Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 666: Gạo nấu thành cơm




Mạc Ninh Thanh đỏ mặt muốn giải thích cái gì đó, nhưng mà dựa vào tình huống trước mắt mà nói, hình như là cô có nói cái gì cũng không có sức thuyết phục.

Đúng là bọn họ đang ở chung một mái nhà, ngày nào cũng ra vào cùng nhau, ngay cả ánh mắt của mấy người hàng xóm nhìn bọn họ cũng mang theo ý mập mờ...

“Mẹ, thật ra thì... thật ra không phải giống như mẹ suy nghĩ đâu.”

“Cái gì mà không phải như mẹ nghỉ hả? Mẹ nghĩ cái gì?” Mẹ Mạc giận dữ đánh gãy lời cô, sau đó sắc mặt lạnh lẽo nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Quân, hỏi: “Tôi hỏi, cậu trả lời.”

“Dạ.” Tiêu Quân ngoan ngoãn gật đầu.

“Cậu tên là gì, ở đâu, làm việc ở đâu, cậu..."

“Bác gái, bác gái uống nước trước đi.” Thái độ của Tiêu Quân vô cùng tốt: “Bác đừng nóng vội mà, hỏi từ từ thôi, hỏi từng câu cháu sẽ trả lời từng câu hỏi của bác thật đàng hoàng, bác nói vội vã như vậy, cháu cũng không biết là mình phải trả lời từ nơi nào.”

“Cậu đừng có ba hoa với tôi.” Mẹ Mạc nhẹ giọng nói một câu.

Mặc dù là dáng dấp của cậu thanh niên này đúng là tuấn tú lịch sự, nhưng mà con gái của mình lại có thể gạt hai người già ngang nhiên ở cùng một chỗ với cậu ta, sao bà có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua được?

“Tên cậu là gì.”

“Thưa bác gái, cháu tên là Tiêu Quân.”

“Tiêu Quân?” Mẹ Mạc khẽ chau mày lặp lại hai chữ này, sao cứ có cảm giác hình như là, hình như... không phải xa lạ cho lắm.

“Cậu làm việc ở đâu?” Bà tiếp tục hỏi.

“Dạ Mông Tháp.”

Phàm là người sống ở thành phố G không có ai không biết gia tộc Mặc thị, cũng sẽ biết Mông Tháp, ai cũng biết bản thân Mông Tháp thuộc về người của nhà họ Mặc, có thể làm việc ở Mông Tháp, đây là chuyện mà những người ở thành phố G đều cảm thấy hết sức kiêu ngạo.

“Cậu làm chức vụ gì ở Mông Tháp?”



“Cháu làm tổng giám đốc đại diện.” Tiêu Quân trả lời chi tiết.

Mặc Diệu Dương dự định giao Mông Tháp lại cho anh ta, Tiêu Quân là bạn thân từ nhỏ của anh ta, đối với sự nỗ lực và giúp đỡ của anh ta, không thể nào bỏ qua công lao này. Nhưng mà Tiêu Quân lại từ chối, anh ta thân là người nhà họ Long ở thành phố C, cũng không thiếu tiền, hơn nữa dù sao thì cái này cũng xem như là sản nghiệp của nhà họ Mặc, anh là một người mang họ khác mà quản lý nó, nói chung thì vẫn không tốt.

Tuy nói là tổng giám đốc đại diện, nhưng mà cũng có thể nói rõ một cách đầy đủ anh ta cũng có thể hoàn toàn thay thế tổng giám đốc, sở dĩ nói như vậy hoàn toàn là bởi vì anh ta khiêm tốn.

Mẹ Mạc cũng không phải là một người ngốc, sao có thể không hiểu đạo lý này được.

Quả nhiên sắc mặt của bà dịu đi một chút: “Vậy cậu là người ở nơi nào, là người thành phố G chúng tôi à?”

“Bác gái, cháu không phải là người ở thành phố G, chỉ là khi còn bé cháu học ở đây, sau khi tốt nghiệp thì ở lại đây luôn.” Tiêu Quân cười nói, nghiêng đầu qua nhìn về phía Mạc Ninh Thanh.

Trong ánh mắt này tràn đầy yêu thương, Mạc Ninh Thanh đỏ mặt âm thầm trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.

Vừa nghe nói không phải là người địa phương, sắc mặt của mẹ Mạc lại bắt đầu không tốt rồi, cũng không phải là nói không thể kết giao với người ở bên ngoài, mà là nhà họ Mạc chỉ có một đứa con gái cưng là cô, từ nhỏ đến lớn là thịt trên đầu quả tim của đôi vợ chồng già, sao có thể gả cô ra ngoài được chứ.

“Cậu ở đâu? Tôi cảnh cáo cậu trước, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép con gái của tôi phải gả ra vùng ngoài.” Câu nói này mẹ Mạc nói như chém đinh chặt sắt.

Gương mặt của Mạc Ninh Thanh lập tức đỏ lên, giống như là con tôm luộc nước sôi, nhất là Tiêu Quân còn cười cười nhìn cô, cái tên này cố ý hả!

“Ôi trời mẹ ơi, ai nói là con muốn gả cho anh ta cơ chứ.” Mạc Ninh Thanh gấp gáp không biết nên nói cái gì.

