Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 120-7: Em là bảo bối của anh. Tại sao anh lại muốn bỏ lại em như vậy? 7




Editor: Mẹ Bầu

Vợ chồng già đi ra ngoài đã hơn nửa ngày, cũng cảm thấy hơi mệt một chút, nói vài câu xong cũng đi nghỉ ngơi rồi. Trong phòng khách chỉ còn lại mấy người bọn họ, đương nhiên còn có cả Soái Ca (tên con chó của Tố Tố nuôi) nữa. Sở Lăng Xuyên cầm quả táo đưa cho Tố Tố, Tố Tố nhìn anh vẻ đầy tức giận, không ăn, xoay đầu đi không thèm để ý đến anh nữa. Cô ngồi ở đó cứ ôm lấy Tiểu Bao Tử, đưa tay cầm một miếng dưa hấu lên cho Tiểu Bao Tử.

Tiểu Bao Tử cảm thấy mẹ đang tức giận, cho nên nhóc cũng không gây náo loạn, chỉ quay đầu nhìn sang ba ba. Cuối cùng nhóc tuột từ trên người Tố Tố xuống dưới, đi đến trước mặt Sở Lăng Xuyên, vươn bàn tay nhỏ bé túm lấy Sở Lăng Xuyên, rồi sau đó lại dùng ngón tay nhỏ xíu chỉ chỉ vào Tố Tố, @MeBau*diendan@leequyddonn@  ê ê a a nói ra một câu gì đó, hai người lớn nghe thấy chỉ hiểu được hai chữ “cho mẹ”.

"Chuyện gì vậy con trai?" Sở Lăng Xuyên không hiểu Tiểu Bao Tử túm lấy tay anh để làm gì, chính là phối hợp xê dịch thân mình hướng về phía Tố Tố ở bên kia. Đồng thời cũng vươn bàn tay to sờ  sờ cái đầu của con trai một chút.

Tiểu Bao Tử chỉ chỉ Tố Tố, biểu đạt ý của mình thật khó khăn. Nhóc muốn nói ba ba đánh mông mẹ, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra mấy tiếng: "Ba ba... tét (đánh) mông đít."

Lời của Tiểu Bao Tử nói ra..., chỉ có Sở Lăng Xuyên là hiểu rõ, Tố Tố không rõ, bất quá cũng nghe ra có chút gì đó không thích hợp, không khỏi nhíu mày lại hỏi Sở Lăng Xuyên: "Anh đã nói với con trai cái gì vậy?"

Sở Lăng Xuyên đưa tay sờ xoa xoa lên mặt một chút, cười cười vẻ chột dạ, nói: "Anh nói em không nghe lời, làm chuyện sai lầm, anh đánh vào mông đít của em. Em ở trong phòng khóc để tự kiểm điểm lại, anh nói như vậy để cho Tiểu Bao Tử đừng quấy rầy đến em."

Tố Tố vừa nghe thiếu chút thì đã ngất đi, hung hăng trừng mắt lên, liếc mắt nhìn Sở Lăng Xuyên một cái. Tại sao anh lại có thể thế nói hươu nói vượn đối với con trai như thế kia chứ! Thật hết chỗ nói rồi, thật sự hết chỗ để nói rồi! Tiểu Bao Tử có một người cha như vậy là may mắn hay là không may mắn đây?

Tiểu Bao Tử lôi tay của Sở Lăng Xuyên một cái, miệng ê a nói: "Xoa xoa... Xoa xoa..."

Rốt cuộc Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đã hiểu rõ ý tứ của Tiểu Bao Tử rồi. Sở Lăng Xuyên đánh mông Tố Tố, Tố Tố đang tức giận, cho nên cậu nhóc muốn Sở Lăng Xuyên phải cho xoa xoa Tố Tố, dỗ Tố Tố vui vẻ trở lại.

Bình thường nếu Tiểu Bao Tử trong lúc vô ý đánh phải ai đó, mọi người đều cố ý giả vờ bị đau, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn để cho cậu nhóc xoa xoa, chọc nhóc chơi. Không nghĩ tới, hiện tại cậu nhóc ngược lại, lại đảm đương làm nhân vật là người đến để hoà giải cho ba mẹ như vậy.

