Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 156: Gặp lại vẫn đau lòng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hoàng Kiên đang uống rượu say đến chuếnh choáng, bị thân thể phụ nữ đẫm mùi nước hoa rẻ tiền lao vào người, sắc mặt anh cực kì xấu, lạnh lùng nhả một tiếng: “Cút!”

Nhưng đời nào Thúy Vân lại chịu cút. Dì Tuyết đã đặc biệt dặn dò cô phải thực hiện nhiệm vụ, cô nhất định phải cố gắng hoàn thành.

“Anh à, người ta thích anh nên mới tới, sao lại vô tình như thế chứ, người ta sẽ buồn đó”

Hoàng Kiên xúc động, kiềm chế cảm giác muốn đánh người. Anh giơ tay vẫy nhân viên an ninh gần đó. Nhanh như chớp, Thúy Vân lắc ngón tay, lấy ra một viên thuốc màu hồng tươi thả vào ly của anh.

Viên thuốc hồng hồng tan ngay khi vừa chạm đáy, không để lại dấu vết. Giữa cảnh tranh tối tranh sáng, mái tóc dài như sóng nước của Thúy Vân che đi mọi ánh nhìn, đến Tống Nguyệt Sương cũng không thấy rõ thủ thuật của cô ta.

Nhân viên bảo vệ đi tới, lịch sự cất tiếng: “Có việc gì vậy, thưa anh?”

Hoàng Kiên ngoắc ngón tay chỉ vào Thúy Vân: “Người này rất phiền. Đuổi cô ta đi đi.”

Nói xong, bàn tay anh lại nhấc chiếc ly lên, uống cạn.

“Rất xin lỗi anh” Nhân viên kia cúi thấp thêm một chút. “Chúng tôi chỉ có thể mời khách ra khỏi đây khi xảy ra ẩu đả. Còn trường hợp này…”


Nhân viên an ninh lúng túng một chút lại nói tiếp: “Có lẽ cô ấy chỉ muốn ngồi chung một bàn. Rất mong anh hào phóng đồng ý”



Mặt Hoàng Kiên tái đi, gân xanh nổi lên trên thái dương, máu huyết rần rật như muốn chảy ngược. Sự hung bạo bị kích động, Hoàng Kiên vung chân, đạp bay cái bàn thủy tỉnh.

Rầm một tiếng rất lớn! Mặt bàn kính vỡ vụn cùng vỏ chai, cốc thủy tinh tan tành năm dưới đất. Chất lỏng lênh láng đổ khắp nơi.

Tất thảy đám người gần đó đồng loạt giật mình, đám phụ nữ hét chói tai, tưởng sắp xảy ra ẩu đả lớn Tống Nguyệt Sương đứng ngoài quan sát, sợ đến mức hồn bay phách tán, vội vã chạy tới.

Hoàng Kiên lại cảm thấy không có gì, vẫn ung dung cầm một chai rượu dưới chân chưa bị đổ lên, dốc vào miệng.

Vừa đúng lúc đó, An Nhiên và Hà Văn Nhĩ đi qua. Âm thanh đổ vỡ quá lớn khiến cô cũng bị giật mình, vội quay ra nhìn. Giống như thần giao cách cảm, Hoàng Kiên cũng quay ra đúng lúc, ánh mắt tức khắc chạm vào nhau, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

“An Nhiên?”



“An Nhiên..” Thấy người con gái mình yêu đã đi xa, Hoàng Kiên cảm thấy lông ngực đau tức, đầu óc không kịp suy nghĩ đã vội nâng chân đuổi theo.

Tống Nguyệt Sương thấy Hà Văn Nhĩ xuất hiện thì sợ hết hồn, chui vội xuống gầm bàn trốn một lúc. Đến khi chui ra, không biết Hoàng Kiên đã chạy đường nào. Cô hốt hoảng chạy lung tung mong tìm được anh.

Hà Văn Nhĩ bắt được người, vội thúc giục tài xế lái xe như bay đến bệnh viện trung tâm thành phố.

Phòng cấp cứu đã tắt đèn, Tống Thành từ bên trong ra lại không nhìn thấy vợ mình đâu, thái độ cực kì không tốt quay sang hỏi Ân Lãm: “Người sao chưa tới?”

Ân Lãm rất lịch sự đáp: “Chắc là tắc đường”

“Nửa đêm tắc đường cái gì?” Tống Thành mặc xong quần áo bệnh nhân mới tinh, kêu Ân Lãm mang di động của mình lại.

Vốn đĩ hắn muốn gọi điện cho quản gia nhà mình, không ngờ vừa mở máy đã thấy màn hình nhảy ra mấy tin nhắn, trong đó có hai cái của Thanh Trí. Có chuyện gì mà Thanh Trí lại đột ngột nhắn tin cho hắn không biết?

Ngón tay sạch sẽ của hắn vừa chạm vào màn hình lại thấy hiện ra hình ảnh Lê Hiền đang khoác vai An Nhiên.


Bực hết sức!

Nhảm mắt mấy giây để bình ổn cảm xúc xong, Tống Thành lạnh nhạt mở mắt ra, từ từ nói: “Còn giấy tờ công việc gì cần tôi đích thân xử lý sao?”

