ nói :
-Mười năm trước ngươi mới tu luyện thái cực, nhưng lại có thái cực chân nguyên như thế này, thiên tư cũng thật kinh người!

Sở Phong thấy Thiên Ma Nữ khen ngợi mình, rất đắc ý, nói:
-Lão đạo sĩ cũng nói ta thiên tư tốt, hắn còn nói qua thiên tư của hắn cũng không so kịp được với ta!

Thiên Ma Nữ thấy vẻ mặt đắc ý của Sở Phong, khóe miệng không khỏi khẽ động, Sở Phong lại nói:
-Nhưng khi ba tuổi cha ta đã dạy cho ta một bộ pháp vận khí!

Thiên Ma Nữ nhìn Sở Phong, Sở Phong tiếp tục nói :
-Khi đó ta học bơi, cha liền dạy ta vận khí thế nào, cũng có thể thở tại trong nước. Bình thường ta cũng dùng phương pháp vận khí này để hô hấp, ngay cả khi ngủ cũng vậy, cho nên bình thường ta hô hấp sẽ khác biệt so với người bình thường!

Thiên Ma Nữ đã có phần hiểu rõ, xem ra luồng chân nguyên tiềm ẩn đó là kết quả sự hô hấp vận khí do Sở Phong dùng phương pháp mà phụ thân hắn dạy. Thảo nào luồng chân nguyên này cường đại như vậy, bởi vì từ lúc ba tuổi, Sở Phong bao giờ cũng tu luyện cho luồng chân nguyên này, chẳng qua hắn không biết mà thôi.

Nhưng mà phụ thân hắn vì sao phải phong bế đi luồng chân nguyên tiềm ẩn này? Lại vì sao không cho hắn biết chứ?

-Làm sao vậy?
Sở Phong thấy Thiên Ma Nữ dường như có chút suy nghĩ, bèn hỏi.

Thiên Ma Nữ khẽ mỉm cười, không có lên tiếng.

Sở Phong lại nói:
-Hơn nữa khi ta xuống núi, lão đạo sĩ cũng đã nói ta thân mang hai loại tuyệt thế võ công, ta vẫn không rõ, nếu như thế thì, chẳng lẽ loại võ công thứ hai mà hắn nói chính là luồng chân nguyên tiềm ẩn kia?

Thiên Ma Nữ không có lên tiếng, Sở Phong nhún nhún vai, nói :
-Được rồi, Thiên Ma Nữ, lần trước ta thấy bàn tay của nàng vung tùy ý hai cái vào thân cá, những vẩy cá đó liền toàn bộ rớt xuống, nàng dùng có phải là chưởng kiếm của phái Thanh Thành không?

Thiên Ma Nữ cười nói:
-Người có công lực mạnh sẽ vung chưởng thành kiếm, sao lại là chỉ Thanh Thành mới có! Có điều là chưởng kiếm của Thanh Thành cũng có chỗ hơn người, cho dù người có công lực không sâu cũng có thể vận chưởng thành kiếm.

Sở Phong kinh ngạc nói:
-Vậy người có công lực thâm hậu chẳng lẽ không phải là quá khủng khiếp sao?

-Có thể khai thiên liệt địa, giết người ở ngoài nghìn dặm!

-Ôi, kinh khủng như vậy!
Sở Phong lại càng hoảng sợ.

-Ngươi yên tâm, nhân vật như vậy vẫn còn chưa có xuất hiện.

Sở Phong còn tưởng là thật thở phào một hơi, nói:
-Làm ta giật cả mình!

Thiên Ma Nữ nói :
-Ngươi rất sợ phái Thanh Thành sao?

Sở Phong nhún nhún vai, nói :
-Có một tên công tử phái Thanh Thành xem ta không vừa mắt, cứ mãi truy sát ta, chiêu chưởng kiếm của hắn đó thật đúng là lợi hại!

Thiên Ma Nữ nói :
-Chưởng kiếm của phái Thanh Thành tuy là lợi hại, tuy nhiên cũng không khó phá giải!

-Sao?
Sở Phong vội dựng thẳng lên đôi tai.