Một đứa nhỏ mới được một tuổi rưỡi như vậy lại có hành động làm cho người ta không thể tưởng tượng được. Vừa ngạc nhiên lại vừa cảm động, Sở Lăng Xuyên ôm con ở trong ngực, lại ôm lấy Tố Tố, nói lời xin lỗi: "Được rồi, ba nhận sai, ba không nên đánh mông đít của mẹ như vậy, hi vọng mẹ của Tiểu Bao Tử đừng giận ba nữa nhé. Tiểu Bao Tử, con giúp ba ba đến dỗ mẹ đi nào!"

Tiểu Bao Tử ghé cái thân mình nhỏ nhỏ qua, hôn ở trên mặt Tố Tố một cái, rồi sau đó nhóc liền ngáp một cái. Cậu nhóc đi ra ngoài đi bộ cả một buổi sáng, đến giữa trưa cũng chưa được nghỉ ngơi, Dieenndkdan/leeequhydonnn nên cũng đã mệt mỏi và buồn ngủ rồi. Nhóc yên tĩnh ngồi tựa vào trong lòng Sở Lăng Xuyên không nói chuyện nữa. Trẻ con buồn ngủ thì không cần phải cân cân nhắc nhắc, cứ thế nhắm mắt lại, không đến 2 phút liền đã ngủ thiếp đi rồi.

Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử trở về phòng ngủ. Anh đặt cậu nhóc nằm xuống ở trên giường, Tố Tố đi vắt cái khăn lông, sau đó lau mặt lau tay cho cậu nhóc. Cô không nhịn được liền hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai.

"Anh đi mua thức ăn, em nằm nghỉ một lát đi." Sở Lăng Xuyên nói xong liền cúi đầu hôn lên ở trên mặt Tố Tố hai lần, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài phòng ngủ. Mà Tố Tố, sau khi anh xoay người rời khỏi phòng, trong lòng cô phức tạp một mảnh, không nói lên được là cảm giác gì.

Cô nằm ở bên người Tiểu Bao Tử, bất tri bất giác cũng ngủ thiếp đi. Hôm nay là một ngày không được nghỉ ngơi, vừa rồi cô lại còn khóc lâu như vậy, lúc này cô ôm Tiểu Bao Tử cũng trầm lắng ngủ say.

Cơm chiều là do Sở Lăng Xuyên làm. Khi mọi người tỉnh lại đúng lúc là thời gian của bữa cơm chiều. Trừ bỏ sai lầm của Sở Lăng Xuyên khiến cho người ta phải tức giận, và anh không có cách nào để chăm sóc gia đình ra, kỳ thực Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống đều cảm thấy, người con rể này thực không có gì cần phải bắt bẻ.

Việc Sở Lăng Xuyên không có cách nào ở chung cùng với gia đình lại là một chuyện khác, bất quá, đây không phải là điều chủ yếu. Cùng con gái sống một ngày với Sở Lăng Xuyên như vậy, chỉ có một mình anh đã làm xong những việc như vậy, Tố Tố liền đã hạnh phúc hơn phân nửa rồi.

Dĩ nhiên, hạnh phúc không chỉ cần nhờ vào sự nỗ lực của Sở Lăng Xuyên, đương nhiên cũng cần phải dựa vào Tố Tố cùng với người nhà họ Sở nỗ lực nữa. Như vậy hạnh phúc mới có thể càng ngày càng nhiều, cuộc sống càng ngày càng hài hòa.

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương cũng đưa ra ý kiến muốn trở về nhà. Hai người hỏi Tiểu Bao Tử đi với ai, cậu nhóc lựa chọn ở lại cùng ba mẹ. Trước khi đưa tiễn An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương rời đi, cậu nhóc liền ôm ông ngoại và bà ngoại dùng sức hôn.

Sở Lăng Xuyên để Tố Tố cùng con trai nghỉ ngơi trước, còn anh lái xe đưa bố mẹ vợ và Soái Ca trở về nhà. Khi anh trở lại chính nhà mình thì lúc này đã là chín giờ tối rồi. Đi vào cửa, trở lại phòng ngủ, anh không nhìn thấy Tố Tố đâu, chỉ thấy Tiểu Bao Tử đáng yêu đã ngủ rồi. Hôm nay, cậu nhóc không lòng tham nữa, không muốn vừa có ông ngoại vừa có cả ba mẹ.

