Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 272: Loại người sợ chết




Trên mặt người đàn ông mang theo nụ cười tà tứ, khóe miệng khẽ cong, vẻ mặt tà mị. Mang lại cho An Đình Đình cảm giác khác hoàn toàn so với buổi sáng.

Hắn giơ hai tay lên, thành thực đứng dậy, còn bước sang bên cạnh.

An Đình Đình mỉa mai: ""Thì ra, chũng chỉ là loại người sợ chết!"""

Người đàn ông cười rộ lên, tuy động tác rất phối hợp nhưng trên mặt lại không có nửa điểm sợ hãi.

""Mạng người chỉ có một, tất nhiên là tôi phải giữ cho tốt rồi. Có điều, nếu có thể chết trong tay người đẹp như cô thì tôi chết cũng không uổng!""

""Bốp!"" An Đình Đình trở tay tát một cái.

""Cái tát này là dạy dỗ anh vừa nãy không tôn trọng tôi!"" An Đình Đình lạnh giọng.

Người đàn ông quay đầu, cong môi, trên mặt vẫn là nụ cười ti bỉ như trước. Sau dó hắn quay đầy lại, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt nóng bỏng: ""Cô gái, cho tới bây giờ cô là người đầu tiên dám đưa súng lên đầu tôi. Cũng là người đầu tiên dám đánh tôi!""

An Đình Đình cười lạnh: ""Tôi cũng là người kết liễu mạng của anh!""

Cô vốn định đánh người đàn ông này bị thương, sau đó đưa cho Diệu Dương xử lí. Dù sao hành động buổi tối lần này vô cùng có tính đại biểu. Từ miệng hắn chắc là có thể nói ra vài chuyện liên quan đến thế lực bên ngoài.

Lời của An Đình Đình vừa dứt, chỉ nghe thấy giọng điệu nắm chắc của người đàn ông còn mang theo vài phần chế giếu.

""Thật không?""

Không đợi An Đình Đình mở miệng, chỉ thấy người đàn ông kia bỗng nhiên đứng lên. Một chân đá trúng cổ tay đang cầm súng của An Đình Đình. Tuy An Đình Đình đã đề cao cảnh giác nhưng suy cho cùng vẫn yếu, chưa từng tham gia khóa huấn luyện chính quy nào, khả năng và phản ứng của cô vốn không phải là đối thủ của đàn ông.(An Đình Đình chỉ hận bản thân sơ ý, nhiều lời với hắn lâu như vậy, sớm biết thì bắn hắn ngay từ đầu.

""Buông tôi ra, tên khốn!"" Hai tay của An Đình Đình bị hắn chói ở sau, để cô ngồi lên đùi hắn.

Người đàn ông kia cười đen tối, bỗng nhiên thân mình sáp đến, bỗng nhiên ngửi cổ An Đình Đình một cái. Sau đó trên mặt hiện lên dáng vẻ say mê, nói: ""Cô thơm quá...tôi rất thích!""

""..."" An Đình Đình cắn răng, căm tức nhìn hắn.

Cô thề nếu tên đàn ông này còn dám xằng bậy cô nhất định sẽ cắn lưỡi tự sát!

Người đàn ông dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, tiếc nuối nói: ""Cô yên tâm, tôi sẽ không cưỡng bức cô. Vì...tôi muốn cô tự nguyện yêu tôi!""

Khá lắm tên đàn ông tự cao tự đại, vài ba câu đã bại lộ bản chất xấu xa của hắn.

""Anh yên tâm, hôm nay tôi không giết được anh thì một ngày nào đó tôi có thể tự tay giết anh!"" An Đình Đình híp mắt, nói một cách hung ác.

Người đàn ông nhướng mày, dường như rất thích thú.

""Ok! Tôi đợi ngày đó đến. Có điều xem ra hôm nay không được rồi!"" Ánh mắt người đàn ông cảnh giác nhìn về phía trước. Dáng vẻ giống như cảm nhận được không có nhiều thời gian, tiến sát lại bên tai An Đình Đình.

An Đình Đình cho là người đàn ông này lại muốn làm gì đó, vội tránh sang một bên

""Cô gái, nhớ, tôi tên là Vân Diệp! Đợi cô đến giết tôi!""

