Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 147-7: Mọi chuyện kết thúc, vĩnh viễn ở bên nhau 7




Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên hôn lên môi của Tố Tố. Người trong nhà đã không có việc gì nữa rồi. Cục gạch lớn ở trong lòng anh cũng liền được rơi xuống, Sở Lăng Xuyên trầm giọng nói: "Nói lời cám ơn, quả thật là cực kỳ khách khí rồi! Bảo bối, em có thể đổi thành một cách nói khác để tỏ ý cảm ơn anh là được mà!"

Tố Tố cười, trong mắt ánh lên sự giảo hoạt. Cô ghé môi tiến đến trên cằm Sở Lăng Xuyên, hôn một cái: "Em yêu anh, Sở Lăng Xuyên." Lại hôn một cái nữa, vừa nhẹ nhàng lại vừa hoạt bát, nói "Thật yêu, thật yêu anh!"

"Bảo bối, lời nói này anh rất thích nghe." @MeBau*diendan@leequyddonn@  Sở Lăng Xuyên nói xong lại hôn lên môi của Tố Tố. Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn môi của Sở Lăng Xuyên, cũng há cái miệng nhỏ ra, để cho cái lưỡi của Sở Lăng Xuyên thuận lợi tiến vào, cùng dây dưa chơi đùa với cái lưỡi của cô.

Triền triền miên miên hôn hít lẫn nhau. Trong lúc đang dây dưa đó, áo ngủ đều được cởi bỏ đi. Vòm ngực rắn chắc của anh áp chặt vào nơi nhẵn nhụi mềm mại của cô. Hai tay hữu lực của Sở Lăng Xuyên kéo cái eo thon của Tố Tố, thật sâu giữ lấy....

Sau một hồi hoan ái, hai người ngủ thật say. Sở Lăng Xuyên ngủ một mạch đến năm giờ liền tỉnh lại, mà Tố Tố thì vẫn còn ngủ say sưa. Sở Lăng Xuyên không nhịn được, liền ghé môi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố. Anh không muốn đánh thức cô dậy, quấy rầy giấc ngủ cô, chỉ là nói thật nhỏ: "Bảo bối, anh phải đi rồi." Nói xong, Sở Lăng Xuyên lại hôn hít vài cái lên trên làn môi của Tố Tố, rồi mới lưu luyến đứng dậy, đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt.

Tố Tố ngủ mơ mơ màng màng. ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Trong cơn buồn ngủ mênh mông, cô muốn được ôm Sở Lăng Xuyên, thế nhưng cô lại chỉ quờ quạng vào khoảng không. Tố Tố không muốn tỉnh lại, nhưng mà trong đầu cô liền bắn ra một cái ý niệm, có phải là Sở Lăng Xuyên đã đi rồi hay không?

Nghĩ đến đây, hai mắt Tố Tố liền mở ra, liền nhìn thấy vị trí ở bên cạnh mình trống trơn. Sở Lăng Xuyên sớm đã không ở trên giường lớn nữa rồi. Tố Tố ngồi dậy, dụi dụi ánh mắt còn buồn ngủ. Nghe thấy trong buồng vệ sinh có tiếng động, Tố Tố liền mơ mơ màng màng rời giường.

Xỏ chân vào dép lê, Tố Tố đi đến phòng vệ sinh, đẩy cửa đi vào. Liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đang đứng ở phía trước gương của bồn rửa mặt để cạo râu. Anh quay đầu lại nhìn Tố Tố: "Bảo bối, anh đã đánh thức em rồi sao?"

Tố Tố lắc đầu, đi qua, từ phía sau anh ôm khít khao lấy vòng eo cường tráng của Sở Lăng Xuyên, mặt dán sát vào ở trên lưng của anh: "Anh phải đi rồi sao?" Trong giọng nói của cô mang nồng đậm sự lưu luyến không đành lòng, còn có âm điệu của sự ngái ngủ khi vừa mới tỉnh ngủ, giống một con mèo nhỏ lười nhác vậy.

Sở Lăng Xuyên cạo xong râu rồi, liền buông máy cạo râu ra, cầm lấy đôi tay của Tố Tố đang vòng ở nơi thắt lưng của anh, xoay người lại, ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu xuống, ở trên lớp da thịt nhẵn nhụi, hôn hít lấy ở nơi cần cổ của cô: "Ừ, anh phải đi rồi bảo bối, thật chỉ muốn giấu em ở trong túi áo rồi mang em đi cùng thôi."

Tố Tố không nhịn không được liền cười khẽ một tiếng. Hai tay cô cứ nhốt chặt ở nơi cổ của Sở Lăng Xuyên, tùy ý để anh hôn hít lấy, cũng dịu dàng nói: "Anh nghĩ rằng em là cô gái ngón tay cái của anh sao? Ngược lại, em lại muốn anh biến thành sách giáo khoa của em, mỗi ngày em đều sẽ nâng niu ở trong lòng bàn tay."

Trong lòng Sở Lăng Xuyên cảm thấy ấm áp, ôm chặt lấy cô: "Bảo bối."

"Hả?"

"Em hãy chờ anh vài năm nữa nhé, chờ anh chuyển ngành!"

Tố Tố ngẩng đầu lên nhìn anh, kiễng chân lên hôn đôi môi của anh: "Vài năm, hoặc là vài chục năm, em đều sẽ chờ anh. Mỗi ngày không được gặp anh không sao hết, trái tim của chúng ta luôn ở bên nhau là đủ rồi. Cho dù anh có làm cái gì thì em đều ủng hộ, thật đấy!"