-Đệ tử Thanh Thành trước khi xuất chưởng kiếm, nhất định là phải thu ngón cái vào lòng bàn tay, đây là điềm báo trước khi xuất chưởng kiếm, chỉ cần có thể nắm lấy thời khắc trong nháy mắt này, tiên phát chế nhân, hắn sẽ vô pháp sử ra chưởng kiếm.

-Vạn nhất hắn là cố ý thu lại ngón cái trước, dẫn dụ mình xuất thủ, rồi mới xuất ra chưởng kiếm thì sao?

-Không thể! Chỉ cần ngón cái của hắn vừa thu lại, nhất định là đã vận kình đạo toàn thân lên bàn tay, cái gọi là tên đã trên dây, không thể không bắn, hắn nhất định phải sử ra chưởng kiếm, bằng không bàn tay sẽ bị chưởng kình phản phệ! Ngươi chỉ cần thừa dịp ngón cái của hắn khẽ động trong nháy mắt, xuất chưởng chém lên huyệt Tứ Độc cách cổ tay hắn phía ngoài ba tấc, hắn nhất định không dám xuất ra chưởng kiếm!

Sở Phong cười khổ một chút, nói :
-Nàng nói thì rất là dễ dàng, chỉ sợ ta còn chưa thấy rõ hắn thu lại ngón cái, đã bị chưởng kiếm của hắn cắt cổ họng rồi.

-Phương pháp phá giải ta đã nói cho ngươi, còn có thể phá hay không thì phải xem tu vi của ngươi.

Sở Phong ôm lấy thắt lưng nàng cười nói:
-Không sợ, có nàng ở bên cạnh, hắn còn không phải là sợ mất mật sao, nào còn dám xuất ra cái chưởng kiếm cùi bắp đó chứ.

Thiên Ma Nữ mỉm cười không nói.

Sở Phong lại nói:
-Còn có, ngày ấy tại trong rừng cây, nhìn thấy nàng chẳng qua là như đang dạo chơi ở trên sân, nhưng ta dọc đường phải chạy vội cũng gần như theo không kịp, bộ pháp đó của nàng gọi là gì?

-Ngươi nói xem?
Thiên Ma Nữ cười nói.

Sở Phong gãi gãi đầu, nói :
-Sao ta có thể biết được?

-Ta là Thiên Ma Nữ, bộ pháp đó đương nhiên là gọi Thiên Ma Bộ.

-Thiên Ma Bộ? Ha ha, quả nhiên có đạo lý, khó trách ta chạy muốn gãy chân cũng đuổi không kịp nàng!

Sở Phong ha ha cười một tiếng, hắn không biết, Thiên Ma Bộ chính là bộ pháp mà Thiên Ma Nữ làm cho cả võ lâm thiên hạ bị biến sắc, năm đó Thiên Ma Nữ chính là bằng vào bộ pháp này tại trong vòng vây trùng trùng của võ lâm chính đạo, vẫn không chịu một chút tổn thương nào mà có thể thoát thân ra ngoài!

Thiên Ma Nữ mỉm cười không nói, lại đưa tay nhẹ nhàng rút ra trường kiếm cổ phía sau Sở Phong, quan sát tỉ mỉ. Chỉ thấy thân kiếm một màu sắc cổ, ánh kiếm có phần mờ mịt, nhìn như vô cùng cũ kỹ.

-Làm sao vậy?
Sở Phong hỏi.

-Kiếm này là ai đưa cho ngươi?
Thiên Ma Nữ hỏi.

-Là lão đạo sĩ cho ta.

-Lão đạo sĩ?

-Chính là lão đạo sĩ đã dạy ta võ công.

-Nguyên lai là sư phụ của ngươi...

-Cũng không phải, lão đạo sĩ không phải là sư phụ ta, sư phụ ta không phải là lão đạo sĩ.

Thiên Ma Nữ có chút ngạc nhiên, nói :
-Lão đạo sĩ dạy ngươi võ công mà không phải là sư phụ ngươi? Vậy sư phụ ngươi...

-Nàng ấy không có dạy ta võ công.

-Vậy lão đạo sĩ là ai?

-Lão đạo sĩ chính là lão đạo sĩ.

Thiên Ma Nữ nở nụ cười, nói :
-Ngươi thật là có chút... cổ quái.

Sở Phong cười nói:
-Lão ấy nói đây là một thanh kiếm cùn, bản thân ta có chút ngu dốt, rất hợp cho ta dùng.