Hắn nói năng chậm rãi, sắc mặt âm trầm, ánh nhìn không bộc lộ cảm xúc, chỉ duy nhất có hai bàn tay đang nằm chặt, những khớp tròn lồi lên đang bán đứng hắn.

Ân Lãm cẩn thận mở ra túi đựng đồ ăn, đặt từng hộp lên mặt bàn, khuyên nhủ: “Anh vừa trở về, sức khỏe chưa ổn định hẳn. Bây giờ cứ ăn cơm rồi ngủ một giấc đi, ngày mai lại làm việc”

Tống Thành chỉ nâng mắt nhìn cấp dưới của mình, khóe môi vẫn mím lại. Ân Lãm hiểu ý, đành phải mở cặp táp, mang ra một loạt giấy tờ. Đã sớm biết tính hắn, người thư kí mẫn cán này chuẩn bị cẩn thận đủ thứ trước khi đến bệnh viện rồi.

Sếp tổng không vui là vì vợ chưa đến. Ân Lãm sốt ruột rút điện thoại, gửi liền hai cái tin nhắn thúc giục Hà Văn Nhĩ mau mau hộ tống người qua kẻo sếp tổng nhà bọn họ sẽ làm việc suốt đêm mất.

Tin nhắn cấp tốc bay tới làm Hà Văn Nhĩ cũng như ngồi trên đống lửa.

“Lái xe nhanh lên” Ông phân phó tài xế, sau đó lại quay ra nhìn An Nhiên lo lắng.

“Hiện tại, cậu chủ đang cực kì không vui. Cô cần chuẩn bị tâm lí thật tốt, lát nữa tới viện thì lấy lòng cậu ấy một chút.”

“Lấy lòng thế nào?” Tâm trạng của Tống Thành khiến An Nhiên vừa sốt ruột vừa tức giận. “Tôi đi đến quán rượu thì đã làm sao?

Anh ta có quyền gì tức giận?”

Hà Văn Nhĩ thấy cô nổi nóng, sợ rằng lát nữa hai người lại gây sự với nhau bèn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Có lẽ cậu ấy không biết chuyện cô đi quán rượu đâu. Cô nghĩ xem hai ngày nay có.

làm điều gì có lỗi khiến cậu ấy tức giận không?”

An Nhiên cau mày, hai tay khoanh trước ngực, nghiệm giọng: “Anh ta thích phái người theo dõi tôi lắm mà. Không phải nhất cử nhất động của tôi đều được báo cáo lại đầy đủ cho anh ta hay sao? Giận thì phải là tôi giận mới đúng.”

Hà Văn Nhĩ chớp chớp mắt, một lúc sau mới nói một câu: “Cậu chủ không vui, sợ là đến đêm đều trút lên cô cả”

Lời nói đáng xấu hổ đó khiến An Nhiên như bừng tỉnh đại ngộ. Cô vội quay sang nhìn, thấy Hà Văn Nhĩ. nghiêm nghị nhìn thẳng cửa kính phía trước, giống như người vừa nói không phải là ông vậy.

Xe dừng dưới sảnh bệnh viện. An Nhiên theo Hà Văn Nhĩ đi tới phòng bệnh loại xa hoa nhất, trong lòng thấp thỏm không Ề Vừa thấy Ân Lãm mở cửa đi ra, cô đã vội hỏi: “Anh Ân Lãm, con trai em đâu?”


Anh lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ đáp: “Tốt nhất em nên tự mình vào hỏi anh Thành.

Chuẩn bị sẵn vài giọt nước mắt cũng được.”

An Nhiên nhăn nhó, hít một hơi lấy can đảm rồi đi thẳng vào.

Trên giường bệnh, Tống Thành vẫn đang xem xét tài liệu. Quần áo bệnh nhân không hề làm giảm đi vẻ đẹp của hắn, khuôn mặt góc cạnh chăm chú nhìn tờ giấy trên tay, thái độ làm việc tập trung cực kì quyến rũ.

“À… anh đã về” An Nhiên ấp úng mở lời.

Không ngờ Tống Thành chẳng thèm đáp, vẫn cắm cúi xem xét, kí tá đủ thứ làm cho An Nhiên đứng phát ngốc.

Kiên nhãn của cô bay dần theo từng vòng kim đồng hồ. Cuối cùng, cô vẫn chịu thua hẳn, bèn mặt dày lên tiếng: “Con trai em đâu? Cho em gặp nó được không?”

Xoạch một tiếng! Tống Thành ném tập.

tài liệu sang một bên. Bàn gấp cũng bị hẳn dọn đi, điềm nhiên ngả người dựa vào thành giường, một tay gối lên sau đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cô.

Cô không dám nói thêm. Cái tư thế kia rõ là của một kẻ chiếm thế thượng phong. Nếu cô cùng hắn thương lượng rất dễ nắm phần thua.

Quả nhiên, sau khi chọn chỗ nằm thoải mái, Tống Thành khẽ mấy máy môi: “Lại đây, làm anh vui trước đã”

Tim An Nhiên run lên, cô khẩn trương nuốt chửng một ngụm khí lạnh. Lúc này không thể giả vờ ngốc được. Phụ nữ lấy lòng đàn ông, làm cho hắn vui chắc chắn chỉ có một phương thức trực tiếp nhất, nhanh gọn nhất. Đó là.

Chủ động dâng lên thân thể.