Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 147-11: Mọi chuyện kết thúc, vĩnh viễn ở bên nhau 11




Editor: Mẹ Bầu

Biểu cảm của Sở Lăng Xuyên vô cùng nghiêm túc. Anh nghiêm cẩn, thành khẩn nói: "Sư trưởng, tôi cảm tạ thủ trưởng đã để ý và cất nhắc đối với tôi như vậy. Bất quá ngoại ngữ của tôi lại không được tốt, hơn nữa tuổi của tôi cũng lớn rồi, tôi hi vọng cơ hội như thế này, có thể được lưu chuyển cho người nào đó thích hợp hơn tôi ạ”.

Nếu nói Sở Lăng Xuyên ngoại ngữ không tốt, đó là nói chuyện vớ vẩn. Anh tinh thông ba loại ngoại ngữ. Sở Lăng Xuyên nói như vậy, chẳng qua là anh muốn tìm cho mình một cái cớ để không phải đi học lần này, @MeBau*diendan@leequyddonn@ muốn có một lời giải thích cho cấp trên của mình.

Sư trưởng nhíu mày, đây là một cơ hội cực kỳ tốt. Có rất nhiều người muốn đi còn đi không được, vậy mà cái con người đang ở trước mắt ông đây lại dám nói không đi. Cái gì mà ngoại ngữ không tốt, cái gì mà đã lớn tuổi, tất cả đều chỉ là lấy cớ mà thôi.

Thế nhưng sư trưởng lại không vạch trần chuyện này. Ông đi tới bên người Sở Lăng Xuyên. Ông hiểu rõ, mỗi người đều những chuyện khó xử riêng của mình. Lúc trước anh chấp hành nhiệm vụ đặc thù, d∞đ∞l∞q∞đ vừa đi hai năm, trở về không bao lâu, lại đi. Về thành phố được một năm, hiện tại lại vừa mới đi hai năm! Có lẽ, Sở Lăng Xuyên lựa chọn bỏ qua như vậy, là vì trong nhà đã có chuyện khó xử. Ông rất hiểu, hoàn toàn có thể lý giải được. Bất quá, ông lại vẫn hy vọng là Sở Lăng Xuyên có thể đi học lần này. Bởi vì, ông hi vọng người sĩ quan ưu tú này của ông có thể có một tiền đồ cực kỳ sáng lạn: " Tôi cho đồng chí thời gian ba ngày để suy nghĩ cân nhắc, không nên nhanh như vậy liền đã buông tay đối với cơ hội lần này.”

"Sư trưởng, tôi đã quyết định rồi, không cần phải suy nghĩ cân nhắc gì nữa đâu ạ. Tôi xin cám ơn sư trưởng!" Dieenndkdan/leeequhydonnn Sở Lăng Xuyên nâng tay cúi đầu chào, kiên quyết nói vẻ đầy quyết đoán: "Không còn có chuyện gì nữa, tôi xin được đi ra ngoài trước!"

Sư trưởng trầm ngâm một chút: "Được rồi, tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên, để tuyển chọn người khác, Đồng chí quyết định thật sự như vậy sao?"

Sở Lăng Xuyên vẻ mặt rất chắc chắn, cười nói: "Sư trưởng, những lời mà tôi đã nói ra, đã khi nào tôi từng đổi ý chưa vậy?"

"Đi đi!"

"Vâng!" Sở Lăng Xuyên xoay người, dẻo chân rời đi. Trong cuộc sống, con người khi còn sống luôn phải lựa chọn là lấy hay bỏ. Sở Lăng Xuyên đã từng phải lựa chọn giữa gia đình và sự nghiệp, anh cũng đã từng từ bỏ gia đình, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn lựa chọn phát triển sự nghiệp. Nhưng lúc này đây, anh lại muốn lựa chọn vì gia đình, vì người thân của mình một lần.

Kế hoạch của nhà nước thường thường không có biến hóa lớn, Tố Tố vốn là chờ Sở Lăng Xuyên đến cuối tuần sẽ trở về nhà đoàn tụ. Thế nhưng mà anh lại gọi điện thoại về, dám nói cuối tuần không có cách nào để trở về nhà được, lại còn bảo với cô mang theo con trai đi đến đơn vị anh.

Được rồi, Tố Tố đành phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.

Bởi vì là ngày thứ sáu đã sắp trôi qua rồi, hơn nữa Sở Lăng Xuyên lại lo lắng Tố Tố đi đường đêm một mình, cho nên Sở Lăng Xuyên liền bảo với lái xe của anh, về nhà để đón Tố Tố và Tiểu Bao Tử. Chờ đến khi xe đi đến nơi, Tố Tố mới biết được, lái xe đã được thay đổi người khác rồi, quả đúng là lính tinh nhuệ của tiểu đoàn thiện chiến.

Thời điểm đến nơi doanh trại đồn trú thì trời đã tối rồi. Tiểu Bao Tử ở Tố Tố trong lòng ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Sở Lăng Xuyên cũng giống như trước kia, chờ ở cửa doanh trại. Khi xe ngừng lại, anh đi đến mở cửa, bóng dáng thoăn thoắt đi trên đất bước lên xe, cùng nhau trở về khu gia binh.

Dễ cũng đã hơn một năm trời Tố Tố không tới nơi này rồi. Đi trên con đường đến khu gia binh đầy xa lạ và quen thuộc, Tố Tố cũng không nhịn được mà nhớ lại cái tình cảnh, bác sĩ Chung cùng Sở Lăng Xuyên ở nơi này cười cười nói nói, khiến cho cô bị ăn hơi nhiều dấm.

