Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 205: Hoàn Toàn Tách Biệt Với Trần Gian






Sau khi ra khỏi ngôi nhà gỗ này, tôi phát hiện bên ngoài ngôi nhà đầy những bùa chú, liên tiếp ở tứ phía là bốn cây đại thụ, toàn bộ mở ra một kết giới khổng lồ, cũng không biết có bao nhiêu tầng! Giang Lãnh, anh có nghe được tôi nói gì hay không? Giỏ quanh đây mang một hơi thở kỹ lạ, tôi như bước vào một không gian song song với trần gian.

Trong đêm tối tôi nhìn thấy kho luyện thi thể dựng trên núi, nhưng là lúc này chân tay vỡ vụn rơi ở khắp mọi nơi, còn có hai con người khổng lồ bình thường luyện thi thể cùng một đám đàn ông mang cánh tay bạc đang đánh nhau.

"Cô đang niệm chú cái gì vậy?"
Người đàn ông bế tôi đột nhiên hỏi một câu.

"Không, không có, tôi đang rất sợ, tôi đang nhớ chồng mình"
Tôi cẩn thận trả lời anh ta.

Tôi được anh ta bế, để giữ thăng bằng, tôi phải quàng một tay qua cổ anh ta để tránh bụng tôi đặt lên vai anh ta.

"Nói dối"
Anh ta cười lạnh một tiếng: "Đúng là có câu lời nói của phụ nữ đẹp thì không nên tin"
"Có câu cứu cũng vô dụng, cô có gọi ngàn lần cũng vô dụng, vì ở đây...không còn là thế giới của "con người" nữa rồi"
Giọng điệu của anh ta đột nhiên trở nên lạnh lùng, trái tim tôi đập thình thịch, tôi sợ đến mức không nói được gì, nhưng anh ta đang bế tôi như thế này, hơn nữa chân tay rơi khắp mọi nơi dưới mặt đất, khiến tôi cảm thấy hơi buồn nôn.

Âm thanh nôn khan của tôi khiến anh ta cau mày, trầm giọng mắng: "Cố nhịn đi! Nếu như cô dám nhổ vào tôi, ta sẽ ném cô xuống sông Mật"
Sông Mật...hóa ra là có một con sông như vậy.


Tại sao trên bản đồ không thấy đánh dấu con sông này, kiểu này không phải là được ai đó tẩy xóa đi đó chứ? Khi những thủ hạ của Vu Vương nhìn thấy anh ta khiêng tôi đi ra, tất cả đều vô cùng phấn khích, Vu Vương huýt sáo một tiếng và mọi người cùng lên thuyền.

Anh ta đặt tôi vào trong khoang thuyền, những thủ hạ của anh ta reo hò và đóng cửa khoang thuyền lại, chỉ để lại tôi và anh ta, còn có bóng tối.

Có một màu xanh nhạt trong con mắt của anh ta.

Quả thật, anh ta không phải con người.

"Đứa con trong bụng cô ra đời như thế nào?"
Anh ta nhìn tôi chằm chằm.

"Chuyện này...không nói có được hay không?"
"Nói cho rõ ràng, tôi xem tình huống thế nào rồi sẽ quyết định có thả cô đi hay không.

Tốt nhất đừng đừng gạt tôi, cô gái, cái chữ Vu này, trên đội trời, dưới đạp đất, bên trong.."
"Bên trong thống lĩnh nhân cách con người"
Tôi nói tiếp một câu.

"Xem ra cô cũng không phải người bình thường, bào thai âm dương này không phải là ai cũng có thể có được"
Anh ta lạnh lùng nói.

Tôi hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại, tên Vu Vương này không có vẻ gì là độc ác và ngang ngược, nếu không thì bây giờ anh ta sẽ không có gắng ngồi nói chuyện với tôi rồi.

Tôi đã che giấu đi thân phận của Giang Lãnh và chỉ nói về nguồn gốc của đứa bé.

Anh ta ngồi xếp bằng trước mặt tôi, khoanh tay trước ngực, nghe tôi nói mà không nói một lời.

"Làm thế nào mà cô và người chồng âm dương của cô lại gặp nhau?"
Anh ta đột nhiên hỏi một câu.

Tôi sững sờ một lúc, da đầu như muốn nổ tung: "Chuyện này là chuyện riêng, không nói có được không?"
"Chuyện riêng sao?"
Anh ta giễu cợt nói: "Bây giờ tôi có thể đẩy cô ra khỏi cửa, những người đàn ông ở núi Dã Biên đã nhìn thấy cô, họ đang rất vui vẻ, cô còn có thể tôi với tôi đó chuyện riêng tư hay sao?"
Quả nhiên, cái tên này thực sự không phải là tốt lành.

Tôi cắn môi trả lời: "Chính là...!
"Thế nào?"
"Anh...!

"Hoặc trả lời tôi, hoặc là bị tôi ném ra ngoài, cô chọn đi"
Giọng anh ta lạnh lùng nói.

Trong lòng tôi không dám mảng anh ta, những người theo nghề phù thủy này có kiến thức tâm linh rất giỏi, nhất định có thể nghe thấy tôi măng anh ta.

Tôi không thể làm gì khác hơn, đành nhắm mắt nói: "Tôi không nhớ rõ chi tiết.