"Bảo bối, em thật là tốt." Sở Lăng Xuyên cho Tố Tố một nụ hôn thật sâu. Trong nụ hôn có sự đau lòng cùng thương cảm, còn có cả tình yêu nồng đậm, xen lẫn sự áy náy. Bởi vì Sở Lăng Xuyên anh, cho nên Tố Tố đã bị rất nhiều người làm cho khổ sở: "Anh đi rồi, em cứ yên ổn ở đây cùng với ba mẹ nhé, chờ anh trở về, được không?"

Tố Tố gật đầu, đôi mắt đẹp nhìn lên gương mặt anh tuấn của Sở Lăng Xuyên: "Anh cũng nhớ phải sống cho thật tốt đấy! Em và con trai chờ anh trở về nhà vào cuối tuần. Chúng ta sẽ cùng mang con trai đi đến khu vui chơi để chơi đùa có được không?"

"Được rồi, đến ngày nghỉ cuối tuần sau chúng ta sẽ cùng nhau đi."

Lưu luyến một lúc rồi hai người liền chia tay nhau. Một tuần mới cũng đã bắt đầu. Khi cục trưởng G bị mang đi thẩm vấn, tiếp nhận điều tra, Tô Tuệ Vân cũng bị bên điều tra hình sự bắt đi rồi, đang được giam giữ đang bảo vệ trong sở cảnh sát. Nhưng Mã Lỵ thì lại thoát được rồi, hiện tại đang tiếp tục được truy bắt. Tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả. An Quốc Đống bị hãm hại, kỳ thực là bởi vì ông vẫn còn đang tiếp tục điều tra vụ đại án của một năm trước kia. Tuy rằng, trong vụ đại án này, thủ phạm chính là hai anh em nhà họ Mã đều đã bị bắt và cũng đã nhận tội rồi. Nhưng mà An Quốc Đống cảm giác, cảm thấy chân tướng của vụ án này vẫn chưa được vạch trần... "Mã Lỵ là người thân nhất của thủ phạm chính, một người là anh trai trưởng một người là em trai của cô ta. Năm đó, cô ta cũng dính dáng vào trong vụ đại án đó, bất quá đến cuối cùng vì không có chứng cớ, nên cô ta được cho là vô tội liền được phóng thích."

An Quốc Đống vẫn luôn luôn âm thầm điều tra vụ án này. Cho đến khi ông đã nắm giữ được một ít manh mối thật chặt chẽ, thì mới có thể kết luận là vị cục trưởng G có thời điểm thường qua lại với thủ phạm chính của vụ án này. Thế nhưng An Quốc Đống lại bị người ta hạ độc thủ, bị vu oan giá họa để hãm hại, hắt lên lên xô nước bẩn tham ô kia. Để báo thù cho anh trai và em trai của mình, Mã Lỵ muốn hất ngã An Quốc Đống. Hơn nữa sự điều tra của An Quốc Đống cũng đã uy hiếp đến vị cục trưởng G kia. Cho nên, hai người đã liên thủ với nhau muốn trừ bỏ An Quốc Đống. Mà Tô Tuệ Vân kia bất quá cũng chỉ là một quân cờ nho nhỏ, cũng chỉ là một quân cờ không quá có ích, cuối cùng đã bị bại, thua trận cũng bởi chính quân cờ này...

An Quốc Đống thì bận rộn với vụ đại án của mình. Tố Tố thì bận rộn công tác của cô, bất tri bất giác hôm nay cũng đã đến thứ tư rồi. Hàm Hàm hẹn với Tố Tố đi đến “Quán cơm tụ họp” để gặp mặt, còn hẹn cả Tiểu Nhiên. Chờ có đến cả ngày cũng không thấy đâu. Mấy người bạn tốt tụ tập để thư giãn một chút, nên sau khi tan tầm, Tố Tố gọi điện thoại về nhà nói cô muốn tụ tập cùng với Tiểu Nhiên và các bạn của mình, cho nên tối mới trở về nhà. Cô nói với người trong nhà đừng chờ cơm mình, rồi sau đó lái xe, chạy tới”Quán cơm tụ họp".

Thời điểm Tố Tố đến thì Tiểu Nhiên vẫn còn chưa tới. Hàm Hàm và La Vĩ Khôn cũng đã ở tại trong phòng bao ngọt ngọt ngào ngào chờ rồi. Hàm Hàm nở nụ cười: "Tố Tố, cậu đã tới rồi. Tớ rất nhớ cậu đấy!"

"A a, người đang yêu đương chính là không giống với ai, ngay cả miệng lưỡi nói nghe cũng đều thật ngọt ngào rồi." Tố Tố cười cười, nói trêu ghẹo, cũng ngồi ở một bên: "Hai người các cậu đến khi nào thì kết hôn vậy? Người trong nhà đã đồng ý chưa?"

"Chưa đâu, vẫn còn đang phải cố gắng nhiều! Trước kia người nhà của anh  ấy đều không để ý đến tớ, hiện tại thì đã tốt hơn nhiều rồi." Kỳ thực, hai người hoàn toàn có thể đi đăng ký kết hôn rồi sẽ trở về nói sau. Thế nhưng mà, như vậy thì chỉ càng làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn. Vì vậy, cho nên mới tính toán đi từng bước một. Bởi vì kết hôn thật không phải chỉ là chuyện của hai người. Chỉ có trước phải vượt qua khó khăn, thì về sau mới sẽ hạnh phúc