Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 133: Kỳ thực em cũng rất yêu anh




Editor: Mẹ Bầu

Một nhà ba người vốn có thể vui vẻ tụ họp ở cùng nhau, thế nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại không đâu gọi đến, đành phải chia tay. Tiểu Bao Tử oa oa khóc, luyến tiếc ba ba, mà trong lòng Tố Tố cũng cực kỳ buồn bực. Chủ yếu nhất là bệnh chính là không thăm khám được bệnh của anh.

"Con trai ngoan nhé, mấy ngày nữa lại sẽ được nhìn thấy ba ba thôi mà. Bây giờ chúng ta đi thăm ông nội nhé, có được không?" Tố Tố dỗ dành Tiểu Bao Tử, để cho cậu nhóc không khóc nữa, rồi sau đó đón xe đưa Tiểu Bao Tử đi thăm ông nội. Sở Vệ Bình đang sống ở trong nhà của anh cả rồi, @MeBau*diendan@leequyddonn@ cho nên lúc này Tố Tố cũng chính là đi đến cửa nhà của anh cả và chị dâu.

Hiện tại người một nhà ở chung với nhau rất tốt, hơn nữa ai nấy cũng đều cực kỳ yêu thương đối với Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc có muốn sao trên trời, thân làm ông nội, Sở Vệ Bình cũng không dám đưa cho nhóc ánh trăng, cực kỳ cưng chiều cháu nội.

Giữa trưa hai mẹ con Tố Tố ở lại trong nhà của chị dâu, ăn cơm trưa. Sau khi nghỉ ngơi một chút rồi mới trở lại trong nhà cha mẹ. Mới vừa vào cửa, đã nghe thấy chuông điện thoại trong nhà liền vang lên. Ở vào thời điểm Tố Tố còn đang đổi giày, Tiểu Bao Tử liền đi bộ qua để nghe điện thoại.

Chờ đến khi Tố Tố từ chỗ cửa ra vào đi tới, di@en*dyan(lee^qu.donnn nhìn thấy Tiểu Bao Tử đang cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt thật mờ mịt ngước nhìn cô. Dường như trong điện thoại đang nói những lời nói kỳ quái gì đó, cậu nhóc không hiểu lắm.

Tố Tố đưa tay ra nhận lấy điện thoại từ trong tay con trai. Cô chỉ nghe thấy từ trong điện thoại truyền tới một giọng xa lạ mà âm độc. Hơn nữa giọng nói này rất kỳ quái, thật vặn vẹo: "An Quốc Đống, nếu như mày vẫn còn tiếp tục như vậy nữa, thì hãy cẩn thận cái mạng của mày đó..."

Tố Tố nghe xong trong lòng liền phát run, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ớn lạnh cả người. Không đợi cô nói chuyện, bên kia đã cúp điện thoại. Bên tai Tố Tố chỉ còn có thể nghe được tiếng kêu tút tút. Tiểu Bao Tử nằm sấp xuống mặt bàn, vẻ mặt nghi hoặc cùng khó hiểu, gọi lên một tiếng: "Mẹ."

"Không có việc gì đâu, người ta đã gọi nhầm điện thoại thôi mà. Đi nào, mẹ dẫn con đi rửa cái bàn tay nhỏ bé này nhé!" Tố Tố nói xong liền ôm Tiểu Bao Tử lên. Còn đang ngủ trưa, nghe thấy động tĩnh Lý Nguyệt Hương liền đi ra, "Có chuyện gì vậy, ai gọi điện thoại tới thế?"

"Không ạ! Không có việc gì đâu, có người nào đó đã gọi nhầm điện thoại thôi ạ!" Tố Tố vừa nói xong, An Quốc Đống cũng đi ra. Cô vừa nhìn thấy ba ba, trong lòng liền rất lo lắng. Cô cũng không dám nói với mẹ về chuyện cuộc điện thoại vừa rồi. Cô chỉ muốn tìm một mình ba ba để nói chuyện.

"Con đi trước để rửa tay cho Tiểu Bao Tử đã." Tố Tố nói xong, mang theo Tiểu Bao Tử đi vào trong phòng vệ sinh. Cô rửa sạch đôi bàn tay nhỏ bé cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai xong, lúc này mới đi ra. Lúc này cậu nhóc đã quên mất chuyện ba ba không ở cùng với mình, làm cho cu cậu bị đau lòng nữa rồi, đùa nghịch lung tung miệng nói oa oa. Khắp trong nhà đều tràn ngập giọng nói của cu cậu, thật là ồn ào.

Chẳng mấy chốc đã đến thời gian làm bữa cơm tối. Lý Nguyệt Hương định đi xuống lầu mua thức ăn, Tố Tố lại nói: "Mẹ, để con đi cho. Ba ba, ngài thỉnh thoảng cũng nên cống hiến sức lực một chút đi nào. Hôm nay đề nghị ngài làm trợ thủ của con một chút nhé."

Lúc Tố Tố nói chuyện, cô nhìn sang An Quốc Đống. Trong ánh mắt của cô còn cất giấu chuyện muốn nói. Đương nhiên là An Quốc Đống hiểu rõ điều này: "Được, hôm nay ba sẽ đi theo con gái đi chợ một lần. Bà bạn già à, bà ở nhà trông coi Tiểu Bao Tử nhé."