“Không gả hả? Không gả mà con lại ở cùng với người ta, con con... con với người ta cũng đã ở chung rồi!” Mẹ Mạc tức giận vươn ngón tay chọc chọc cô.

Tiêu Quân nói: “Bác gái, mặc dù cháu là người ở nơi khác, nhưng mà cháu sẽ không trở về thành phố C đâu. Cháu đã làm việc ở thành phố G nhiều năm rồi, chắc chắn cháu không thể nào rời khỏi nơi này được, cho nên là sau khi cháu và Ninh Thanh cưới nhau thì chắc chắn sẽ ở lại thành phố G sinh sống.”

Mạc Ninh Thanh vừa mới bị mẹ quát lớn một trận, lúc này lại nghe thấy Tiêu Quân lại thuận theo lời nói của mẹ mà tiếp tục, ai nói là cô muốn gả cho anh ta cơ chứ, tự tin tới từ nơi đâu vậy? hả!

“Trước tiên cậu dừng lại đi, tôi vẫn chưa đồng ý gả con gái của tôi cho cậu đâu.” Mẹ Mạc hắng giọng, hung hăng trợn mắt nhìn Mạc Ninh Thanh, nói: “Cậu Tiêu, nhà cậu ở thành phố C à? Người của gia tộc nào?”

“Bác gái, nhà cháu là gia tộc Long thị ở thành phố C.” Tiêu Quân nói.

Mẹ của Mạc Ninh Thanh do dự một lúc: “Gia tộc Long thị?”



Bà suy nghĩ: “Tôi chỉ nghe nói một gia tộc Long thị ở thành phố C, chẳng lẽ...” Bà nói, trong mắt mang theo nghi hoặc nhìn thoáng qua Mạc Ninh Thanh.

Mạc Ninh Thanh cắn môi dưới, ánh mắt chớp chớp nhẹ gật đầu.

“Cậu nói cậu là con cháu của gia tộc Long thị ở thành phố C?” Mẹ Mạc kinh ngạc hỏi.

Tiêu Quân gật đầu: “Đúng vậy ạ.”

“Nhưng mà... nhưng mà tại sao cậu lại là họ Tiêu mà không phải là họ Long.”

Tiêu Quân thành thật nói: “Bác gái, cháu với Mặc Diệu Dương, cậu hai của gia tộc Mặc thị là bạn từ thuở nhỏ của cháu, chắc là bác cũng biết một vài chuyện của gia tộc Mặc thị, năm đó vì để giúp đỡ cho cậu ấy cho nên cháu mới có suy nghĩ thay đổi tên của mình, đương nhiên chuyện này cũng đã nhận được sự cho phép của người lớn trong nhà, cho nên mới làm như vậy.

Cho nên tên tuổi trong sổ hộ khẩu của cháu vẫn là họ Long như cũ, chỉ là người ngoài không biết mà thôi. Bác gái, mong là bác có thể giữ bí mật chuyện này, không thể nói cho người ngoài biết được.”

Mẹ của Mạc Ninh Thanh sợ ngây người, bà đã có thể biết đến gia tộc Long thị ở thành phố C, sao lại không biết cậu hai của gia tộc Mặc thị, bà mang theo sắc mặt không thể tin nổi mà quan sát cậu thanh niên trước mắt.

Tướng mạo đúng là đẹp trai xuất chúng, giữa đầu lông mày có một cỗ bá khí hiên ngang, nhưng mà lại không mất đi công chính thần vận, trên người của cậu ta còn có một cảm giác tự tin bẩm sinh, còn có sự tự tin lộ ra từ bên trong, cái này tuyệt đối không phải là con cháu xuất thân từ gia đình bình thường có được, chắc chắn đây là khí chất của người từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh nổi bật, cho nên dần dần dưỡng thành.

Lúc bà đang dò xét, thân thể của Tiêu Quân nghiêng ra phía trước, đột nhiên lại nắm lấy tay của Mạc Ninh Thanh, nói: “Bác gái, bác yên tâm đi, mặc dù cháu với Ninh Thanh đã ở cùng một chỗ, nhưng mà cháu đảm bảo với bác cháu tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cô ấy, nếu như bác không tin vào lời cháu nói, bây giờ cháu có thể đem giấy hộ khẩu đến đây, đến ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn với Ninh Thanh.”

Câu này vừa mới nói ra, Mạc Ninh Thanh liền căng thẳng,

Làm gì có chuyện như thế này, nhanh như vậy đã đăng ký kết hôn với anh ta? Không được, không được đâu! Còn nữa cái người này xấu bụng lắm, mặc dù là bọn họ ở cùng một chỗ nhưng mà bọn họ cũng chưa xảy ra quan hệ thực chất gì hết.

“Mẹ, mẹ đừng tin anh ta, con với anh ta không có..." Mạc Ninh Thanh vội vàng giải thích.

Lại bị mẹ cô lập tức đánh gãy: “Gạo đã nấu thành cơm rồi, con còn đang nói đỡ cho cậu ta nữa hả!”

“Con..." Mạc Ninh Thanh tức giận, một ngụm máu nghẹn ở yết hầu, sự thật phơi bày trước mắt, cô có nói cái gì cũng sẽ không tin tưởng cô.

Tiêu Quân đột nhiên kéo áo khoác của mình, lấy một vài thứ từ trong túi ra.