Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 147-5: Mọi chuyện kết thúc, vĩnh viễn ở bên nhau 5




Editor: Mẹ Bầu

Tô Tuệ Vân nói xong, Thẩm Hạo Vũ và Sở Lăng Xuyên liếc mắt nhìn nhau,. Sở Lăng Xuyên không nói năng gì, bởi vì lời nói anh có khả năng khiến cho cảm xúc của Tô Tuệ Vân bị mâu thuẫn, cho nên vẫn một mực để cho Thẩm Hạo Vũ đặt câu hỏi với Tô Tuệ Vân...

"Cô nghe đây, chúng tôi sẽ bảo đảm sự an toàn cho cô. Hơn nữa, cô còn phải ra tòa để làm chứng, tranh thủ được xử lý khoan hồng. Như vậy là kết quả tốt nhất của cô. Cô là một người có tri thức, nên hẳn là cô cũng tự hiểu được, tự biết mình tội trạng nặng nhẹ như thế nào, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn biết mình phải nên làm như thế nào là tốt nhất đối với mình."

Sở Lăng Xuyên ngồi xổm người xuống, nhìn Tô Tuệ Vân "Đừng nên tiếp tục hãm sâu vào đó nữa, hiện tại dừng lại vẫn còn kịp đó."

Tô Tuệ Vân khóc lên thành tiếng, Vì yêu, vì ghen tị, vì muốn trả đũa, cho nên cô ta đã lấy ra quá nhiều trúc, nên sớm đã bị quất vào thân. Tô Tuệ Vân đã muốn dừng tay, nhưng sau khi cô ta hiểu ra được những điều này, thì sau đó, bản thân cô ta cũng đã không giãy ra được nữa, giống như đã bị lọt vào bên trong một đầm lầy, càng giãy dụa càng bị hãm vào sâu hơn.

Đã đến thời điểm thu tay lại rồi. Rất đúng lúc.

Ngày hôm nay An Quốc Đống gặp phải điều bất hạnh như vậy, là bởi vì ông đã phá hội sở đắc tội với người ta. Vụ đại án này, ông đã phá xong từ hơn một năm trước kia. Tuy rằng cây đã bị phá đổ, nhưng ông cảm giác, cảm thấy kẻ chủ mưu chân chính vẫn chưa được đưa ra ngoài ánh sáng, tuy rằng trên bề mặt thì vụ đại án đã kết thúc rồi.

Cho nên suốt một năm qua, ông vẫn luôn luôn điều tra, gần đây có manh mối. Nhưng những người đó liền nóng nảy, muốn hạ bệ An Quốc Đống xuống. Ừm, như vậy cần phải đi một nước cờ, chỉ là nước cờ này quả thật là quá âm hiểm tàn độc. Mà Tô Tuệ Vân kia, bất quá cũng chỉ là một quân cờ nho nhỏ, còn chưa bắt đầu phát ra tác dụng thì đã bị bắt rồi.

Hiện tại, đã có Tô Tuệ Vân là nhân chứng rồi, vật chứng còn có đoạn băng ghi âm, cùng với ông chủ cửa hàng bán trái cây cũng có thể đứng ra làm chứng. Cho nên, An Quốc Đống nhất định là sẽ không có việc gì, bất quá hết thảy trước mắt bây giờ vẫn phải là giữ bí mật hoàn toàn.

Việc giữ bí mật chỉ là đối với người bên ngoài. Khi về đến nhà, thì Sở Lăng Xuyên cũng vẫn tiết lộ tin tức kia cho Tố Tố và Lý Nguyệt Hương. Chỉ là anh đã nói tình hình đơn giản hơn một chút, để cho bọn họ an tâm chờ đợi tin tức tốt. Chắc không đến một hai ngày nữa, khẳng định là người sẽ trở lại nhà rồi.

Lý Nguyệt Hương và Tố Tố biết được tình hình như vậy đều kích động đến mức như muốn nhảy lên. Bất quá cũng biết đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng, việc này hiện tại không thể nói công khai ra ngoài, nên việc hai mẹ con Lý Nguyệt Hương và Tố Tố cần phải làm chính là, yên tĩnh chờ đợi An Quốc Đống trở về.

Mà việc của Sở Lăng Xuyên phải làm cũng là chờ đợi. Người luôn trong sạch thì vẫn là trong sạch, người cần phải bị bắt thì sẽ bị bắt, cần phải tạm giam giữ thì sẽ tạm giam giữ, việc gì cần phải điều tra thì sẽ nhận được sự điều tra. Những việc này giờ đây đã đã không còn là chuyện của anh nữa rồi.

Chính là Sở Lăng Xuyên không nhịn được mà nhớ lại chuyện Tô Tuệ Vân đã nói là muốn chỉnh đốn Tố Tố. Cô ta đã cấu kết với Lục Trăn để xuống tay với Tố Tố, để cho anh vừa tức vừa hận. Chính là anh không thể bảo vệ tốt được cho bà xã của mình. Sự việc truy nguyên ra, vẫn chính là do anh đã làm cho Tố Tố lâm vào trong sự thống khổ.

Anh vừa đi ra bên ngoài một năm, mà đã làm cho Tố Tố bị hãm thân vào trong âm mưu thiết kế của người khác. Vừa nghĩ đến đây, Sở Lăng Xuyên đã cảm thấy khó chịu. Anh lúc nào cũng bị mắc nợ, mắc nợ với người nhà của mình, đã làm cho Tố Tố bị thương tổn.