Thật quá mất mặt mà. Là phụ nữ, có đôi khi, sự nhỏ mọn của trái tim thật sự giống như cái gai nhọn vậy, nhất là đối với người đàn ông mà bản thân mình cực kỳ yêu quý! Cho nên, Tố Tố liền tha thứ cho việc bản thân đã ăn dấm.

Thời điểm lên trên phòng ở, bọn họ không gặp được người quen nào. Ở khoảng thời gian này, mọi nhà đều đã đóng cửa nghỉ ngơi, nhưng mà lại gặp được một vài cán bộ, gương mặt lạ hoắc. Tố Tố đoán rằng, đây là người mới được điều tới nơi này, sau khi chào hỏi nhau xong, liền về nhà.

Chỗ ở cũng vẫn giống như trước kia, ngay cả cách bài trí cũng không hề thay đổi. Tuy rằng đã hơn một năm không có tới đây, nhưng mà Tố Tố vẫn có cảm giác rất quen thuộc. Tố Tố đi đến trong phòng ngủ trước, đặt Tiểu Bao Tử nằm ở trên giường.

Cu cậu cứ thế ngủ liền một mạch. Trước khi đi đến đây, thời điểm còn ở nhà, bởi vì Sở Lăng Xuyên đã chào hỏi Lý Nguyệt Hương trước tiên. Cho nên, Lý Nguyệt Hương đã chăm sóc cho cậu nhóc ăn này nọ gì đó không ít, hẳn là sẽ không thấy đói rồi.

Sở Lăng Xuyên ôm ấp Tố Tố, hôn môi, hôn mặt cô "Bảo bối, thật nhớ em."

Tố Tố nhìn Sở Lăng Xuyên, khẽ cười "Nơi này vẫn giống như là trước kia, không hề thay đổi một chút nào hết. Chỉ là hình như có nhiều người mới đến đây thì phải. Hai người cán bộ gặp mặt vừa mới rồi, em cũng chưa từng nhìn thấy."

"Ừ, có người thì bị điều đi, có người thì chuyển nghề. Đương nhiên sẽ có khuôn mặt mới xuất hiện." Sở Lăng Xuyên nói xong cũng ôm lấy Tố Tố đi ra ngoài phòng ngủ: "Em đói bụng không bảo bối, anh đi làm cơm chiều, nhanh sẽ được ăn cơm thôi."

"Vâng, em đi rửa tay."

Tố Tố đi rửa tay. Lúc cô từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy trên bàn trà ở phòng khách, đồ ăn đã được Sở Lăng Xuyên bưng lên rồi, thậm chí có tới bốn món ăn. Tố Tố cười: "Ông xã à, anh càng ngày càng trở nên đảm đang rồi đấy, cần phải khen thưởng cho anh một chút…"

Sở Lăng Xuyên phối hợp cúi đầu, Tố Tố liền ghé ở trên mặt anh hôn chụt một cái. Vừa mới hôn xong thì có người gõ cửa. Sở Lăng Xuyên thẳng lưng dậy, quay đầu nhìn về phương hướng cửa ra vào: "Mời vào."

Cánh cửa vừa được đẩy ra, lập tức có người tiến vào. Có cả người quen thuộc, người không quen thuộc, cả nam, cả nữ. Wow, còn có cả chị dâu của nhà chính ủy nữa. Đã lâu không được gặp, Tố Tố không nhịn được liền kêu lên một tiếng. Toàn là người nhà, cũng là bạn bè mạt chược cả.

Trong nhà trong lúc nhất thời trở nên náo nhiệt lên. Trải qua lần lượt giới thiệu, Tố Tố cũng biết người tới đây là những ai. Có anh đội trưởng này, người phụ trách phòng, còn có người nhà, nghe nói cô đến đây, cho nên trước đến để gặp bà xã của đoàn trưởng. Đến nơi đây, thật sự cũng không mới lạ một chút nào, giống như là về nhà mình gặp được người thân vậy.

Tất cả mọi người đều đã ăn cơm chiều rồi, xem ra chỉ Tố Tố và Sở Lăng Xuyên là còn chưa ăn cơm. Tất cả mọi người đều chỉ ngồi trong chốc lát, rồi sau đó cũng rời đi. Trước khi đi còn hẹn trước, ngày mai nhà ai mời khách ăn cơm! Đương nhiên, không thể thiếu cuộc hẹn trước để chơi mạt chược.

Tiễn bước khách khữa xong, hai người mới ăn cơm. Bởi vì đồ ăn đã nguội, nên phải hâm nóng lại một chút. Sau bữa cơm chiều, Tố Tố thu thập bát đũa, để cho Sở Lăng Xuyên đi tắm rửa. Nhưng chờ đến khi cô dọn dẹp bát đũa xong rồi, cái người vẫn luôn luôn tắm rửa tốc độ Sở Lăng Xuyên kia, lại vẫn ở trong phòng vệ sinh, hơn nữa cũng không còn âm thanh tắm rửa gì hết.

Tố Tố đi tới cửa phòng vệ sinh gõ cửa: "Anh có bị ngã ở bên trong ấy hay không đấy?"

Trong phòng vệ sinh, Sở Lăng Xuyên còn đang mải nuốt mây nhả khói, nghe được tiếng Tố Tố hỏi, anh vội vàng dụi tắt thuốc lá. Bàn tay to khua khua xua đuổi mùi khói đi, lại còn mở quạt gió, đến lúc này mới lên tiếng: "Anh vẫn tốt mà."

Ào ào! Truyền đến tiếng nước, người nào đó bắt đầu tắm rửa. Mấy phút đồng hồ sau liền đi ra ngoài. Tố Tố cầm áo ngủ đứng ở ngoài cửa, chuẩn bị tắm rửa: "Anh bây giờ thế nào lại chậm rì rì như vậy hả?"