Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 141-3: Em là bảo bối của anh – Nguyên nhân của sự áy náy 3




Editor: Mẹ Bầu

Nhưng mà, có làm thế nào thì Tố Tố cũng không thể nào nói nên lời. Bởi vì cô quá yêu Sở Lăng Xuyên, cho nên rất sợ hãi sẽ bị mất đi anh, làm tổn thương đến anh. Bí mật kia ở trong lòng đã rỉa rói lòng của cô. Bí mật ấy, dù có làm thế nào đi nữa, cô cũng không có cách nào nói ra được. Tố Tố ôm lấy Sở Lăng Xuyên, không dám mặt đối mặt cùng anh lúc này vẫn đang ngóng nhìn cô. Cô trốn tránh ánh mắt của anh, chân chân thật thật ôm ấp lấy anh. Cô sợ hãi, cái ôm ấp thế này cũng sẽ bị mất đi, "Không có, làm sao anh lại có thể hỏi như vậy chứ?" Tố Tố càng như vậy, Sở Lăng Xuyên càng cảm thấy cô có vấn đề, nhưng mà đó là vấn đề gì mà cô lại không thể nói với anh được đây. Sở Lăng Xuyên đang định hỏi, @MeBau*diendan@leequyddonn@ thì môi lại bị Tố Tố hôn lên, ngăn cản anh muốn hỏi lại cô, mà bàn tay của cô cũng đang trêu chọc anh.

Sở Lăng Xuyên không cách nào cự tuyệt được nụ hôn cùng sự chủ động của Tố Tố. Anh lại, càng không cách nào cự tuyệt được sự khiêu khích của cô. Sở Lăng Xuyên biết rõ cô đang có vấn đề. Tố Tố dùng phương thức như thế để trốn tránh, mà anh thì lại không có cách nào kháng cự lại được. Bởi vì, cô không muốn nói ra, thì anh cũng không nguyện ý ép buộc cô.

Môi lưỡi mềm mại, làm rung động đến tiếng lòng của anh. Hương thơm quen thuộc cùng với thân mình uyển chuyển của cô, khiến cho Sở Lăng Xuyên nhiệt huyết sôi trào. Anh đoạt lại quyền chủ động, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com hôn Tố Tố càng sâu hơn. Bàn tay to đã ở dao động chung quanh trên người cô.

Hai cỗ thân thể quấn quýt, lăn lộn. Hô hấp của hai người cũng trở nên hỗn loạn. Rồi sau đó bọn họ kết hợp với nhau thật sâu! Tố Tố thừa nhận sự chiếm giữ mạnh mẽ của Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên hưởng thụ và cảm nhận sự chiếm giữ vẻ đẹp của Tố Tố.

Một phòng tràn ngập phong ba kiều diễm.

Sau khi xong việc, hai người đi tắm rửa qua quít một chút. Sau khi  trở lại đến trên giường ngủ, không bao lâu sau, chỉ thoáng cái Tố Tố đã liền mê mê trầm trầm ngủ thiếp đi. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Nhưng Sở Lăng Xuyên thì làm thế nào cũng không thể ngủ được. Anh cảm giác, cảm thấy Tố Tố đang có một chuyện gì đó gạt anh, hơn nữa còn là một chuyện không nhỏ!

Không thể ngủ được, Sở Lăng Xuyên đưa tay lên mở đèn ở đầu giường. Anh điều chỉnh cho ánh sáng tối lại một chút, sau đó vén chăn lên định đi xuống giường, muốn đi lại thoải mái giết thời gian một chút. Nhưng mà vừa đứng dậy, tầm mắt anh lại rơi vào trên gáy Tố Tố, đang ngủ say nằm đưa lưng về phía anh.

Sở Lăng Xuyên chỉ cảm thấy hai mắt của mình thật giống như bị cái gì đó chọc vào một chút, tiếp theo là đến trái tim. Trái tim anh thật giống như bị người ta dùng dao găm xoáy vào trong đó một nhát. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Sự đau đớn làm cho anh không có cách nào hít thở nổi. Cũng rất giống như có người đang nắm chặt lấy cổ của anh, khiến cho anh cảm thấy hít thở không thông. Tiếp theo, Sở Lăng Xuyên thấy mình giống như bị một đôi bàn tay vĩ đại túm lấy, nhét vào ở bên trong một cơn lốc xoáy màu đen. Mà ở giữa tâm điểm của cơn lốc xoáy đó là gió lạnh thấu tận xương. Nó giá lạnh đến mức làm cho các đầu khớp xương của anh đều bị đau nhức.

Sở Lăng Xuyên tự tay nắm chắc lấy một cánh tay của Tố Tố. Anh thực muốn hỏi cô tại sao lại thế này. Nhưng mà, nhìn Tố Tố trở mình, nhìn gương mặt đang ngủ say của cô, anh chịu đựng sự đau nhức, buông tay ra. Sẽ không, sẽ không đâu...

Tố Tố sẽ không phản bội anh. Cô sẽ không làm chuyện thật có lỗi với anh. Tuyệt đối sẽ không! Mặc dù trên gáy của cô lúc này vẫn hiện rõ ràng có một dấu hôn. Mặc dù, sự bất an của cô, sự áy náy kia của cô… Chỉ cần một ít dấu hiệu này cũng đã đủ khiến cho cô đáng khả nghi thập phần.

Nhưng mà, Sở Lăng Xuyên vẫn không muốn tin tưởng. Anh rất yêu vợ của mình. Vợ yêu của anh cũng sẽ không làm ra loại chuyện như vậy ở sau lưng anh, cũng sẽ không phản bội anh! Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, sẽ không!

