Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 187




Chương 187

Trợ lý Lôi Lệ rất nhanh nhẹn, 10 phút sau mang một bộ vest công sở màu trắng về văn phòng.

Tô Tú Song nhìn thấy thế có chút tò mò, “Sao không chọn màu đen?”

“Màu trắng toát lên sự thanh thuần, nói không chừng họ sáng mắt lên liên quyết định hợp tác với công ty chúng ta”

“HU Tô Tú Song; “….

Cái này với bán sắc có khác gì nhau?

Không ngờ một trợ lý còn ít tuổi lại rất biết giải quyết công việc.

20 phút sau việc lớn đã thành.

Tô Tú Song thay bộ vest, trang điểm nhẹ nhàng.

Nơi hẹn gặp là Đỉnh Thịnh Lâu, địa điểm ăn uống và giải trí mới khai trương.

Tô Tú Song đến Đỉnh Thịnh Lâu trước 30 phút.

Vẻ ngoài cổ kính và nguy nga hệt như cung điện của hoàng đế thời xưa.

Bước chân vào đại sảnh, non bộ nước chảy, đình thai lâu các, xa hoa đến mức làm người ta choáng váng.

Hệ thống sưởi quá đầy đủ và nóng nực, cô cởi áo lông vũ ra.

Đột nhiên phát giác thấy có ánh mắt sáng quắc nhìn vào mình, cô quay đầu liền nhìn thấy Hoắc Dung Thành, Hàn Văn Thiên.

Cô ngạc nhiên trong vô vọng.

Mắt Hoắc Dung Thành xẹt qua sự kinh ngạc, sau đó anh nheo mắt, ánh nhìn đổ dồn lên người cô.

A, ăn mặc cũng đủ mát mẻ đấy.

Bên ngoài mặc bộ vest trắng, bên trong mặc áo sơ mi trắng cùng màu.

Cúc của áo vest vừa hay bên dưới ngực, càng làm vòng một trở nên đầy đặn hơn.

Chân váy ôm sát người, eo nhỏ dường như có thể vừa một vòng tay.

Mông cong tròn, được bao bọc vô cùng gợi cảm, dưới chân đi đôi giày cao gót mũi nhọn, càng tôn lên đôi chân thẳng, dài.

Tô Tú Song không nói gì, liếm nhẹ cánh môi, thẳng lưng, nhanh chóng rời khỏi.

Cho tận đến lúc vào phòng riêng cô mới thở phào.

Cô lau mồ hôi trên trán, tu ừng ực một cốc nước mới cảm giác mình sống lại.

Hôm nay ngày không đẹp, ra khỏi cửa chắc chắn chưa xem ngày!

Thủ đô nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ở đây mà vẫn chạm mặt Hoắc Dung Thành, đây là vận may gì không biết.

Mặt khác.

Hàn Văn Thiên nhướn mày, huýt sáo, vai chạm nhẹ vào người đàn ông bên cạnh, “Không thể ngờ, cô vợ nhỏ của cậu vóc dáng đẹp thế, ngày thường không để lộ ra, hôm nay mới thấy, chẹp chẹp chẹp.”

Sắc mặt Hoắc Dung Thành thâm trầm, ánh mắt liếc qua.

Đầu anh không hiểu sao bỗng hiện ra cơ thể trắng ngần, mềm mại của người phụ nữ, yết hầu anh chuyển động, mắt tối sầm lại vài phần.

Phút chốc Hàn Văn Thiên im bặt.

Nhưng anh ta chỉ yên tĩnh được hai giây, sau đó nói tiếp: “Đã ngủ chưa, cơ thể đẹp như thế mà chưa ngủ sẽ bị trời đánh đó.”

“Lễ nào cậu thật sự không có hứng thú với phụ nữ, chỉ hứng thú với đàn ông?”

Hàn Văn Thiên cảnh giác nhìn anh, hai tay ôm chặt ngực.

“Cậu có thể thử cởi sạch trước mặt tôi xem…” Hoắc Dung Thành bặm môi nói.

“Woa, thật á! Nhưng cậu thích trên hay dưới? Nhưng cậu với cô vợ nhỏ của cậu có chuyện gì thế, sao cả hai người đều bơ đối phương, cãi nhau rồi à?”

Hoắc Dung Thành không thèm để ý anh ta, bước đi.

Trong phòng riêng.

Tô Tú Song đợi khoảng 20 phút đối phương mới đến.

Cửa phòng riêng mở ra, một người đàn ông ngoài 30 tuổi đeo kính gọng vàng bước vào.

Thấy có vài phần khí chất thư sinh.