Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 135: Hăng hái yêu cô




Editor: Mẹ Bầu

Tuy rằng vừa mới trải qua một trận thử thách sinh tử như vậy, nhưng bên cạnh nỗi sợ hãi và hoảng loạn, khi Tố Tố lần đầu tiên được biết đến nó ở trong bệnh viện vào buổi chiều ngày hôm qua, thì hiện tại, cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nếu quả thật gặp phải nguy hiểm, chỉ biết sợ hãi thì có ích lợi gì. Đừng nói đến lúc đó không thể xử lý được người xấu, mà trước hết bản thân chính mình đã bị hù dọa chết rồi. Điều này thật sự là quá không có lợi cho bản thân mình rồi.  Hiện tại Tố Tố chỉ hy vọng, @MeBau*diendan@leequyddonn@ bọn người xấu kia sẽ bị lôi ra trước công lý sớm một chút. Như vậy mọi người cũng sẽ được bình an vô sự.

Đương nhiên, tâm nguyện của Tố Tố cũng chính là tâm nguyện của mọi người trong nhà. Bọn họ là người một nhà, mỗi người đều hi vọng thân nhân của mình đều luôn được bình an vô sự, bởi vì tư tưởng của bọn họ luôn ở liền cùng một chỗ.

Mọi người trầm lắng suốt nửa ngày, rốt cục cảm xúc cũng đã dần hòa dịu lại một chút. Nhất là Tố Tố, biểu hiện của cô thực nhẹ nhàng, cố gắng tạo ra bầu không khí thoải mái cho mọi người. Cô thực sự không muốn nhìn thấy ba mẹ của mình phải lo lắng hãi hùng, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn khiến cho sức khỏe không tốt.

Rất nhanh cũng đến thời gian của bữa cơm trưa. Tố Tố và Lý Nguyệt Hương cùng bận rộn chuẩn bị làm bữa cơm trưa. Bất kể có xảy ra ra chuyện gì đi nữa, thì người sống vẫn cần phải ăn cơm, vẫn phải làm mọi việc. Mà bọn họ cũng không thể nào bị dọa sợ đến mức ăn không vô, uống không được!

Hơn nữa, tuy là thân thể của Lý Nguyệt Hương cũng không được tốt, nhưng dù sao bà cũng đã gả cho An Quốc Đống nhiều năm như vậy. Bà cũng đã từng trải qua không ít cuồng phong gió bão. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Vì thế Lý Nguyệt Hương cũng không phải là loại người gặp phải sự việc thế này liền thấy hoang mang lo sợ.

Giờ phút này, người làm cha mẹ còn phải làm hậu thuẫn cho đứa nhỏ. Nếu như bọn họ thân làm trưởng bối, mà lại có một bộ dạng sợ sệt như vậy, vậy thì những đứa con và cháu của bà còn có thể dựa vào ai được đây. Cho nên, biểu hiện của Lý Nguyệt Hương cũng tương đối mạnh mẽ.

Hai người phụ nữ đi vào trong phòng bếp bận rộn. An Quốc Đống và Sở Lăng Xuyên thì trông coi Tiểu Bao Tử. Lúc này cậu nhóc đang nằm thoải mái ở trên ghế sa lon, cầm bình sữa uống sữa, đầu gối lên chân Sở Lăng Xuyên.

Sở Lăng Xuyên nhìn đứa con trai đáng yêu của mình, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nhìn xung quanh cái nhà này, lại nhìn về phương hướng phòng bếp. Anh thề, nhất định phải bảo vệ tốt cho người nhà của mình, không để cho mọi người bị thương tổn. Anh phải làm được, nhất định phải làm cho được.

Vừa trông coi Tiểu Bao Tử, thỉnh thoảng Sở Lăng Xuyên cũng sẽ tán gẫu vài ba câu chuyện với An Quốc Đống. Tiểu Bao Tử nhận thấy mình bị bỏ qua liền đập đập vào chân của Sở Lăng Xuyên một cái, yêu cầu anh phải chú ý vào cậu nhóc. Hừm, ba ba không thể bỏ quên trẻ con như vậy chứ sao.

Rất nhanh cơm trưa đã làm xong rồi, gồm tám món mặn và một món canh. Bữa ăn thật phong phú. Bởi vì có Sở Lăng Xuyên trở về, cho nên Tố Tố và Lý Nguyệt Hương cố ý làm thịt bò khô cùng sủi cảo, để bồi dưỡng cho Sở Lăng Xuyên. Người trong nhà luôn có ý nghĩ cho rằng, ăn cơm tập thể luôn không thể nào ngon miệng được bằng ăn đồ ăn ở trong nhà, đã được chế biến cẩn thận kỹ càng hơn.

Lúc ăn cơm, An Quốc Đống đề nghị mọi người cùng cạn một ly. Dĩ nhiên là không thể uống rượu, mà dùng đồ uống thay thế. Chúc mừng vì Tố Tố đã hóa hiểm thành an, mừng vì người một nhà được ở cùng nhau. Lời chúc mừng này cũng có tác dùng làm giảm bớt bầu không khí nặng nề ở trong nhà một chút.

