Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 127: Chạy về với vợ con




Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên mười ngày nay không được gặp Tố Tố, đương nhiên là rất nhớ cô. Anh còn đang muốn nói vài lời nhẹ nhàng giữa hai vợ chồng, thì ngay lúc ấy cũng vừa vặn nghe được tiếng khóc của con trai, không khỏi lên tiếng hỏi: "Bà xã à, con trai làm sao vậy, sao lại khóc thế?"

Tố Tố hoàn hồn, vội vàng đỡ lấy thân mình Tiểu Bao Tử lúc này vẫn còn đang giãy dụa, nói: "Tiểu Bao Tử, điện thoại của ba ba này. Đừng khóc nữa, con nói chuyện cùng với ba ba đi, nói với ba ba chú ý an toàn."

Tiểu Bao Tử đến lúc này mới chịu ngừng lại việc lăn lộn khóc lóc om sòm, bàn tay nhỏ bé cầm lấy điện thoại, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nước mắt vẫn còn đang lăn dài ở trên mặt, buồn buồn tủi tủi vì nhớ ba ba của mình vô cùng, liền gọi to: "Ba ba... Ba ba về nhà... Cục cưng nhớ ba ba."

Sở Lăng Xuyên nghe tiếng khóc đầy uất ức của con trai trong lòng đầy lo lắng. Cũng đã sắp đến mười ngày rồi anh không được nhìn thấy con trai, anh thật rất nhớ cậu nhóc, "Con trai, không được khóc nhè nhé. Xe của ba ba bị hỏng trên đường về nhà. Đợi đến khi nào xe sửa lại được xong xuôi, ba ba liền lập tức trở về nhà ngay! Con nhớ ba ba lắm có phải hay không?"

Tiểu Bao Tử trên mặt vẫn còn treo đầy nước mắt, vẻ mặt chuyên chú vừa trả lời rất chân thành: "Nhớ! Ba ba về nhà."

Sở Lăng Xuyên nghe con trai nói nhớ anh, Dieendaanleequuydonn trong lòng cảm giác ngọt ngào lẫn cảm động không phải bình thường, "Được rồi, ba ba đã biết, ba ba cũng rất nhớ Tiểu Bao Tử và mẹ. Được rồi, con ngoan nhé, nghe lời ba ba nói này, con đi ngủ trước đi, không được khóc nhè nữa nhé!"

Tiểu Bao Tử nói chuyện điện thoại với Sở Lăng Xuyên xong thì cũng nín khóc. Thời điểm Tố Tố đón lấy điện thoại từ trong tay Tiểu Bao Tử, thì đầu dây phía bên kia đã cúp máy rồi. Cô còn có rất nhiều lời vẫn chưa kịp nói ra với anh đấy, có được không?

Nhìn điện thoại, chân mày của cô cau lại, Vốn định gọi lại cho anh, do dự một chút, cô ngẫm nghĩ lại, vẫn là nên thôi. Gọi lại cho anh để hỏi cái gì đây? Hỏi anh đang ở đâu chăng, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn hay hỏi anh giờ đang ở cùng một chỗ với bác sĩ Chung phải không ư? Vốn chỉ là sự quan tâm của cô, nhưng nếu như hỏi anh như vậy, có vẻ giống như có chút nghi thần nghi quỷ… Kỳ thực, vốn chỉ là suy nghĩ miên man của cô thôi!

Nhìn thời gian, không sai biệt lắm cũng đã sắp mười giờ rồi. Sau khi Tố Tố cúp điện thoại, Tiểu Bao Tử cũng đã nghe lời ba ba nói, không khóc lóc nữa mà cũng đã chịu lên giường đi ngủ rồi. Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống cũng tắt ti vi đi nghỉ ngơi.

Tiểu Bao Tử rất nhanh liền ngủ thiếp đi, nhưng Tố Tố thì gặp bi kịch. Cô bị mất ngủ. Cô cứ trằn trọc không yên làm thế nào cũng không ngủ được, không nhịn được lại nghĩ, hiện tại Sở Lăng Xuyên đang làm cái gì,   diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn anh đang ngủ hay là đang nói chuyện trời đất cùng người nào đó?

Dường như đây là lần đầu tiên Tố Tố trở nên bụng dạ hẹp hòi như vậy. Lần đầu tiên có có những suy nghĩ phức tạp như vậy, lần đầu tiên thấy nóng ruột nóng gan vì một người như thế. Cô như thế này là thế nào nhỉ? Hừm! Thật phiền não, rất bất an, thật rối rắm.

Trong khi Tố Tố đang trằn trọc không yên, thì bất tri bất giác thời gian đã trôi qua được hai giờ đồng hồ. Tiểu Bao Tử đã ngủ say sưa, mà cô thì lại thấy không buồn ngủ một chút nào cả. Ngay lúc cô còn đang có một chút bối rối, thì lại nghe thấy có tiếng động từ trong phòng khách truyền đến. Hình như có người mới đi vào thì phải, hơn nữa còn là người quen! Bằng khôngnđ Soái Ca sẽ kêu to.

Tố Tố sửng sốt một chút, sau đó vội vàng ngồi dậy, xuống giường, đi vài bước ra phòng ngủ, đi đến phòng khách. Cô nhìn thấy ngọn đèn nhỏ ở nơi cửa vào sáng rỡ, bên tai cũng nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ ở chỗ cửa vào. Trái tim của cô như bị siết chặt lại một chút. Tố Tố nhẹ nhàng bước chân đi tới cửa, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng dựa vào tường ở chỗ cửa vào.