-Đây là một thanh hảo kiếm!

-Thật sao?
Sở Phong trừng mắt nhìn Thiên Ma Nữ, hưng phấn không hiểu nói:
-Kiếm này mặc dù hơi cùn, vả lại còn rất cũ nữa, nhưng ta vẫn rất thích nó!
Nghe giọng của hắn, tưởng như là đã gặp phải tri âm.

Thiên Ma Nữ nói :
-Kiếm này có lẽ cũng không tầm thường, ngươi đừng coi thường nó.

Nhưng Sở Phong lại lắc đầu nói:
-Không thể nào, lão đạo sĩ nói chỉ là một thanh kiếm cùn, nên liền thuận tay cho ta.

Thiên Ma Nữ vươn ngón tay khẽ lướt qua lưỡi kiếm, nói :
-Kiếm này tuyệt không phải cùn, chẳng qua thần anh nội liễm, ý vị tiềm ẩn, nhưng thật ra có vài phần như ngươi.

Sở Phong hưng phấn nói :
-Nàng là người thứ nhất khen ta như vậy đấy, nói làm cho ta cũng có chút đỏ mặt.

Thiên Ma Nữ lại cười nói:
-Ngươi sao lại mặt đỏ, da mặt ngươi rất dày.

Sở Phong dùng ngón tay chọc chọc vào da mặt mình, nói:
-Nàng là người thứ hai nói ta da mặt dày.

Hai mắt Thiên Ma Nữ bỗng lóe lên, Sở Phong vội nói:
-Là một vị tướng quân nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Thiên Ma Nữ nở nụ cười, nói :
-Người trong giang hồ cũng không cùng triều đình lui tới, ngươi thật đúng là cổ quái, lại có thể quen với một vị tướng quân.

Sở Phong cười cười, có phần không tự nhiên.

Thiên Ma Nữ lại nói:
-Kiếm này cùng vỏ kiếm hình như không quá xứng đôi?

Sở Phong nói :
-Khi lão đạo sĩ đưa cho ta cũng không có vỏ kiếm, vỏ kiếm là do sau khi ta xuống núi mới rèn được!

Thiên Ma Nữ dường như có chút suy nghĩ nói :
-Nguyên lai như vậy...

-Làm sao vậy?

Thiên Ma Nữ nói :
-Thanh kiếm này có lẽ cần phải tìm cho nó vỏ kiếm chân chính, mới có thể mở ra thần vận của nó được!

"Keng!" Sở Phong thu hồi kiếm vào vỏ, nhún nhún vai nói :
-Lão đạo sĩ cũng không có nói phải tìm vỏ kiếm!À này Thiên Ma Nữ, có chuyện ta muốn hỏi nàng từ lâu rồi.

Hai mắt Thiên Ma Nữ dịu dàng nhìn hắn.

-Thực ra nàng rốt cuộc có cần phải ngủ hay không thế? Ta chưa bao giờ thấy nàng chợp mắt qua.

Thiên Ma Nữ "Khì" cười nói:
-Ngươi nghĩ rằng ta là sắt đúc thành sao. Ta chẳng qua là ngủ trễ hơn, tỉnh lại sớm hơn so với ngươi mà thôi.

-Nguyên lai như vậy. Nhưng mà ta mỗi lần mở mắt ra đều thấy nàng đứng ở bên bờ đầm nước, ngơ ngác nhìn mặt đầm. Lần trước trong nhà gỗ tại rừng cây, ta mỗi lần mở mắt ra, cũng đều thấy nàng đứng ở dưới cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ. Nàng...

Thiên Ma Nữ không có lên tiếng, trong hai mắt lại thoáng hiện ra vẻ thê lương, cô đơn, lạnh lẽo vô biên vô hạn...

Sở Phong vội ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường đá, nói:
-Hãy an tâm ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên Thái Bạch Lâu du ngoạn một phen!

-Ngươi thì sao? Ngươi ngủ nơi nào?
Thiên Ma Nữ hỏi.

-Ta sao, đương nhiên là...
Sở Phong vừa nói vừa đi tới bên bờ đầm nước, học dáng dấp của Thiên Ma Nữ, xoay lưng, mắt đăm đăm nhìn đầm nước.

Thiên Ma Nữ "Hì " bật cười.