Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 135-4: Hăng hái yêu cô 4




  Editor: Mẹ Bầu

Thời điểm Hàm Hàm giơ tay lên muốn nhìn xem thế nào, thì La Vĩ Khôn nhìn thấy cô cắt vào tay đã vọt tới bên người cô. Anh cầm lấy tay cô, đưa ngón tay bị dao cắt phải của cô lên trên miệng, ngậm lại ở trong miệng của anh.

Hàm Hàm có chút hơi sửng sốt, trong đầu không khỏi nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên cô nấu cơm cho anh ăn. Hôm đó anh cũng đã làm như thế này, khi đó vì cô tay chân vụng về nên cũng đã cắt vào ngón tay. La Vĩ Khôn cũng đã gấp gáp như vậy, ngậm luôn ngón tay của Hàm Hàm vào trong miệng của mình để cầm máu cho cô.

Phương thức cầm máu này thật là độc đáo, @MeBau*diendan@leequyddonn@ hồi ức này cũng thật là độc đáo. Hàm Hàm cứ sững sờ nhìn La Vĩ Khôn như vậy, ánh mắt mê ly, hoảng hốt. Tất cả hồi ức lẫn sự bi thương ùa về trong cô, trong lúc nhất thời làm cho Hàm Hàm không cách nào hoàn hồn lại, không cách nào có thể phản ứng lại được.

La Vĩ Khôn nhìn Hàm Hàm đứng ngây ngốc sững sờ ra như vậy. Trong miệng anh là ngón tay nhẵn nhụi của cô. Mùi máu tươi nhàn nhạt đã tràn ngập ở trong khoang miệng của anh. La Vĩ Khôn không sao nhịn được, liền dùng đầu lưỡi liếm một chút lên ngón tay của cô. Tiếp theo anh ôm lấy Hàm Hàm lúc này vẫn còn đang đứng sững sờ ở đó, siết chặt vào trong ngực mình. Anh cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi của cô đang khẽ nhếch lên.

Cánh môi mềm mại, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn hơi thở thơm tho riêng thuộc về Hàm Hàm, làm cho La Vĩ Khôn càng thấy khát vọng, làm cho anh thấy rung động. Anh càng muốn nhiều hơn nữa, muốn giữ lấy hết thảy, hết thảy những gì của cô. La Vĩ Khôn ôm ấp thân thể mềm mại của Hàm Hàm, thân thể anh lại bắt đầu trở nên căng thẳng, bắt đầu cứng rắn, đầy lửa nóng.

Rốt cục Hàm Hàm cũng phục hồi lại tinh thần. Cô muốn giãy dụa ra khỏi vòm ngực của anh, nhưng mà chỉ phí công. Cô nghĩ muốn kêu to lên, thế nhưng La Vĩ Khôn lại thừa cơ thò đầu lưỡi vào để thăm dò trong khoang miệng của cô, mút vào đầu lưỡi của cô.

Nụ hôn sâu quen thuộc và đã lâu không gặp,diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn  đã khiến cho trong lòng Hàm Hàm đang phát run lên. Cô không biết là mình đang sợ hay là đang hưởng thụ nữa. Hôn môi từng đã làm cho lòng cô say đắm. Hàm Hàm không sao tránh thoát ra được, ngược lại còn bị anh ôm chặt hơn. Hô hấp của cô cũng đã bị nụ hôn ngang ngược của anh mạnh mẽ cướp đi mất.

Hàm Hàm vuốt ve bờ vai của La Vĩ Khôn. Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ muốn cắn vào đầu lưỡi của anh. Thế nhưng La Vĩ Khôn lại hôn cô ác liệt hơn, phảng phất như muốn dùng nụ hôn môi này để nói cho cô biết, Hàm Hàm, nếu em có bản lĩnh, em hãy cắn vào đầu lưỡi của anh đi.

Sự thực chứng minh Hàm Hàm không có gan để làm chuyện này, mà cô cũng không dám. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nếu như đây là một kẻ bắt cóc, nếu hắn dám xâm phạm cô như vậy, khẳng định cô sẽ không chút do dự, cắn đứt luôn đầu lưỡi của hắn... Thực sự, Hàm Hàm vẫn không thể nào tưởng tượng ra La Vĩ Khôn chính là một người khác. Ở trong lòng của La Vĩ Khôn hiểu rất rõ như vậy, Hàm Hàm thực sự vẫn không thể nào coi anh là một người khác mà đối xử khác đi được

Còn đang dây dưa, một bàn tay của La Vĩ Khôn đã cởi nút thắt, kéo khóa kéo trên váy áo của Hàm Hàm ra... Động tác của anh thành thạo lưu loát. Váy áo của Hàm Hàm liền cứ như vậy trơn tru rơi xuống trên mặt đất. Thời điểm Hàm Hàm còn đang kinh hãi, La Vĩ Khôn đã ôm lấy cô, đặt cô lên bên cạnh chiếc bàn của bồn rửa, bên phía còn trống.

Hô hấp của Hàm Hàm trở nên dồn dập. Thời điểm cô đang còn tâm hoảng ý loạn, Hàm Hàm vẫn còn có chút bị trầm luân, quấn quít ở trong bể tình dục vọng của anh, không cách nào ngăn cản anh cường thế xâm chiếm, đoạt lấy.