Trước đó có một khoảng thời gian, hầu như ngày nào cũng...sau đó, sợ động đến bào thai, nên ngày càng ít dần đi"
Câu trả lời như vậy đã tính là xong chưa? Cái tên này hỏi những vấn đề này làm gì chứ! Anh ta trầm ngâm một lúc, sau đó đột nhiên cười chế nhạo nói: "Cho nên, hóa ra bản thân cô cũng không sợ tà khí xâm nhập vào cơ thể"
Vậy là, anh ta muốn biết điều này hay sao? Sao lúc ban đầu không hỏi trực tiếp tôi chứ! Mặt tôi đỏ bừng vì tức giận, người đàn ông này trông có vẻ vạm vỡ, nhưng xem ra trong lòng thực sự rất xấu xaI "Này, cô gái, cô tên là gì?"
Anh ta hỏi.

"Anh nói trước đi, ta nghe nói anh là họ Mỗ, còn tưởng rằng là người trong họ tôi..."
"Tên tôi là Mộc Thiên Hành, Mộc là tự làm sạch bản thân, Thiên là ngôi sao, Hành là kết hợp."
Anh ta trâm giọng nói.

Tên của anh hoàn toàn không giống với hình ảnh bên ngoài của anh ta một chút nào.

"Nói"
Anh ta lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi.

"Tôi tên là Mộ Lan Lăng, khác với Mộc của anh, đó là...sự ngưỡng mộ, ước ao và ghen tị"
Vừa nói tôi vừa vươn tay chèo trên sàn.

"Tôi biết chữ"
Anh ta cần răng nói.

Tôi xấu hổ chết đi được, tôi thật sự cho rằng anh ta không biết chữ, dù sao thì hình tượng này thật là...thô lỗ và cứng rắn.

Anh ta trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Như vậy đi, tuy rằng cô đã có người đàn ông của mình rồi, cũng không thể trở thành vợ của tôi, nhưng mà...cô không sợ tà khí đi vào cơ thể, vậy thì cố hãy sinh cho tôi một đứa bé, tôi lập tức sẽ thả cô đi"
"Phụt! Điều kiện này là cái quái gì vậy!"
Tôi giận dữ hét lên: "Tại sao người ở đây lại biến thái như vậy! Anh không coi người khác như con người sao? Sinh con và sinh con...các người đã hỏi qua ý kiến phụ nữ chưa?"
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, màu xanh trong mắt càng ngày càng đậm.

Tôi cắn môi, không được, phải bình tĩnh lại.

Nhưng mà có một số việc nhất định phải nói rõ ràng.

"Vu Vương đại nhân, nếu như anh muốn cưỡng bức tôi, tôi thà rằng không sinh con, tôi cũng không muốn sống nữa."

Nếu đến đường cùng thà chết đi, dù sao tôi cũng đi đầu thai trở lại, như vậy thì Giang Lãnh có thể tìm được tôi, đợi hơn mười hay hai năm nữa cũng tốt hơn.

Anh ta hừ lạnh một tiếng: "Cô cho rằng tôi có hứng thú với cô hay sao? Nếu không phải là bởi vì.."
Bởi vì cái gì? "Anh...anh là Vu Vương đúng không?"
Tôi ngập ngừng hỏi: "Không phải anh cai quản rất nhiều thôn trại hay sao? Không phải có thể tùy tiện chọn một cô gái nào đó hay sao chứ?"
Tôi đoán không chừng có nhiều cô gái lập tức đồng ý!"
Anh ta lắc đầu nói: "Tôi đã từng thử, nhưng mà không một ai có thể sống đến ngày thứ hai, tôi cũng không buồn tìm một cô gái bình thường nữa"
"Mộ Lan Lăng, cô nghĩ rằng tôi có âm mưu gì đó hay sao? Không phải! Chỉ là bởi vì sâu độc của tôi là một cặp đực cái, bởi vì không tìm được ký chủ thích hợp, cho nên vẫn không thể trở thành sâu độc vương"
Anh ta hậm hừ nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, vậy thì quá tốt rồi! Cái tên này cũng có một điểm mấu chốt! "Nhưng mà cô có thể giúp tôi, trên cơ thể toàn là chất độc, nhưng không có chất độc nào trong số đó là độc hại.

Nếu như cô không xảy ra chuyện gì, vậy hẳn là..."
"Anh im đi! Tôi cũng đã từng ốm nặng! Nhưng rồi chồng tôi thay đổi phương pháp.

Phải hai năm sau tôi mới quen thuộc với âm khí được."
Anh ta nghe thấy vậy, lập tức cau mày lại, hai năm? "Tôi là một người phàm, tôi không có bất kỳ kỹ năng tu luyện nào, và tôi cũng cực kỳ yếu.

Đó là lý do tại sao tôi thường bị người khác nhìn chằm chäm, làm tổn thương anh ấy.."
Tôi không nhịn được, đỏ mặt lên.

Một người phàm, nhưng lại vướng vào chuyện tình cảm với một vị thần.

Đây có thể gọi là nghiệp chướng không? "Cô khóc cái gì vậy?"
Anh ta cười lạnh nói: "Nếu không sinh em bé thì cũng được, nhưng ít nhất cô phải ra một số điều kiện thì tôi mới có thể thả cô đi được"
"Anh là Vu Vương, nhân vật trong truyền thuyết như vậy, còn yêu cầu điều kiện từ tôi? Tôi có thể cho anh cái gì đây?"
Tôi cau mày nhìn anh ta.

Anh ta cười khẩy nói: "Làm vợ của tôi, nếu như cô không thể ký sinh lên cơ thể tôi, vậy thì để cô sinh con xong, thà chết còn hơn ở với tôi, nếu vậy...ở bên cạnh tôi đi!"
"Cút! Tôi nghiến răng nghiến lợi, anh ta chế nhạo nói: "Không có tôi giúp đỡ? Không có sự bảo vệ của tôi, để xem cô có thể an toàn bước ra khỏi vùng đất này hay không?"
"Đi thôi, chúng ta cùng đi".