Sở Lăng Xuyên hết lần này đến lần khác vừa tự an ủi mình, vừa khống chế tâm tình của mình. Anh sợ mình lỡ tay lay lắc làm cho Tố Tố tỉnh lại. Sở Lăng Xuyên đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới trên ban công, rút một điếu thuốc lá ra, châm lửa hút thuốc, cố gắng bình phục lại tâm tình của mình.

Tuy rằng Sở Lăng Xuyên tự nói với mình là anh phải tin tưởng vào Tố Tố. Nhưng mà, sự áy náy kia của cô là vì sao, sự bất an của cô là vì sao, tâm sự của cô là vì sao? Dấu vết nụ hôn nơi gáy của cô kia là tới từ nơi nào? Cô hôm nay còn trở về nhà trễ như vậy... Chẳng lẽ là... Sở Lăng Xuyên nghĩ, dùng ngón tay hung hăng dụi tắt điếu thuốc lá.

Buổi sáng, khi Tố Tố tỉnh lại, Sở Lăng Xuyên đã làm xong bữa điểm tâm. Tiểu Bao Tử cũng đã rời giường, hai cha con chính là đang đùa vui với nhau ở trong phòng khách. Cậu nhóc được ba ba chăm sóc cũng đã ăn xong điểm tâm rồi.

Sở Lăng Xuyên nhìn qua không có gì là khác thường, anh vẫn bình thường như mọ khi. Cho nên Tố Tố không biết, có một số việc, Sở Lăng Xuyên đã biết đến rồi. Ngày hôm qua cô đã quá căng thẳng, bất an, sợ hãi và phẫn nộ, cho nên căn bản là không chú ý tới dấu hôn mà Lục Trăn đã mút một cái ở trên gáy cô.

Bởi vì phải đi đến nghĩa trang để bái tế phần mộ của Triệu Đình Phương, cho nên Tố Tố nhanh chóng đi rửa mặt ăn điểm tâm, rồi sau đó, một nhà ba người cùng xuất phát. Bất quá, Tố Tố cũng vẫn đã nhận ra Sở Lăng Xuyên có gì đó không thích hợp. Anh giống như có chút gì đó hơi nặng nề, trầm lắng. Tố Tố chỉ nghĩ đại khái là bởi vì sắp đi bái tế Triệu Đình Phương, cho nên anh đang nhớ tới chuyện thương tâm mà thôi.

Đi đến khu mộ địa, một nhà ba người đi tới trước mộ bia của Triệu Đình Phương. Sở Lăng Xuyên ngước nhìn lên ảnh chụp của mẹ mình ở trên mộ bia. Anh không nhịn được liền đưa tay xoa nhẹ lên đó một chút, trong lòng thầm khấn vái: Mẹ, con trai tới thăm mẹ đây! Con mang theo đứa cháu nội mà ngài vẫn quan tâm nhất, đến thăm ngài đây.

Đặt hoa tươi lên mộ xong, sau một hồi đứng im mặc niệm, cả nhà bọn họ mới rời đi. Trên đường trở về nhà, không khí càng nặng nề hơn. Trừ bỏ Tiểu Bao Tử khơi mào câu chuyện, hai người gần như không nói gì với nhau.

Hai người chưa trở về nhà bọn họ, mà cùng nhau đi đến nhà của Sở Vệ Bình. Hôm nay Sở Vệ Bình đã trở về nhà của mình. Mọi người cùng nhau tụ họp, Có đến vài ngày rồi ông không được gặp Tiểu Bao Tử, ông cụ tháy nhớ cháu nội quá chừng.

Cơm trưa là do Tố Tố làm, bốn món mặn một món canh. Lúc ăn cơm coi như cũng náo nhiệt, cũng không có cảm giác có cái gì không thích hợp. Sau khi ăn cơm xong, Sở Vệ Bình ôm Tiểu Bao Tử đi ngủ trưa.

Sở Lăng Xuyên lại lôi Tố Tố đi xuống lầu rồi. Cô không nén nhịn được liền hỏi anh: "Mình đi đến chỗ nào vậy?"

Sở Lăng Xuyên cũng không nói năng gì, chính là lôi cô đi xuống lầu, lên xe. Anh khởi động xe, một đường chạy nhanh, đi tới ngoại ô. Khi xe ngừng lại, một khắc kia, anh móc thuốc lá ra, hút.

"Sở Lăng Xuyên, anh... anh sao vậy?" Tố Tố đưa tay nắm giữ lấy bả vai của anh, có chút bận tâm, lại có chút bất an, "Anh mất hứng ư? Có phải là em đã chọc giận đến anh rồi hay không?"

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố vẫn luôn dè dặt cẩn trọng. Trong ánh mắt của cô đều là sự để ý, đều là sự bất an. Cô nghĩ cô luôn luôn một mực cố chấp thương anh, luôn luôn bất an muốn để cho anh không phải rời khỏi cô, làm cho anh tin tưởng là cô thương anh.

Tố Tố như vậy, như vậy là để ý đến anh, thương anh, sợ bị mất đi anh. Mãi cho đến tận đêm qua Sở Lăng Xuyên mới hiểu được, đó là bởi vì Tố Tố sợ, sợ bị anh phát hiện, sợ bị anh biết được cô ở sau lưng anh đã phản bội anh.

Sở Lăng Xuyên tin tưởng ở tình yêu của Tố Tố. Nhưng mà anh lại không có cách nào tin tưởng, cũng như không có cách nào để thuyết phục được bản thân.