La Vĩ Khôn trở nên kích động. Một bàn tay của anh xuyên qua mái tóc đen của Hàm Hàm, chế trụ nơi cái ót của cô. Sợi tóc của Hàm Hàm quấn quanh ở giữa ngón tay anh, anh chỉ nghĩ muốn nhẹ nhàng kéo ra. Hàm Hàm liền bị ép phải ngẩng đầu lên, nụ hôn của La Vĩ Khôn liền rơi vào trên cần cổ duyên dáng của cô.

Hàm Hàm nghĩ muốn kêu to lên. Thế nhưng mà, lúc này bên trong cổ họng của cô như bị bó chặt lại, trở nên khô rang, có chút không phát ra được âm thanh nào. Hàm Hàm thật giống như con cá bị vớt lên rời khỏi mặt nước. Cô há miệng thật to để hô hấp, nhưng lại cảm thấy, càng ngày càng hít thở không thông.

Hàm Hàm thật muốn thoát ra khỏi cái khốn cảnh thế này. Hai tay cô dùng hết khí lực để chống đẩy anh ra. Nhưng mà bàn tay của cô lại bị tay của La Vĩ Khôn nắm giữ lấy, gắt gao giữ chặt ở trước ngực của anh. Rồi sau đó, không đợi Hàm Hàm tiếp tục làm ra phản ứng khác, La Vĩ Khôn liền tiến vào... lấp đầy trong cô...

Rõ ràng là hai người yêu nhau, biết mình đang làm chuyện yêu nhau, rõ ràng là đã hoan ái một hồi, thế nhưng trong lòng của Hàm Hàm lại nhói lên từng hồi từng hồi đau đớn. Hai người bọn họ, tại sao lại phải tiến tới bước như thế này đây?

Ở thời điểm vẫn còn chưa hoàn toàn bị La Vĩ Khôn chinh phục, Hàm Hàm không nhịn được suy nghĩ. Nếu như hai người bọn họ lại tiếp tục như vậy, cô và anh rồi sẽ như thế nào? Tương lai của cô rồi sẽ như thế nào? Hàm Hàm thực sự không biết, cũng không cách nào suy nghĩ nổi. Tất cả suy nghĩ của cô đều đã bị La Vĩ Khôn đụng vỡ nát ra rồi....

*********************************

Tố Tố ở trong nhà trọn vẹn hai ngày. Thứ hai cô vẫn phải đi làm. Vì xe của cô đã báo hỏng rồi, cho nên buổi sáng An Quốc Đống đi làm cũng đồng thời đưa cô đi làm luôn. Lúc chia tay, An Quốc Đống cũng không quên cho cô lời dặn dò chú ý an toàn, có việc gì thì phải gọi điện thoại.

Đi tới trường học, Tố Tố vẫn bình thường giống như mọi ngày. Cô vẫn lên lớp với các học sinh, vẫn cười cười nói nói cùng với các đồng nghiệp. Không có một ai biết được, thời điểm ngày cuối tuần, chỉ thiếu một chút nữa thì đồng chí An Nhược Tố đã không còn tính mạng nữa rồi.

Chỉ có một số đồng nghiệp của cô có tin tức nhanh nhạy thì mới biết, đã có tai nạn xe cộ xảy ra. Có một người phụ nữ, đến một cọng lông tóc cũng không bị tổn hao gì, nhưng một người phụ nữ khác thì bị thương nghiêm trọng. Thế nhưng bọn họ lại không biết rằng, Tố Tố chính là một người trong số hai người phụ nữ kia.

Tố Tố cũng không nói người phụ nữ bị tai nạn xe cộ đó chính là cô. Sự việc này rất phức tạp, mà cô cũng không có ý muốn đi giải thích một đống lớn các lý do. Dù sao người cô đã không có việc gì rồi, miễn cho mọi người phải lo lắng nghĩ mà sợ cho cô.

Năm giờ chiều, đúng giờ tan việc, Tố Tố vừa cầm lấy túi đi xuống lầu, chợt nghe thấy tiếng chuông của điện thoại di động vang lên. Cô móc điện thoại ra nhìn vào màn hình, dĩ nhiên là điện thoại của Sở Lăng Xuyên đã gọi tới. Tố Tố không khỏi mỉm cười, nhận cuộc gọi. Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp và dễ nghe của Sở Lăng Xuyên truyền đến: "Bảo bối, anh đang chờ em ở cửa."

Sở Lăng Xuyên đã trở lại rồi. Như vậy là anh đã được cấp trên phê chuẩn cho được nghỉ phép rồi. Nghĩ đến Sở Lăng Xuyên có thể được nghỉ ngơi, hai người bọn họ có thể sẽ có rất nhiều ngày ở cùng với nhau, trong lòng Tố Tố cảm thấy rất vui vẻ, "Em lập tức đi ra ngoài đây, chờ em nhé."

Nói xong Tố Tố liền cúp máy, chân bước vội vàng đi về phía cổng chính của trường học. Vừa ra khỏi cửa cô liền nhìn thấy xe của Sở Lăng Xuyên đang khiêm tốn dừng ở dưới một thân cây, cách đó không xa. Còn anh thì đang đứng ở bên cạnh xe.