Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 137-4: Em chờ anh trở lại 4




Editor: Mẹ Bầu

Lúc này người vẫn luôn luôn làm các động tác mẫu cho một nhóm các chàng trai trẻ kia liền quay đầu lại. Nhìn thấy Hồng Trang, tròng mắt của anh vụt lóe lên một chút ánh sáng, cũng đi vài bước hướng về phía cửa: "Hồng Trang!"

Hồng Trang vừa vặn nhìn thấy đó là Thẩm Hạo Vũ, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà! Ngẫm lại lần trước anh đã làm chuyện đó, đã khiến cho ngũ tạng lục phủ của cô đều đau đớn. Hiện tại cô đã khá hơn nhiều rồi, ngẫm lại cũng thấy, đã thật lâu rồi cô cũng không gặp lại anh, cũng không còn thiết tha cùng anh nữa rồi.

Nhìn thấy Thẩm Hạo Vũ, Hồng Trang tức giận, không nói hai lời liền đấu võ luốn. Thẩm Hạo Vũ chính là né tránh, không làm chuyện công kích lại. Có lẽ là anh cố ý nhường nhịn, cho nên ngực liền bị Hồng Trang chân chân thật thật đá cho một cước.

Hồng Trang luôn luôn chưa từng chiếm được tiện nghi, đột nhiên lần này lại chiếm tiện nghi, nên cô thoáng hơi một chút sửng sốt. Ngay tại thời điểm cô còn thất thần, Thẩm Hạo Vũ liền ôm lấy cô, nói lại với nhóm người kia: "Chính các cậu tự luyện tập các động tác mà tôi vừa mới hướng dẫn cho các cậu đi."

Nói xong, Thẩm Hạo Vũ liền lôi Hồng Trang đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa, một khắc kia, Hồng Trang cũng từ trong ngực anh giãy được ra bên ngoài, cũng không nói năng gì, cứ thế bước đi. Thẩm Hạo Vũ thấy Hồng Trang sắp lên xe anh rời đi, vội vàng ngăn cô lại: "Vẫn còn giận anh về chuyện lần trước hay sao?"

Hồng Trang nghiêm mặt lại không để ý đến anh, mắt nhìn lên trời, chính là không muốn nhìn đến Thẩm Hạo Vũ. Thẩm Hạo Vũ nâng tay gãi gãi đầu, "Hồng Trang nữ hiệp, xin ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho anh một lần đi. Em dự định cả đời này không để ý đến anh nữa hay sao?"

"Ai cần gì mấy lời xin lỗi của anh, tôi căn bản không để trong lòng." Hồng Trang cố ý nói thực nhẹ nhàng, coi như như vậy có thể vãn hồi lại tự tôn của mình một chút. Cũng là để cho tâm tính của bản thân tận lực bình tĩnh lại: "Nơi này của anh có phải là có một có tên là Trương Bảo Toàn hay không? Cậu ta đã đánh người của tôi."

Thẩm Hạo Vũ bỏ qua một câu nói phía sau, chỉ bắt lấy câu nói ở phía trước, "Anh chỉ biết em là một người phụ nữ rất khoan hồng độ lượng mà thôi! Như vậy đi, giữa trưa anh mời em ăn cơm."

"Không rảnh, tôi còn có việc, không có thời gian lãng phí với anh." Hồng Trang nói xong lại nói nhắc lại: "Trương Bảo Toàn đâu rồi, anh đừng có che chở cho cậu ta nữa!"

"Việc này anh đã biết rồi. Cậu ta đã bị lãnh đạo gọi đi phê bình giáo dục rồi." Bị Hồng Trang cự tuyệt như vậy, Thẩm Hạo Vũ ít nhiều có chút thất lạc, "Vậy chủ nhật không bận, anh sẽ đến tìm em."

Vốn dĩ Hồng Trang đến nơi này chỉ là do nhất thời bị xúc động, nghĩ muốn đánh trả lại. Hiện tại, không nghĩ tới lại gặp được Thẩm Hạo Vũ, hơn nữa cô cũng tỉnh táo lại rồi. Huống chi, người đánh người cũng bị gọi đi để giáo dục rồi, cô cũng không muốn truy cứu tiếp nữa: "Tôi đi đây!."

Nói xong Hồng Trang đẩy Thẩm Hạo Vũ ra, mở cửa xe ra, lên xe. Cô khởi động xe, vòng tay lái quẹo thật nhanh, tiêu sái rời đi. Một nhóm người đang huấn luyện trong trụ sở dũng mãnh tiến ra, vây quanh ở bên người Thẩm Hạo Vũ: "Huấn luyện viên, cô ấy có phải là bạn gái của anh hay không vậy?"

"Đúng là một hạt tiêu nhỏ cay xè, huấn luyện viên, anh chịu nổi sao?"

"Ngược lại, tôi lại cảm thấy thật có cá tính."

Vài người tranh nhau phát biểu quan điểm của mình. Sắc mặt của Thẩm Hạo Vũ trầm xuống, "Luyện thêm một giờ nữa."

Lời này vừa nói ra, ai dám tranh cãi. Cả đám người giống như chuột, lủi trở lại trụ sở huấn luyện.

Sau khi Hồng Trang trở về, liền bị Tham Mưu Trưởng hung hăng phê bình cho một trận. Việc này truyền đến lỗ tai của Tham Mưu Trưởng, nên bắt buộc cô phải viết bản tự kiểm điểm dài năm nghìn chữ để giao cho anh. Còn Tề Uy thảm hại hơn, viết bản tự kiểm điểm dài một vạn chữ. Việc này, còn không bằng ra sân huấn luyện cùng đấu với bọn họ một chút còn khoan khoái hơn.

