Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 144-3: Em là bảo bối của anh - Ba ba không có quần lót để mặc 3




Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên cùng Hải tử cùng nhau đi ăn cơm. Hai người cũng không hề uống rượu, chỉ là trò chuyện về những chuyện trước kia. Hải tử trước kia là lính cấp dưới của Sở Lăng Xuyên. Chẳng qua là vào rất nhiều năm trước cậu ta liền chuyển ngành rồi.

"Đại ca, dường như anh còn chưa từng được nhìn thấy con gái của nhà em đâu nhỉ?" Hải tử nói xong, lấy điện thoại di động ra giống như đang hiến vật quý vậy. Cậu ta tìm tấm ảnh chụp con gái của mình: "Đại ca nhìn xem, con gái của em có xinh đẹp không?"

Sở Lăng Xuyên nhận lấy, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhìn thấy một cô bé đáng yêu xinh đẹp giống như một con búp bê, tựa như một tiểu công chúa, không nhịn được liền mỉm cười, khen: "Xinh đẹp, rất xứng với con trai của tôi đấy. Tương lai gả cho con trai của tôi nhé!."

"Đại ca, hiện tại hình như không còn thịnh hành cái chuyện định hôn cho trẻ con nữa rồi." Hải tử nói trêu ghẹo, " Đại ca, ảnh chụp con trai của anh đâu rồi, cho tôi xem nào."

Sở Lăng Xuyên lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh chụp của Tiểu Bao Tử. Hải tử vừa thấy không nhịn được cười nói: "Đây không phải chính là anh hay sao? Quả thực giống hệt anh, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com tựa như được đúc ra cùng trong một cái khuôn mẫu vậy, quá giống! Tôi cũng muốn con trai."

"Tôi lại nghĩ muốn con gái." Đáng tiếc là không thể nhận rồi.

Hai người đàn ông trưởng thành cứ như vậy vừa ăn vừa khoe khoang con cái của mình. Cũng trò chuyện với nhau những chuyện lý thú về đứa nhỏ, tán gẫu về chuyện của bọn họ trước kia, hiện tại và tương lai. Bất tri bất giác trời đã muộn từ lúc nào, đã mười giờ đêm rồi.

Chuông điện thoại di động của hai người đồng thời cùng vang lên mấy hồi. Hải tử vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Bà xã của tôi gọi tới. Nhất định là thúc giục tôi về nhà đây mà! Chậc, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn kết hôn một cái liền không còn tự do nữa rồi."

Quên đi, rõ ràng cũng có không biết bao nhiêu là hạnh phúc. Hai người đồng thời cùng nghe điện thoại, cùng ừ ừ à à nói năng cái gì mà bây giờ sẽ đi trở về… Đừng lo lắng! Nói xong không sai biệt lắm, đồng thời cùng lấy tiền ra.

Hải tử nhìn về phía Sở Lăng Xuyên, "Bây giờ chúng ta phải đi về thôi."

"Đi nào."

Sở Lăng Xuyên trước đưa Hải tử về nhà, trước khi đi, Hải tử còn nói với anh, có việc thì cứ gọi cậu ta. Đã là anh em với nhau rồi thì không cần phải khách khí,.Sở Lăng Xuyên chỉ cười cười. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Hải tử giúp cho anh đã là một sự chiếu cố rất lớn rồi.

Chia tay nhau xong, Sở Lăng Xuyên cũng trở về nhà.

Có lẽ là Tố Tố sớm đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự rồi! Một tuần không được gặp nhau, trong lòng anh rất nhớ cô và con trai. Nếu không phải bởi vì nguồn gốc từ Tô Tuệ Vân kia đã chọc anh một chút, thì anh sớm đã trở lại đoàn tụ cùng với vợ con rồi.

Sở Lăng Xuyên nhẹ tay nhẹ chân mở cửa tiến vào. Trong phòng khách ánh đèn mờ nhạt một mảnh. Soái Ca sớm đã nghe được tiếng động liền chạy tới, ngửi ngửi cọ cọ ở bên cạnh anh. Sở Lăng Xuyên xoay người vỗ vỗ vào nó, "Đi ngủ."

Soái Ca thật thông minh, cũng rất hiểu tính người. Nghe được khẩu lệnh của Sở Lăng Xuyên, nó liền ngoan ngoãn đi bộ đến trong cái ổ nhỏ của mình để đi ngủ. Sở Lăng Xuyên đi qua cửa vào đi đến phòng khách, nhìn thấy ở trên ghế sofa có một người đang nằm. Đó không là bảo bối nhà anh thì còn là ai nữa đây. Tố Tố nằm cuộn rút ở trên ghế so pha, đã ngủ rồi.

Sở Lăng Xuyên đi qua, ngồi xổm trước mặt ghế so pha, ghé sát mặt mình tới gần. Anh dừng môi ở trên khuôn mặt trắng noãn của cô, hôn hít cô. Cả một tuần không được ôm cô hôn cô, thật sự là anh rất nhớ cô.

Tố Tố cảm nhận được nụ hôn của Sở Lăng Xuyên, liền tỉnh giấc, mở mắt ra. Cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú đẹp trai, đẹp mắt thân thiết, đầy nhung nhớ của Sở Lăng Xuyên. Tố Tố vươn hai tay ra ôm lấy anh, khẽ thì thầm vẻ lười nhác: "Anh đã về rồi!"

