Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 205: Cô ấy là người phụ nữ tôi yêu




Ngày hôm nay vào ban ngày, nghe Diệu Dương nhắc đến một câu.

Quan Chi Thu chảy máu cả một đêm, mới chết vào buổi trưa. Anh ra lệnh cho người dọn dẹp thi thể của Mặc Diệu Long và

Quan Chi Thu ra khỏi từ đường. Còn Mặc Chãn Ngôn, bởi vì trải qua ngày hôm đó, đột nhiên cao huyết áp, sau đó cấp cứu ở từ đường. Trước mắt vẫn đang ở từ đường.

Trong lòng An Đình Đình cười lạnh, loại người đó dứt khoác để ông ta tự chết là được rồi, tại sao phải còn cấp cứu nữa? Ông ta sống, quả đúng là lãng phí không khí.

Trong tầm mắt xuất hiện ánh sáng từ cửa từ đường, bước chân An Đình Đình sải càng lớn hơn.

Sau khi vệ sĩ bên ngoài từ đường nhìn thấy cô, đều rất kinh ngạc.

“Mợ hai, muộn như vậy rồi, sao mợ lại..."

“Ừm, qua đây xem thử.” An Đình Đình nhàn nhạt gật đầu, đi vào trong. Mấy vệ sĩ đó đều biết thân phận của An Đình Đình, đương nhiên không dám ngăn cản.

Sau khi đi vào, An Đình Đình phát hiện, trên cánh tay Mặc Chấn Ngôn treo một chai truyền nước biển, mũi cắm ống oxy, người ngủ trên ván gỗ.

Thật đúng là để ông ta an nhàn, còn nằm để sám hối?

Mặc Chấn Ngôn nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt ra, nhìn thấy An Đình Đình đang cười lạnh.

“Tiện nhân, cô đến đây làm gì?” Thanh âm của Mặc Chấn Ngôn khàn khàn đầy thăng trầm bể dâu.

An Đình Đình nhìn ông ta một cái, chẳng qua mới mấy ngày thôi, Mặc Chấn Ngôn giống như đã già đi rất nhiều rồi vậy. Sắc mặt khô héo, đôi mắt đục ngầu, vết nhăn giống như là bị dao khắc qua...nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy kinh tởm.

Nghĩ đến những tội ác của người đàn ông này, An Đình Đình không có chút đông cảm nào với ông ta.

“Ông nói xem?” An Đình Đình nhướng mày, cười giễu.

“Cô...đến giết tôi?” Mặc Chấn Ngôn giống như là cảm giác ra cái gì đó.

Điêu này khiến An Đình Đình ngạc nhiên, hoá ra ông ta đoán ra được.

“Không sai, loại người như ông chết không đáng tiếc. Ông nên cùng Quan Chi Thu rời khỏi thế giới này, chứ không phải giống như bây giờ, còn bá chiếm cái sinh mạng sắp chết này, sống lây lất hơi tàn!” An Đình Đình lạnh lùng nói.

Mặc Chấn Ngôn đột nhiên cười lên. Tâm mắt của ông ta nhìn vê phía bài vị, về vị trí của Tần Nhan. Trên mặt, lộ ra sự thoải mái nhàn nhạt.

Ông ta chậm rãi nhắm mí mắt lại, sau đó lại mở ra.

“Chết rồi cũng tốt, chỉ có chết rồi, tất cả sự đau khổ của tôi mới có thể giải thoát.”

“Loại người như ông, còn có đau khổ sao? Sự vui vẻ của ông, vĩnh viễn đều xây dựng trên sự đau khổ của người khác!” An Đình Đình tức giận quở trách,

“Mẹ Mặc chết thảm, anh Diệu Phong chịu hãm hại, cả đời này Diệu Dương đều sẽ sống trong ám ảnh, em gái sinh đôi của Diệu Dương đã bị cướp đoạt đi sinh mạng một cách vô tình khi còn mặc tã...tất cả tất cả những thứ này, đều là ông tạo thành!”

“Đúng! Là tôi tạo thành!” Đột nhiên, một vẻ sắc bén hiện lên trong mắt Mặc Chấn Ngôn: “Tất cả mọi người đều chỉ trích tôi là

tên phụ tình, lòng lang dạ sói, đứng núi này trông núi nọ! Tôi chính là muốn khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy, tôi, Mặc Chấn Ngôn, đời này, cũng có người phụ nữ yêu sâu đậm duy nhất!”

Lời này của Mặc Chấn Ngôn, vậy mà lại mang theo một chút ý vị tức giận.

Khi đàn ông còn trẻ, bởi vì bị chỉ trích vu nhọ, khó tránh sẽ làm ra những hành vi đánh mất lý trí và ấu trĩ. Nhưng An Đình Đình cho rằng, Mặc Chấn Ngôn không phải.

Chính vì hành vi tức giận ấu trĩ của ông ta, mà hại người vô tội sống trong đau khổ một đời!

Loại hành vi này, nếu như còn bị giải thích là vì tức giận và ấu trĩ, vậy thì An Đình Đình thật sự là không còn gì để nói nữa.

“Ông bớt bào chữa thay cho mình đi. Loại người như ông, còn không bằng súc sinh. Chí ít súc sinh cũng còn có thiên tính bảo vệ con, nhưng còn ông thì sao? Mở mắt trơ trơ nhìn bọn họ bị đẩy vào hố lửa, ông không những không ngăn cản, mà còn giúp đỡ, làm 

hết chuyện xấu.”

