Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 130-1: Mẹ, con trai bất hiếu




Editor: Mẹ Bầu

Sau khi Triệu Đình Phương qua đời, Sở Việt Dương vốn dĩ muốn đón Sở Vệ Bình về sống cũng với gia đình anh. Thế nhưng, Sở Vệ Bình không đồng ý. Cho nên, Sở Việt Dương mỗi ngày tan tầm đều sẽ mang theo vợ và con gái về nhà ở cùng với cha mình.

Bình thường thì Tố Tố đi làm việc, còn bây giờ đang nghỉ hè như thế này thì cô sẽ mang theo Tiểu Bao Tử đi đến nhà sống cùng với Sở Vệ Bình. Cô cố gắng hết sức làm cho ông cụ bớt đi sự cô đơn, để cuộc sống được vui vẻ thêm một ít, được phong phú thêm một ít

Mất đi người bạn già, @MeBau*diendan@leequyddonn@ thời điểm Sở Vệ Bình nhìn thấy Tiểu Bao Tử thì tâm tình cảm thấy sẽ đỡ hơn. Ngày ấy, khi lần đầu tiên ông nghe thấy Tiểu Bao Tử gọi ông một tiếng ông nội, đã làm cho ông nước mắt tuôn đầy mặt. Cũng khiến ông không khỏi nhớ tới Triệu Đình Phương, mấy ngày trước chỉ khát vọng được cấp thiết nhìn thấy thằng cháu đích tôn của mình.

Thật là tiếc nuối, ông tiếc nuối thay cho người bạn già của mình. Cho đến tận khi qua đời, bà cũng chưa từng được ôm thằng cháu đích tôn một cái, chưa từng được nghe thằng cháu đích tôn gọi bà một tiếng bà nội. Thế nào mà bà lại vội đi như vậy chứ, chỉ vài ngày thôi mà bà cũng không chịu đợi đến nơi.

Hiện tại người cũng đã được hoả táng, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  được mai táng, nhưng mà bên tai ông lại vẫn luôn quanh quẩn giọng nói quen thuộc ấy. Trong đầu ông cũng đều là giọng nói và dáng điệu nụ cười của bà. Ông có cảm giác, cảm thấy bà vẫn như còn sống, chưa từng rời khỏi bọn họ. Nhưng mà, trên thực tế bà đã đi rồi, đã rời khỏi thế giới này, cũng không bao giờ còn về được nữa rồi.

Tuy rằng người đã qua đời được mấy ngày, tang lễ cũng đã làm xong, thế nhưng tâm tình cũng vẫn còn bị nỗi bi thương bao quanh. Ngay cả Tố Tố cũng có cảm giác như thế. Triệu Đình Phương qua đời, mấy ngày nay, cho đến tận bây giờ tâm tình của cô cũng vẫn chưa trở lại bình thường. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Tận đáy lòng, sự áy náy lẫn hối hận mỗi ngày đều quấn quanh lấy cô, làm cho cô cảm thấy giống như sắp hít thở không thông.

Một con người rõ ràng đang sống sờ sờ như thế, cứ như vậy đã không còn nữa. Tố Tố có làm thế nào cũng không thể nào tiếp nhận được. Cô thật sự thương tâm khổ sở mà cũng áy náy thật sâu. Cô thường xuyên ngồi ngẩn người, trong đầu đều nghĩ đến từng chút, từng chút những điểm tốt, không tốt khi ở chung với Triệu Đình Phương… Tất cả đều hiện lên rõ ràng trong đầu của cô.

Bên tai cô cũng dường như vẫn còn quanh quẩn giọng nói của Triệu Đình Phương khi xin lỗi cô. Mà khắc sâu nhất chính là, dinendian.lơqid]on,  nội dung cô đã trò chuyện với Triệu Đình Phương ngày hôm đó. Ngày hôm ấy, bà thực vội vã chỉ nghĩ muốn được trông thấy thằng cháu đích tôn, bà hi vọng có được sự tha thứ của cô, muốn nghe đứa nhỏ gọi bà một tiếng bà nội. Cô đáp ứng với bà rồi, nhưng lại không thể làm cho Triệu Đình Phương được như ý nguyện, cuối cùng phải mang theo sự tiếc nuối mà qua đời.

Mấy tháng này Sở Lăng Xuyên có trở về nhà. Nhưng bởi vì sự lạnh lùng của Triệu Đình Phương cùng sự dụ dỗ đe dọa lần đó, cho nên người nhà của Sở Lăng Xuyên đã không đề cập tới, cũng không yêu cầu chuyện này đối với anh nữa. Mà Sở Lăng Xuyên không đề cập tới cũng không yêu cầu việc để gia đình mình gặp đứa nhỏ, thì cô cũng luôn luôn không chủ động mang đứa nhỏ đi gặp Triệu Đình Phương.

Bây giờ suy nghĩ lại một chút, cô giận mình vì sao lại muốn ngăn cản bà gặp đứa nhỏ như vậy? Hiện tại người đã nằm sâu ở dưới đất, có nghĩ muốn cởi bỏ mâu thuẫn với nhau, giờ cũng đã không còn cơ hội nữa, hết thảy đều đã chậm rồi.