Người lớn cụng ly vô cùng náo nhiệt, quên mất Tiểu Bao Tử. Tiểu Bao Tử liền không cam lòng chịu vắng vẻ. Hai bàn tay nhỏ của cu cậu cũng giơ cái chén nhỏ của mình lên, hướng về phía người lớn kêu lên vẻ không vừa ý: "Cục cưng, cục cưng."

Trong lòng Tiểu Bao Tử đại khái suy nghĩ, người lớn thật sự rất không chịu coi trọng trẻ nhỏ như cu cậu, thế này thực sự là rất coi thường nhóc rồi.

Mấy người lớn trong nhà nhìn bộ dạng bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử nâng cái cốc lên, thấy đáng yêu cực kỳ, không khỏi cười rộ lên.

An Quốc Đống chạm cốc với Tiểu Bao Tử trước tiên, cười nói: "Ai dà, thế nào mà chúng ta lại quên mất Tiểu Bao Tử đáng yêu được nhỉ! Ông ngoại cụng ly cùng Tiểu Bao Tử nào."

Tiểu Bao Tử đưa cánh tay nhỏ sang chạm cốc cùng ông ngoại. Lại còn ngọt ngào ngây thơ, học khẩu khí của mọi người nói một câu: "Cạn chén."

Chỉ có hai chữ đơn giản, thật bình thường, được nói ra từ trong miệng của người lớn thì nghe thấy không có gì. Thế nhưng, đột nhiên câu nói đó được thốt ra từ trong cái miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử, hiện tại vẫn còn chưa đến hai tuổi kia, thực sự đã làm cho người ta cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.

"Được rồi! Nào, chúng ta cùng cụng ly với Tiểu Bao Tử đáng yêu nào."

Tố Tố, Sở Lăng Xuyên, Lý Nguyệt Hương nhất nhất cùng chạm cốc với Tiểu Bao Tử. Đến lúc này cậu nhóc cũng đã thật cao hứng. Từ trong cái miệng nhỏ xinh liền thốt ra một câu nói thực mạnh mẽ: 'Cụng ly', rồi sau đó uống một ngụm rất lớn đồ uống ngọt ngào, rồi thở khà ra một hơi dài. Tiếp đó cậu nhóc liền nặng nề đặt cái cốc lên bàn. Cái bộ dạng nhỏ bé kia nhìn thật là đáng yêu.

Trong nhà chỉ cần nơi nào có Tiểu Bao Tử, thì chung quy ở đó sẽ có tiếng cười. Cho dù áp lực có lớn bao nhiêu, phiền não có lớn bao nhiêu, nguy hiểm có lớn bao nhiêu, thì trong lòng đều luôn thấy thoải mái và sung sướng, đến cuối cùng tiếng cười sẽ vang lên.

Bữa cơm chiều kết thúc trong bầu không khí náo nhiệt. Sau khi dọn dẹp bát đũa xong, An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Tố Tố và Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử đi đến phòng ngủ, dỗ cho cậu nhóc đi ngủ.

Tiểu Bao Tử nằm ở nơi đó, lúc mới đầu còn chơi đùa ầm ĩ, có thể chơi được thì chơi, sau đó liền vù vù ngủ thiếp đi. Bàn chân trần còn gác lên trên bụng Sở Lăng Xuyên đang nằm ở một bên dỗ cho nhóc ngủ, tư thế có vẻ rất đắc ý.

Tố Tố nhìn thấy con trai đã ngủ rồi, liền cầm lấy quần áo của Tiểu Bao Tử vừa được thay ra, đi đến phòng vệ sinh để giặt giũ. Sở Lăng Xuyên liền nhấc bàn chân trần của Tiểu Bao Tử ra, đứng dậy đi theo vào. Từ phía sau, anh ôm ấp lấy Tố Tố. Bàn tay to ấm áp của anh dán sát ở trên bụng cô, anh ghé môi ở bên tai cô thấp thấp trầm trầm nỉ non: "Bà xã à."

"Hả?" Tố Tố hơi hơi nghiêng mặt, nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng góc cạnh của anh. Cái mũi cao thẳng, hoàn mỹ phảng phất như được điêu khắc vậy. Ngẫm lại ngày hôm qua cô đã thổ lộ đối với anh, trong lòng cô chung quy cũng có chút không nói ra được, giống như đã làm một chuyện rất hạnh phúc, một chuyện thật khoái trá.

Sở Lăng Xuyên hôn hít vài cái ở trên mặt Tố Tố. Anh ôm ấp cô như vậy, trong lòng mới cảm thấy chân thực, mới thấy có hết mọi thứ: "Một lát nữa anh liền phải đi, trước tiên trở về đơn vị để chuẩn bị cho việc nghỉ phép."

Tố Tố xoay người, đối mặt đối với Sở Lăng Xuyên. Cô ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn gương mặt anh tuấn từng trải kia của anh: "Như vậy, có phải sẽ làm chậm trễ công tác của anh hay không? Kỳ thực… Không có gì, anh đừng lo lắng."

Nói Sở Lăng Xuyên không lo lắng là giả. Nếu như mà không phải Tố Tố đủ trấn định, nếu như không phải là vận khí của cô đủ tốt, thì hiện tại, chỉ sợ là anh đã không được nhìn thấy cô nữa rồi.