An Đình Đình còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông đã đánh vào gáy vô, cô kêu lên một tiếng đau đớn rồi bất tỉnh.

Cửa Thủy Sam Uyển, toàn bộ người của Mạnh Yến San đã về

""Diệu Dương, vẫn chưa tìm thấy Đình Đình à?"" Mạnh Yến San hỏi: ""Thủ hạ đều đã lục soát khắp nơi rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng của cô ấy!""

Mặc Diệu Dương lúc này giống như phát điên, hai mắt bỗng nhiên trở nên đỏ như máu.

""Lục soát cho tôi, dù đem cả chỗ này lật lên thì cũng phải tìm được cô ấy!""

""Vâng!""

Mẹ Dung bên trong được chú Qúy đỡ xuống, khóc lóc bước qua: ""Đều tại tôi, đều do tôi, nếu tôi có thể ngăn lại thì tốt rồi...""

Cùng lúc đó, sâu trong sân sau của Thủy Sam Uyển, bỗng nhiên vang lên một tiếng súng.

Mọi người đều nâng cao cảnh giác, chạy về phía phát ra tiếng súng.

Mặc Diệu Dương dẫn đầu chạy ra sân sau. Anh cầm súng, nhanh chóng xuyên qua rừng cây. Ánh trăng, một bóng người màu trắng nằm trên mặt đất lọt vào tầm mắt của anh.

Đậy là quần áo của An Đình Đình.

""Đình Đình!"" Mặc Diệu Dương gọi to một tiếng rồi xông đến.

Tiếng súng vang lên từ chỗ này, anh ôm người lên, lật lại.

Trong phòng y tế của nhà tổ, An Đình Đình hôn mê bất tỉnh, dưới đôi mắt hổ của Mặc Diệu Dương, đám y tá run rẩy kiểm tra cơ thể An Đình Đình.

May mắn là trên người mợ hai không có vết thương của súng, chỉ có vài vết thương ngoài da do cành cỏ cứa ra.

""Không bị thương?"" Ban đầu Mặc Diệu Dương kinh ngạc, sau đó trong lòng buông lỏng. Nhưng lại nghĩ vì sao lại hôn mê? Nghĩ đến đây, cả người anh không được ổn lắm, đen mặt lớn tiếng quát một câu: ""Mấy người thật to gan, vậy mà dám qua loa với tôi?""

Một đám giáo sư và y tá bị Mặc Diệu Dương chĩa khẩu súng lục trong tay vào, vô cùng hoảng sợ.

""Thực sự không có, cậu hai. Mợ hai hôn mê là do cô ấy bị thương ở gáy, cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi thêm một lát là có thể tỉnh lại ngay.""

Một giáo sư thâm niên giải thích.

Mạnh Yến San thấy thế, kéo tay Mặc Diệu Dương xuống: ""Diệu Dương, anh bình tĩnh chút. Thân thể Đình Đình không bị thương, sao bọn họ phải lừa anh chứ.""

Mắt Mặc Diệu Dương lạnh lùng, sắc mặt vẫn dữ tợn như trước!

Lúc này có người đi vào báo cáo tình hình.

""Cậu hai, đây là khẩu súng lục thấy ở hiện trường. Chúng tôi đã lục soát, không thấy dấu vết khả nghi vào ở hiện trường cả. Nhưng, chúng tôi lại phát hiện ra cái này.""

Thủ hạ nói rồi đưa ra một viên đạn: ""Cái này được bắn trên cây đại thụ bị chúng tôi gỡ xuống. Qua so sánh, viên đạn nằm trong khẩu súng lục này.""

Mạnh Yến San nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng: ""Diệu Dương, anh có thể yên tâm rồi, trên người Đình Đình không có vết thương của súng.""

Lệ khí trên mặt Mặc Diệu Dương dần dần tan biến.

Anh bước vài bước đến bên cạnh An Đình Đình, giơ tay xoa hai má non nớt của cô, nói: ""Vết thương ngoài da đã xử lý chưa?""

""Đều đã rửa sạch rồi, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.""

""Vậy thì tốt."" Mặc Diệu Dương nói xong, ôm ngang An Đình Đình bước ra ngoài.

Đám người Mạnh Yến San thấy thế liền nhấc chân theo sau.