Anh xoay người nhẹ nhàng mà hôn một cái ở trên mặt con trai. Sau đó anh mới có thế đứng dậy quay đầu đi về phía toilet trong phòng. Tố Tố đang ở bên trong, đại khái cô muốn rửa mặt để đi ngủ. Sở Lăng Xuyên thật sự không chút khách khí, cứ thế đẩy cửa đi vào.

Tố Tố vừa mới chà răng xong, đang rửa mặt, nhìn thấy Sở Lăng Xuyên tiến vào, không khỏi nhíu mày, "Làm sao anh cứ có cái kiểu thích dùng toilet cùng với người khác như vậy thế? Ở bên ngoài không phải là vẫn còn có một cái  toilet nữa hay sao?"

Không lạnh lùng lạnh nhạt lại có gai rồi. Bất quá, Sở Lăng Xuyên không sợ. Hoa hồng có gai mới là đẹp nhất, cô như vậy còn tốt hơn là lạnh lùng, lạnh nhạt. Tố Tố còn đáng sợ hơn là hoa hồng có gai nữa.

Sở Lăng Xuyên lại giở vẻ mặt du côn ra, cười cười đi đến sau lưng cô, vươn đôi tay ôm lấy cô. Bàn tay to của anh áp vào ở trên bụng cô mà vuốt ve, môi cũng hôn xuống trên mặt cô: "Bảo bối, em đã 29 tuổi rồi đúng không?"

Tố Tố nghe Sở Lăng Xuyên nói như vậy, không khỏi sửng sốt một chút. Tiếp theo cô vội vàng mở to hai mắt nhìn lại bản thân mình ở trong gương một chút. Một gương mặt đầy căng thẳng, xem trái xem phải một hồi, cô bật thốt lên hỏi một câu: "Có phải là em đã già đi rồi hay không?"

"Để anh nhìn xem nào." Sở Lăng Xuyên nói xong liền quay thân người Tố Tố lại, để mặt đối mặt cùng với anh. Anh nghiêm túc đánh giá gương mặt của Tố Tố, "Thế nào mà bảo bối của nhà anh vẫn cứ xinh đẹp như vậy, vẫn cứ mê người như vậy nhỉ? Khi càng cười rộ lên, hai cái lúm đồng tiền nhỏ kia vừa lộ ra liền làm anh mê chết người. Em vẫn chính là cô gái nhỏ xinh đẹp lúc trước đã khiến anh nhất kiến chung tình (một lần gặp đã yêu)."

Tố Tố ngượng ngùng, cũng không biết là mình đã được anh khen ngợi đến khoa trương, vẫn cảm thấy bộ dạng của anh thật không chính đáng. Cô hất tay anh ra xoay người sang chỗ khác tiếp tục rửa mặt. Nhưng mà Sở Lăng Xuyên lại ôm cô vào lòng, xoay chuyển thân thể của cô qua, nhìn gương mặt của cô hơi thoáng ửng hồng, hai tay anh liền nâng đỡ, đặt cô ở trên cái giá rửa mặt.

"Anh đừng có làm rộn biết không?" Tố Tố vội vàng muốn đi xuống, thế nhưng Sở Lăng Xuyên lại không cho phép cô đi xuống. Ngược lại, anh tới gần cô, nắm giữ lấy hai chân của cô, quấn lên ở trên eo anh, hai tay nâng gương mặt cô vẫn còn tràn đầy nước, cúi mặt xuống hôn lên môi của cô, "Bảo bối, có chuyện bỏ dở nửa chừng không tốt lắm đâu, hả?"

"Anh... Ưm..." Tố Tố không phải là người đơn thuần, hoàn toàn không biết gì cả, đương nhiên cô hiểu rõ ám hiệu của anh. Cô vừa định cảnh cáo anh đừng có cái kiểu, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Thế nhưng mà môi cô lại bị anh hung hăng hôn xuống, chỉ có thể phát ra những âm thanh a a ưm ưm mà thôi. Thân mình cô cũng bị anh gắt gao ôm vào trong ngực, không có chỗ nào có thể trốn.