Khuôn mặt anh đầy mồ hôi, ngay cả tóc cũng bị ẩm ướt, quần áo trên người cũng ướt triệt để. Ướt sũng giống như là được ngâm vào nước vậy. Mà cái người đàn ông ướt sũng kia, trừ bỏ Sở Lăng Xuyên thì còn có ai vào đây nữa. Tố Tố nhìn anh, không khỏi mở to hai mắt, kinh ngạc kêu lên: "Anh, anh làm sao vậy?"

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố, cố hết sức nở nụ cười. Lại càng mất nhiều khí lực hơn, nên lại càng phải thở mạnh. Tố Tố cũng gấp gáp vội vã đi qua. Sở Lăng Xuyên cũng thật sự không chút khách khí, một tay vòng ôm lấy cô, giao toàn bộ  sức nặng thân thể của mình cho cô.

Tố Tố ngửi thấy rất rõ ràng được mùi mồ hôi phả ra từ trên người anh. Không, là nước, là mồ hôi ẩm ướt, dinh dính nhớp nháp khắp cả người anh. Cho thấy rõ ràng, Sở Lăng Xuyên vừa mới vận động quá kịch liệt. Đột nhiên, cô ý thức được cái gì đó: "Anh, anh… không phải là anh vừa chạy về tới đây đó chứ?"

"Ừ. Bà xã, cuối cùng anh đã được gặp em rồi!" Sở Lăng Xuyên nói xong, cái miệng còn đầy mồ hôi liền vù vù rơi vào trên môi Tố Tố, hung hăng hôn vài cái. Vị mằn mặn của mồ hôi xuyên thấu qua môi của anh dính vào ở trong môi miệng của cô.

Tố Tố cứ đứng ngây ngốc như vậy ở nơi đó, tùy ý để cho anh ôm ấp, hôn hít. Cô hoàn toàn đã bị anh làm cho kinh sợ rồi! Cô vừa đau lòng lại vừa cảm thấy cảm động, không nhịn được mà ôm chặt lấy anh! Người đàn ông này, có đôi khi anh thật sự ngốc nghếch ghê gớm.

Không làm kinh động đến các bậc  trưởng bối, cũng không làm kinh động đến Tiểu Bao Tử, hai người ôm nhau đi vào phòng ngủ. Sở Lăng Xuyên đi vào trong toilet, cô tìm áo ngủ giúp anh, rót cho anh một chén nước, cũng đi vào theo sau, nhìn anh đang ở đó thả lỏng thân thể.

Anh nhận lấy cái chén trong tay cô, há miệng uống một ngụm nước nhỏ, thả lỏng thân thể tại chỗ. Tố Tố đứng ở nơi đó ngây ngốc nhìn sang anh, không dám tin, anh thực sự cứ như vậy mà chạy trở về nhà!

Sở Lăng Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy cô vợ nhỏ đang ngây ngốc nhìn mình, anh nở nụ cười, nâng tay nhẹ nhàng vỗ một cái lên cái đầu nhỏ của cô, nói đầy sự cưng chiều: "Choáng váng à, bảo bối?"

Rốt cụcTố Tố cũng phục hồi lại được tinh thần. Cô lấy chiếc khăn lông trước lau mồ hôi giúp anh, tỏ rõ ý, anh vừa mới vận động kịch liệt xong, nên không thể tắm được, nhỏ giọng nói thầm: "Anh mới là người choáng váng thì có. Anh đã, chạy rất xa phải không?"

"Mười km." Sở Lăng Xuyên nói vẻ không để ý lắm. Chiếc khăn lông trong tay Tố Tố rơi xuống trên mặt đất. Ánh mắt cô mở tròn xoe, miệng há to thành hình chữ O, kinh hãi kêu lên: "Mười… mười km!"

Nhìn thấy bộ dạng Tố Tố trợn mắt há hốc mồm như vậy, Sở Lăng Xuyên cảm thấy cô như vậy thật sự rất đáng yêu. Anh dừng lại bước chân tại chỗ xoay người lại ôm lấy cô, không nhịn được hôn một cái ở trên môi của cô, còn nói đùa: "Đừng mê luyến anh như thế, anh chỉ là truyền thuyết."

Tố Tố như bị ngớ ngẩn triệt để! Anh đã chạy mười km để về nhà. Đó là một cái khái niệm gì đó, không nói đến tốc độ, chỉ nói đến chuyện dùng sức để chạy mười km như vậy, không phải là đã mệt chết người đi được hay sao. Tố Tố tuyệt đối không có cách nào để tưởng tượng được, đây là cái cảm giác gì trước tình cảnh này!

Thất thần một hồi, sau đó Tố Tố mới hoàn hồn lại. Cô không nhịn được, bắt đầu nói lải nhải với anh: "Làm sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ! Đường xa như vậy, anh làm như thế sẽ làm cho bản thân bị mệt mỏi quá sức. Đợi đến khi xe cộ đã sửa chữa xong xuôi rồi, thì sẽ trở về cũng không muộn kia mà. Anh chạy về như vậy, người sẽ bị mất sức mệt mỏi."