Mặc Chấn Ngôn đột nhiên gào khóc một tiếng, da thịt trên khuôn mặt chảy xệ trùng xuống, không còn bộ dạng tôn quý của

trưởng tử nhà họ Mặc thường ngày. Bộ dạng nước mắt giàn giụa, hệt như cha mẹ chết!

An Đình Đình nhướng mày nói: “Nghe nói bệnh tim của ông tái phát rồi, nếu như lúc này, tôi rút ống thở và truyền dịch của ông ra, tin chắc là không cần bao lâu, bệnh tim của ông sẽ lại tái phát lại...tôi không làm ra chuyện dùng dao đâm vào tim của người nhà giống như Quan Chi Thu được. Con người tôi sợ máu, càng sợ dơ bẩn!”

Lúc này, Mặc Chấn Ngôn hoàn toàn không nói chuyện nữa!

Ông ta nhắm mắt lại, yên tĩnh đợi giây phút cái chết đến.

“Không trách được tôi, tôi thật sự rất muốn ông đi chết, bởi vì ông đã làm tổn thương sâu sắc đến người mà tôi yêu sâu đậm.

Diệu Dương không xuống tay được, nhưng tôi có thể. Vì anh ấy, tôi nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì. Càng huống hồ là giết người!”

An Đình Đình híp đôi mắt lại, vươn tay, túm chặt lấy ống truyền dịch.

Chỉ cần cô kéo những thứ này xuống, Mặc Chấn Ngôn không bao lâu sẽ chết đi. Sự xoắn xuýt, mù mịt trong lòng Diệu Dương cũng sẽ theo đó mà mất đi. Tin chắc, rất nhanh thôi, anh ấy sẽ tốt hơn.

Bộ dạng khi cô mới gặp anh, hăng hái hăm hở, tôn quý phi phàm!

Đây mới là Mặc Diệu Dương mà cô thích!

Thế nhưng, vào lúc cô chuẩn bị kéo ống truyền dịch ra, bên cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nặng nề, tỉ mỉ nghe thì

không khó để phát hiện, không phải chỉ có một người đến.

An Đình Đình có chút sững sờ, đối phương tiến vào với tốc độ quá nhanh, đến nỗi khi Mặc Diệu Dương và Quý Đình Kiêu đã

đứng đến trước mặt cô, tay của cô vẫn còn túm lấy dây truyền dịch chưa có buông ra.

Tiêu rồi! Cái này...

Sắc mặt An Đình Đình lập tức biến đổi dữ dội, thậm chí quên mất thu tay lại, ngập ngừng khoé miệng: “Diệu...Diệu Dương, sao anh lại đến đây?”

Thân sắc của Mặc Diệu Dương và Quý Đình Kiêu đều rất lạnh lùng.

Anh tiến lên trước một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay An Đình Đình, gói gọn bàn tay nhỏ của cô vào trong lòng bàn tay của mình.

Trong lòng An Đình Đình hoảng sợ không ngớt.

Làm sao đây? Mặc Diệu Dương chắc sẽ không hận cô chứ? Cô là người muốn giết ba của anh. Còn nữa, cô vậy mà lại có suy nghĩ giết người, có phải là trong lòng anh đã sinh ra ấn tượng đáng ghét không.

Thế nhưng, tất cả sự lo lắng của cô đều là dư thừa.

Mặc Diệu Dương nắm lấy tay cô, thuận thế ôm cô vào lòng, thanh âm ôn nhu mà tà mi.

“Bảo bối, em giết ông ta sẽ bẩn tay em đó! Anh không nhẫn tâm để em làm như vậy.”

Dựa vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, An Đình Đình nhất thời choáng váng một trận. Bởi vì nhiệt độ cơ thể của anh quá ấm áp, bởi vì động tác của anh quá dịu dàng, mà khẩu khí của anh cũng khiến lòng người dễ chịu, hệt như suối nguồn trong núi vậy.

Mặc Chấn Ngôn giống như là không ngờ Mặc Diệu Dương sẽ đến đây. Ông ta kinh ngạc mà nhìn Mặc Diệu Dương, cái miệng khô khốc nhẹ nhàng mấp máy, nhưng một câu cũng không nói ra được.

Động tác của ông ta, đều rơi vào mắt của Mặc Diệu Dương.

Anh cong khoé môi mỏng lên, lạnh lẽo mà nói: “Ngàn vạn lần đừng tự mình đa tình, tôi đến đây, vốn không phải để cứu ông. Tôi chỉ là không nỡ để người phụ nữ tôi yêu, đôi tay sạch sẽ trắng trẻo này dính phải dòng máu bẩn thỉu trên người ông!”

Nói xong, anh còn đặc biệt túm lấy bàn tay nhỏ của An Đình Đình lên, đặt đến bên môi, hôn rồi lại hôn.

Trong lòng An Đình Đình, hiển nhiên là vừa kinh vừa hỉ.

Vốn tưởng anh sẽ trách cô, không ngờ, anh lại yêu thương mình như vậy...hơn nữa, vừa nãy anh còn nói một câu, người phụ nữ tôi yêu.

Cô là người phụ nữ anh yêu. Câu nói này, được An Đình Đình khắc sâu trong đáy lòng mình...