Tố Tố không biết người nhà họ Sở sẽ nghĩ về cô như thế nào. Liệu nhà bên ấy có trách cô hay không? Nói tóm lại, cô thấy trong lòng mình không hề dễ chịu. Sự tiếc nuối của Triệu Đình Phương cũng chính là sự tiếc nuối của cô, cũng là sự tự trách cùng áy náy của cô. Trừ những chuyện đó ra, cô còn có một sự đau đớn cùng áy náy sâu sắc hơn, đó chính là đối với Sở Lăng Xuyên.

Cô không biết khi Sở Lăng Xuyên biết được tin dữ, rằng mẹ của mình đã qua đời, còn mang theo sự tiếc nuối, thì anh sẽ cảm thấy thống khổ đến cỡ nào. Tuyệt đối sự tự trách cùng áy náy của anh sẽ không hề ít hơn cô, mà chỉ có càng nhiều, càng mạnh mẽ hơn mà thôi!

Nếu cô có thể nghĩ đến anh nhiều hơn, có thể sớm buông lỏng sự tự ái của mình sớm hơn một chút, sớm tha thứ một chút, thì anh sẽ không bị kẹp ở giữa thế khó xử như vậy. Anh sẽ không cảm thấy áy náy đối với sự ra đi của mẹ mình như thế, cũng sẽ không thể tạo thành sự tiếc nuối của ngày hôm nay.

Sở Lăng Xuyên sẽ trách chính anh, sẽ trách… Liệu có phải anh sẽ trách cô hay không? Thời điểm nghĩ tới cái này vấn đề, Tố Tố luôn cảm thấy quanh thân mình rét run, trái tim cũng như bị nhéo chặt lại đau đớn. Cô phảng phất như bị lọt vào bên trong một cái động đen ngòm thật lớn. Bị sự hắc ám cùng lạnh như băng bao phủ, cắn nuốt, đến nghĩ cô cũng không dám lại nghĩ tiếp nữa.

Dưới loại tình huống bầu không khí tràn đầy sự bi thương này, thời gian cũng trôi qua từng chút từng chút. Đảo mắt đã đến cuối tháng tám, cuộc diễn tập đã kết thúc. Đoàn quân của Sở Lăng Xuyên đã giành được thắng lợi, chiếm được sự ngợi khen của thượng cấp. Khi anh đón được cuộc điện thoại từ trong nhà gọi đến, là đúng vào thời điểm của lễ chúc mừng ở trong căn cứ. Các chiến sĩ đang hát vang bài ca mừng thắng lợi, hào khí đủ mười phần.

Mà lúc này tâm tình của Sở Lăng Xuyên và đội trưởng cũng tương đối vui sướng, cùng nhau uống rượu, hát ca, thưởng thức niềm vui sướng của sự thắng lợi.

Anh xử lý hết một bữa cơm rượu tràn đầy, sau đó mở điện thoại ra. Vừa mới định gửi về nhà một tin nhắn báo tin, thì nháy mắt, chuông điện thoại di động lại vang lên một hồi. Anh nhìn một chút, là điện thoại của cha mình gọi tới. Sở Lăng Xuyên vội vàng nhận cuộc gọi, rồi sau đó đứng dậy xoay lưng đi ra phía bên ngoài, nơi có ít người để nghe.

Nguyên bản, anh còn đang mang trên mặt nụ cười thắng lợi, nhưng khi nghe thấy giọng nói kịch liệt đau khổ của cha mình từ trong điện thoại truyền đến, thì anh gần như đã bị mất đi sự phản ứng rồi. Anh cho là mình đã nghe lầm. Nhất định là anh đã nghe lầm, nhất định là như vậy: "Ba... Ngài nói cái gì?"

"Mẹ con... Đã qua đời."

Chỉ là năm chữ, nhưng lại giống như tiếng sét giữa trời quang, thẳng tắp đánh vào trên người anh, làm chấn động khắp ngũ tạng lục phủ của anh đến bị nát bấy ra. Nỗi đau đớn giống khoan tim đã nhấn chìm anh rồi. Sở Lăng Xuyên giống như bị ngớ ngẩn, hoàn toàn bị cái tin dữ này làm cả kinh ngớ ngẩn.

Tay anh gắt gao nắm lấy điện thoại di động. Đến một câu cũng không thể nói nên lời. Anh cũng không thể khóc nổi, hoàn toàn bị mất đi phản ứng.

Anh không cách nào tiếp nhận được, cũng không thể nào tin nổi. Người mẹ vô cùng thân thiết, tràn đầy yêu thương của mình đã chết! Mẹ của anh vĩnh viễn rời khỏi anh, vĩnh viễn...

******************

Dưới sự đau buồn, Sở Lăng Xuyên vốn định suốt đêm về nhà, nhưng lại không thể quay về được. Người đang ở chỗ này, nhưng lòng đã sớm đã bay trở về trong nhà. Không cách nào gặp được người trong nhà, anh chỉ có thể gọi điện thoại cho cha mình ở nhà. Anh muốn biết, hết thảy tất cả hết thảy những gì về mẹ của mình ở thời điểm trước khi ra đi. Đến giờ phút này anh mới hiểu được sau khi người thân ra đi rồi, đến cả từng chút từng chút những sinh hoạt hàng ngày đều vô cùng trân quý.

Sở Vệ Bình kể lại cho Sở Lăng Xuyên nghe tất cả những chuyện và những hành động khác thường mà Triệu Đình Phương đã từng làm trong mấy ngày đó. Có lẽ, đó là một dấu hiệu để lại trước khi Triệu Đình Phương phải ra đi thì phải.