Trán của Sở Lăng Xuyên đụng vào trán của Tố Tố, cứ tựa sát gần nhau như vậy, hơi thở quấn quít vào cùng nhau, "Ừ, thế nào mà em lại nằm ngủ ở nơi này, có thể thoải mái được sao?" Anh biết là Tố Tố đang đợi anh: "Về sau không cho phép em được như vậy nữa!"

"Được rồi!" Tố Tố mở miệng đáp ứng với anh, nhưng lại không để ở trong lòng. Cô tham luyến hơi thở của anh, cũng tham luyến đôi môi của anh, từng phát từng phát hôn hít lấy anh. Một lát sau, cô mới chịu dời môi ra, nhìn Sở Lăng Xuyên: "Hừm, em ngửi thấy được mùi vị của củ lạc nhé, còn có cả mùi khói nữa! Anh đã ăn cơm ròi sao? Có muốn ăn thêm một chút nữa hay không, trong nồi vẫn còn để phần cơm lại cho anh.

"Ừ, anh ăn rồi, gặp gỡ với một chiến hữu (Bạn thân cùng chí hướng) trước kia, cũng nâng chén một chút, chỉ là tụi anh không uống rượu." Sở Lăng Xuyên mau chóng làm sáng tỏ, "Không tin em thử ngửi một chút mà xem..." Nói xong anh há miệng thật rộng hà hơi vào Tố Tố.

Tố Tố không nhịn được cười, cũng đưa tay lên bưng kín lấy miệng của Sở Lăng Xuyên, "Tốt lắm, biết là anh ngoan ngoãn nhất mà, nói lời giữ lời, nói không uống rượu, tuyệt đối sẽ không uống. Không còn sớm nữa, anh mau đi tắm rửa ngủ đi thôi."

Hai người trở về phòng ngủ. Sở Lăng Xuyên không nhìn thấy con trai đâu, ở trước mặt Tố Tố hỏi như làm nũng: "Con trai đâu rồi. Bảo bối, em giấu con trai của anh đi nơi nào rồi?"

"Hôm nay con trai anh đột nhiên phát ra ý tưởng muốn được ngủ cùng với ba mẹ. Hay là để em đi ôm con về nhé?" Tố Tố biết Sở Lăng Xuyên vài ngày qua không được gặp con trai nên trong lòng cực kỳ nhớ thương, muốn được nhìn thấy con trai.

"Đừng quấy rầy ba mẹ đang ngủ. Để ngày mai đi." Sở Lăng Xuyên nói xong cầm lấy cái áo ngủ mà Tố Tố đã lấy ra giúp anh, đi tới phòng vệ sinh. Trong lòng anh suy nghĩ, cũng không cần phải nói cho Tố Tố biết sự hoài nghi của anh. Ngay cả những việc mà anh đã làm cái gì đó, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nên nói cho Tố Tố biết, tránh cho cô phải lo lắng hãi hùng.

Tắm rửa xong từ bên trong đi ra ngoài, Sở Lăng Xuyên nhìn thấy Tố Tố đã nằm ở trên giường rồi. Mái tóc của cô đen như mực, lào xòa ở trên gối, nhìn thật quyến rũ xinh đẹp, làm cho người ta kìm lòng không đậu mà nghĩ muốn hôn lên mái tóc cùng gương mặt quyến rũ của cô. Trong mắt tình nhân, dù người có thế nào thì vẫn là Tây Thi? Sở Lăng Xuyên cảm giác, cảm thấy Tố Tố vốn dĩ đã xinh đẹp rồi, bây giờ cô lại càng ngày càng có hương vị thật quyến rũ. Hơn nữa nhìn cô ngày càng có chút gợi cảm, phảng phất như bình rượu lâu năm, tản ra hương vị nồng đậm, làm cho người ta phải say mê, tham luyến.

Sở Lăng Xuyên cứ như vậy thẳng tắp nhìn vào Tố Tố. Anh nhìn đến mức làm cho Tố Tố cảm thấy có chút không được tự nhiên. Mặc dù đã là vợ chồng già, thế nhưng mà ánh mắt của anh nhìn như thế, cứ nhìn thẳng vào cô như vậy, Tố Tố thật sự có chút ăn không tiêu được.

Vốn dĩ là như vậy, Tố Tố ngượng ngùng nói Sở Lăng Xuyên thật đáng ghét, rồi sau đó cô nhấc cái chăn lên, giấu mình. Cho đến lúc Sở Lăng Xuyên chui vào, thì Tố Tố lại không tiếp tục theo kịch bản nữa, mà cô lấy tay chống lên   đầu anh. Tố Tố nằm thẳng cẳng theo một cái tư thế nhìn rất chọc người, đôi mắt đẹp nhìn Sở Lăng Xuyên, hơn nữa còn hướng về phía anh mà đá lông nheo nữa: "Xin hỏi, anh còn đang dự tính ở nơi đó đứng bao lâu nữa đây? Chẳng lẽ lực hấp dẫn của sàn nhà còn lớn hơn cả em nữa hay sao?"