Lý Nguyệt Hương vẫy vẫy tay nói: "Được rồi! Vậy hai cha con nhà ông đi đi thôi, vừa vặn tôi cũng lười đi xuống dưới."

Tố Tố cầm cái giỏ đi chợ màu xanh, cười hì hì kéo cánh tay của ba ba, cùng nhau đi ra khỏi cửa. Vừa xuống dưới lầu, An Quốc Đống liền hỏi: "Nói đi bé con, con có chuyện gì muốn nói cùng ba ba vậy?"

"Ba, ngài thật không hổ là cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm, mới chỉ thoáng một cái như vậy mà cũng đã nhìn ra rồi. Thật là bội phục ba đó!" Tố Tố nói xong càng nắm chặt lấy cánh tay của cha mình hơn. "Ba, có phải là công tác của ngài đang gặp phải một vụ án nào đó khó giải quyết hay không ạ?"

Bình thường Tố Tố không bao giờ hỏi đến công việc của ông. Bây giờ đột nhiên Tố Tố lại hỏi tới như vậy, nhất định là có việc rồi: "Tại sao con lại hỏi ba như vậy?"

"Vừa rồi con nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng ngài đừng có tiếp tục làm công việc gì đó nữa, bằng không thì sẽ làm thương tổn đến ngài. Ba ba… Con không mong muốn ba bị xảy ra chuyện gì!" Tố Tố càng nói trong lòng càng thấy rối loạn, càng thêm lo lắng.

Tròng mắt của An Quốc Đống thoáng trầm xuống một chút. Gần đây ông bắt đầu điều tra một vụ án, nhóm tội phạm này quấy đảo cực kỳ càn rỡ, hơn nữa còn nguy hiểm đến cực độ. Ông đưa tay lên vỗ vỗ bả vai của Tố Tố đang còn bất an, nói trấn an con gái: "Đừng sợ con gái à, tà không thể thắng chính được. Ba không tin bọn chúng còn dám làm chuyện lật trời đâu."

Tố Tố vẫn thấy lo lắng. Thế nhưng mà ba ba cô cũng đã nói như vậy rồi, cô cũng không biết nói cái gì thêm nữa. Ba ba cô ở vị trí của mình, sẽ có cách xử trí riêng, không có khả năng chỉ vì một cuộc điện thoại mà ông sẽ không làm việc, đành phải lo lắng dặn dò: "Vâng, ba ba! Cho dù thế nào, ba cũng phải chú ý đến sự an toàn nhiều hơn, không thể khinh thường, được không?"

"Được rồi, ba ba biết mà, đừng lo lắng quá, đi mua thức ăn thôi."

Hai cha con nói chuyện xong cùng nhau đi đến khu chợ gần đó. Gặp phải sóng to gió lớn, An Quốc Đống vẫn trấn định như thường, còn Tố Tố lại vẫn cảm thấy lo lắng bất an. Thế nhưng cô căn bản không có cách nào để giúp đỡ ba ba mình được, cảm giác thật là thất bại.

Bởi vì một cuộc điện thoại kia, những ngày tiếp theo, cuộc sống của Tố Tố đều trải qua ở trong sự bất an. Bất quá mãi cho đến Chủ nhật, cũng đều là bình thường suôn sẻ, dần dần câu chuyện cuộc điện thoại kia Tố Tố cũng đã dần phai nhạt rồi.

Hôm nay là ngày thứ sáu. Vào buổi sáng, khi Tố Tố vừa hết giờ dạy học, Sở Lăng Xuyên liền gọi điện thoại đến. Anh nói anh không có biện pháp để về nhà được, liền bảo Tố Tố dẫn theo Tiểu Bao Tử cùng đi đến doanh trại bộ đội. Hơn nữa, Sở Lăng Xuyên còn phái lái xe tới để đón hai mẹ con bọn họ. Bởi vì sau sự kiện lần trước, cho nên anh đã khá lo lắng đối với cô rồi.

Tố Tố nói chuyện điện thoại với Sở Lăng Xuyên xong, cũng lập tức gọi điện thoại đến cho Sở Vệ Bình. Chuông điện thoại vang lên vài lần, sau đó đầu dây bên kia được tiếp thông. Tố Tố nói: "A lô! Ba ạ."

"Tố Tố à, có chuyện gì vậy, có phải là buổi tối lại mang cháu nội của ba đến đây nữa không vậy?" Hiện tại Sở Vệ Bình chính là cực kỳ yêu thích đối với Tiểu Bao Tử. Một ngày không nhìn thấy mà ông đã nhớ cháu nội không chịu được rồi. Ngày hôm qua, Tố Tố vừa mang Tiểu Bao Tử đến thăm ông nội xong, vậy mà vừa mới trải qua một đêm, Sở Vệ Bình đã lại thấy nhớ cháu nội rồi.

Tố Tố không nhịn được cười, "Ba, hôm nay sợ là con không đi được rồi. Xuyên tử cũng chưa về. Anh ấy còn bảo con sau khi tan tầm thì mang Tiểu Bao Tử đi đến doanh trại. Con nghĩ nếu ngài có rảnh, chúng ta liền cùng nhau đi đến doanh trại ở đó hai ngày. Ngài cũng có thể thăm nom hoàn cảnh của Xuyên tử hiện tại ở đơn vị mới."