Nghĩ đến đây, Sở Lăng Xuyên liền không nhịn được mà ôm siết lấy người ở bên cạnh. Anh cọ cọ mặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố, khẽ thì thào gọi "Bảo bối."

"Hả? Có chuyện gì vậy?" Tố Tố còn đang đắm chìm ở trong sự vui sướng trong khi chờ đợi, vì ba ba sắp không có việc gì rồi, thật mau ba ba sẽ được trở lại nhà rồi. Đột nhiên Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên ôm lấy như vậy cô mới hoàn hồn. Tố Tố nhìn sang Sở Lăng Xuyên, cảm thấy dường như anh đang có lời gì đó muốn nói.

Sở Lăng Xuyên nâng đỡ một chút lấy khuôn mặt của Tố Tố, trầm giọng nói: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là anh nghĩ muốn ôm em một cái."

Lý Nguyệt Hương đang ở trong phòng ngủ, bốn bề đều vắng lặng. Tâm tình của Tố Tố tốt lắm. Cô nhanh chóng hôn một cái ở trên môi anh, cười nói: "Chúng ta đi đón cục cưng trở về nhà có được không anh?"

Sở Lăng Xuyên không vừa lòng đối với nụ hôn nhẹ nhàng kia của Tố Tố, anh cúi đầu, hung hăng hôn một chút ở trên môi cô, nói: "Được."

Hai người nói với Lý Nguyệt Hương một tiếng. Sau đó liền đi đến nhà của   Sở Việt Dương, đón Tiểu Bao Tử trở về nhà mình. Cậu nhóc sớm cũng đã nhớ ba mẹ lắm rồi, nhưng mà cu cậu cũng hiểu rõ trong nhà đã xảy ra chuyện. Cho nên cu cậu cần phải ngoan ngoãn đi theo ông nội ở nhà của bác cả.

Đón được Tiểu Bao Tử về nhà rồi, cả nhà phải chịu đựng sự dày vò trong khi chờ đợi, nghênh đón ngày chủ nhật. Vài ngày không được gặp An Quốc Đống, Tố Tố và Lý Nguyệt Hương giống như là kiến bò trên chảo nóng vậy! Vì sao đến bây giờ An Quốc Đống vẫn còn chưa trở lại nhà đây?

Tố Tố giống như con quay chuyển động ở trên mặt đất. Tiểu Bao Tử cũng chuyển động cái mông đi theo phía sau Tố Tố. Cậu nhóc cũng nhíu mày nhìn Tố Tố, hỏi: "Mẹ, khi nào thì ông ngoại mới trở về vậy?" Nói xong, cu cậu lại thong thả bước quanh chỗ đó, giống như một ông cụ non đang âu sầu phiền não vậy.

Tố Tố lại vừa buồn, vừa sốt ruột. Nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Bao Tử đáng yêu như vậy lại không nhịn được liền bật cười. Cô đi đến bên cạnh ghế so pha, đẩy đẩy vào Sở Lăng Xuyên vẫn đang ổn định như ngọn núi Tần Sơn: "Ba ba khi nào thì trở về vậy, anh?"

Sở Lăng Xuyên nhíu mày nhìn thời gian một chút. Đã bốn giờ chiều, anh đứng dậy: "Mọi người cứ ở nhà chờ, anh đi xem tình hình thế nào."

Tố Tố nóng ruột: "Em, em cũng muốn đi."

Tiểu Bao Tử túm chặt  lấy tay của Tố Tố: "Cục cưng cũng muốn đi."

Lý Nguyệt Hương không nói chuyện, chính là ngồi xem.

Sở Lăng Xuyên chỉ chỉ Tố Tố, lại chỉ chỉ sang Tiểu Bao Tử "Hai mẹ con em cứ ngồi bình tĩnh ở nhà chờ là được rồi!" Nói xong Sở Lăng Xuyên thật khiêm nhường nói với Lý Nguyệt Hương: "Mẹ, ngài đừng nóng vội, để con đi xem thế nào."

Tố Tố dậm chân, nhíu mày. Sở Lăng Xuyên đã đi rồi. Cô không nhịn được liền thở dài... Trong lòng Tố Tố thấy sốt ruột, phiền chán giống như bị mèo cào vậy.

Tố Tố thở dài, Tiểu Bao Tử hai tay chắp sau lưng cũng thở dài.

Tiểu Bao Tử như vậy đã chọc cho Tố Tố và Lý Nguyệt Hương không nhịn được cười. Tuy rằng trong lòng Lý Nguyệt Hương đang rất sốt ruột, bất quá bà vẫn nói an ủi Tố Tố: "Đừng có nôn nóng quá như thế! Xuyên tử đã nói không có việc gì rồi, sẽ không có chuyện gì nữa, khẳng định là ba ba của còn sẽ không có việc gì đâu."

"Vâng!" Tố Tố gật đầu, ôm lấy Tiểu Bao Tử ôm, hôn hôn lên gương mặt của cậu nhóc, chờ đợi.

Một mực chờ đợi đến năm giờ chiều, mà người vẫn chưa thấy trở lại. Tố Tố liền gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên. Anh vậy mà lại còn dám nói cô đừng có nóng vội, anh vẫn đang ở đó tìm hiểu tình hình. Tố Tố đành phải gác điện thoại, rồi sau đó bận rộn đi nấu cơm. Tố Tố nghĩ thầm, nếu ba ba trở về, liền có thể ăn được ăn ngay, đồ ăn trong nhà sẽ hợp khẩu vị hơn.