Bị giáo huấn xong, Hồng Trang cùng Tề Uy xám xịt trở lại trong đại đội để viết kiểm điểm. Tề Uy rất hổ thẹn, liền nói với Hồng Trang một câu: "Thật xin lỗi Huấn luyện viên trưởng, là em đã mang phiền toái đến cho ngài."

"Ba chữ thật xin lỗi kia, thật không thích hợp với nơi này của chúng ta, sai lầm rồi sẽ sửa." Hồng Trang nói xong, vỗ vỗ vào bả vai của cậu ta, "Vì muốn cho cậu có thể nhận thức sâu sắc hơn nữa về thái độ sai lầm kia, năm nghìn chữ của bản tự kiểm điểm của tôi, cũng liền giao luôn cho cậu. Thế nào?"

Tề Uy một mặt sầu khổ, không thể như vậy chứ, thật sự là quan lớn ở trên muốn đè chết người mà!

*********************

Hồng Trang phải chịu đựng sự giáo huấn, Sở Lăng Xuyên cũng phải chịu đựng sự giáo huấn. Giờ phút này Sở Lăng Xuyên đang ở trong văn phòng của sư trưởng, chỉ khác là cái đầu đứng thẳng, vẻ mặt lộ rõ vẻ không phục, mặt mày anh đều lộ rõ vẻ không chút hứng thú, cảm xúc không tốt.

Sư trưởng nhìn thấy Sở Lăng Xuyên vặn vẹo cái cổ, một bộ dạng không phục lắm, thế nhưng ông vẫn lạnh nhạt nói: "Như thế nào, có ý kiến gì sao, có ý kiến thì có thể phản ánh, có thể nói ra chứ sao."

Sở Lăng Xuyên cầm tờ giấy Lệnh điều động trong tay, vỗ vào trên bàn dài của vỗ vào trên bàn dài của sư trưởng, nghe 'Bốp' một cái, lạnh mặt, nói không chút khách khí: "Tôi không đi!"

Sư trưởng bỗng chốc nổi cơn giận dữ. Ông đứng lên, bàn tay vỗ vài cái ở trên bàn, mắng: "Sở Lăng Xuyên, cậu còn có chút giác ngộ nào không, hả? Cậu có còn là một đoàn trưởng, có còn một chút tư tưởng giác ngộ chính trị hay không? Hả? Không biết cái gì là mệnh lệnh, không biết cái gì là phục tùng nữa sao?"

"Tôi biết quân nhân là phải lấy phục tùng mệnh lệnh làm trách nhiệm thiêng liêng! Nhưng mà, tôi chính là nghĩ mãi mà không rõ!" Sở Lăng Xuyên nghĩ liền thấy rất ấm ức, anh đang công tác ở nơi này rất tốt, là lá bài chủ chốt của sư đoàn, là lá bài chủ chốt trong đơn vị. Bây giờ đột nhiên lại điều động anh đến một đơn vị khác kém cỏi nhất, cách xa đến vài ngàn dặm: "Tôi không rõ, tại sao thượng cấp lại muốn tôi phải đi đến một đơn vị như vậy. Có thể nói đây là một đơn vị kém cỏi nhất trong toàn bộ sư đoàn, hoặc nói cách khác là một đơn vị  kém cỏi nhất trong toàn quân. Nếu đã như vậy, không bằng để cho tôi đi đến nơi chuyên lao động sản xuất, chăn nuôi cho heo ăn còn hơn!"

Sư trưởng nhíu mày, vẻ mặt tức giận: "Chính bởi vì cậu là một đoàn trưởng tốt nhất, cho nên ở trên mới điều động đến địa phương cần nhất. Mang danh hiệu là lá bài chủ chốt của sư đoàn, cậu có cảm giác thành tựu như thế nào, hả? Nếu như trong vòng một năm cậu có thể làm cho đơn vị này trở thành một đơn vị chống đỡ lại được với đơn vị hiện tại bây giờ của cậu, đó mới gọi là có bản lãnh thật sự!"

Cổ Sở Lăng Xuyên lại vặn đi một cái, đối với những lời nói kia của sư trưởng cũng không nghe được đến một chút: "Nhưng ở chỗ nuôi heo cũng cần tôi. Lúc trước khi tôi làm tân binh, thời điểm ấy cũng đã từng bị phân đến nơi sản xuất chăn nuôi như vậy. Tôi nuôi heo, tôi trồng rau, đều kiếm ra tiền. Ngài vẫn nên đặt tôi vào cái nơi như vậy đi."

Sư trưởng dường như cũng đã đợi đến những lời này của Sở Lăng Xuyên rồi, chỉ nghe thấy ông nói đầy vẻ lạnh nhạt: "Tôi thật sự là đã nhìn lầm cậu rồi. Cậu có thể từ nơi sản xuất chăn nuôi kia, chỉ dựa vào bản lãnh thật sự của mình, đã đi lên con đường làm lính trinh sát. Đi cho tới hôm nay lên vị trí là đoàn trưởng. Cậu mạnh mẽ. Hiện tại cậu là anh hùng rồi. Cuộc sống thanh bình an nhàn, đã làm tiêu tán mất ý chí chiến đấu của cậu rồi. Cậu không dám, hay là cậu sợ mình không thể làm được, hoặc là làm không tốt, có phải hay không?!"