Cô Dâu Hoa Yêu

Chương 62: Là ai gieo vào lòng ai một đóa hoa




Editor: Xám

*Lời tác giả:

Hoa yêu kết thúc rồi, có một số độc giả nói kết quả không rõ ràng rất đáng tiếc. Trên thực tế tôi vẫn cảm thấy kết thúc ở nơi đẹp nhất, chính là một vẻ đẹp. Viết quá thấu đáo ngược lại sẽ phá hỏng nó. Tôi từ góc nhìn của Kỷ Vân Dực viết ra mấy ngoại truyện này, bắt đầu xâu chuỗi toàn bộ nhân quả.

Trên đời không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có nỗi hận vô duyên vô cớ, chuyện xưa, tâm trạng và tình cảm của bọn họ từng bước sinh trưởng, giống như một đóa hoa.

Hàn Đan trẻ tuổi dũng cảm lại ẩn nhẫn gặp phải Kỷ Vân Dực trẻ tuổi bá đạo lại hung ác, kết thành một câu chuyện xưa đơn giản lại có tình yêu.

Có thể gặp nhau, sau đó nảy mầm, tiếp đó khai hoa, thật tốt mà.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Lần đầu gặp cô, là trong một cuộc hỗn loạn.

Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, cả ngày quấn lấy một đám công tử nhà giàu, nghe nói cô bé đang ở cạnh anh bị kẻ khác nhúng chàm, bèn nổi giận đùng đùng đến đó gây chuyện.

Sự xuất hiện của cô là ngoài ý muốn.

Nhìn thấy cô rõ ràng sợ tới mức run rẩy nhưng vẫn giả vờ cứng rắn tạo ra bộ dạng không biết sợ chắn ở trước mặt nam sinh kia, rất tức cười. Tiêu tiền của đàn ông, không biết chừng mực, làm bộ làm tịch, cho rằng mình là nữ chính trong truyện tranh nhiệt huyết hay tiểu thuyết ngôn tình, có thể dựa vào dũng khí đối phó với tất cả, thực sự khiến người ta chán ghét.

Không sai, ban đầu, là chán ghét cô.

Nhất là khi cô cho anh một cái tát trước mặt mọi người, anh thật sự muốn đánh trả, nếu như không có những giáo dục thân sĩ “Không được đánh phụ nữ” trong quy củ của gia tộc.

Cô tên Hàn Đan. Năm nhất.

Đương nhiên anh sẽ không dễ dàng buông tha cô. Chỉ hai ba câu uy hiếp, bạn trai học trưởng kia đã đầu hàng vứt bỏ cô. Anh chờ đợi nhìn thấy dáng vẻ chật vật đau lòng rơi lệ của cô, ai ngờ cô chỉ im lặng giây lát đã xoay người rời đi, nhờ người trả lại quần áo vật phẩm mà người đó tặng, sau đó cắt đứt liên hệ. Rất rõ ràng, cũng rất quả quyết, nằm ngoài dự đoán của anh.

Anh cảm thấy khó chịu, mấy lần ra tay gần như đã chặt đứt toàn bộ khả năng tạo ra quan hệ khác phái nảy sinh tình yêu của cô. Cô vẫn bình thản như thường. Ngày ngày lên lớp, tan học, thản nhiên sống qua từng ngày, dần dần chủ động giữ khoảng cách với nam sinh, cuối cùng khiến anh không tìm thấy thú vui gì nữa.

Anh bắt đầu cảm thấy buồn bực, chặn cô ở bên hồ nhân tạo của vườn trường, không có việc gì bèn gây chuyện bắt cô đi siêu thị mua nước cho mình. Cô nhíu mày nhìn anh một lát, quay người vào siêu thị, đi mua một lon cola cho anh.

Anh vặn mở nắp lon, cola phun ra dính đầy mặt, ngay cả trên vạt trước áo sơ mi cũng dính một mảng nước đọng rất lớn. Anh tức giận đang định nổi giận, nhìn thấy cô mày mắt cong cong nín cười đứng ở bên cạnh, trong ánh mắt giả vờ vô tội lóe lên ánh sáng giảo hoạt, trái tim đột nhiên ngừng đập một nhịp. Khoảnh khắc đó, tức giận tích tụ cứ tan đi như vậy, mà một chút cảm xúc nói không rõ thành lời lại lưu lại. Anh giả vờ hờn giận sai vệ sĩ kéo cô lên xe, nhưng lại không biết nên đi đâu, vòng đi vài vòng trong thành phố, cuối cùng túm cánh tay cô kéo cô vào một quán bar thường đến.

Cô rất yên tĩnh, ngồi trong quán bar huyên náo không nói một lời.

"Đi xuống khiêu vũ." Anh nói.

Cô lắc đầu nói: "Tôi không biết."

Anh có chút ghét bỏ nhíu mày, kéo cô gái trẻ tuổi khác cùng khiêu vũ. Khi chơi đang high, khóe mắt liếc đến góc, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh cô, đang nói chuyện. Anh biết người nọ, thiếu gia của công ty đa quốc gia nào đó, lăng nhăng có tiếng trong giới, lời phê bình cực xấu. Anh rũ tay bạn nhảy ra, quay lại góc khuất, mở miệng nói: "Chờ cô nửa ngày không xuống, là gặp được soái ca không nỡ đi?"

Người nọ nhìn thấy anh cười nói: "Thì ra vị tiểu thư này là bạn của Kỷ thiếu?"

"Qua đây." Anh ra lệnh mà mặt không thay đổi.

Cô có chút hoang mang nhìn anh, nhưng cuối cùng đứng dậy đi đến bên cạnh anh, anh túm lấy cổ tay cô kéo cô vào sàn nhảy. Quả thực cô không biết khiêu vũ, động tác vụng về, bước chân lộn xộn, nhiều lần suýt nữa vấp vào anh.

"Biết nghe lời rồi?" Anh hỏi bên tai cô.

Cô bất đắc dĩ thở dài: " Lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh*, nhìn anh có vẻ an toàn hơn một chút."

*Lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh: Hai cái hại ở trước mặt, đương nhiên là lựa chọn cái hại nhẹ hơn.

Anh cố ý vấp chân khiến cô mất đi trọng tâm, cô kêu khẽ một tiếng ngã vào khuỷu tay anh, bị anh ôm eo, tư thế xấu hổ nhưng lại không cách nào tự mình đứng dậy.

"... Anh để tôi đứng dậy."

"Ai là lưỡng hại?" Anh hỏi.

"..."

"Hả?" Tay anh hơi thả lỏng, góc độ ngã ngửa của cô càng lớn, nắm thật chặt cánh tay anh.

"Tôi lỡ lời rồi." Cô rất thức thời mà nhượng bộ.

Anh nhếch môi cười, đỡ cô đứng thẳng lên.

Cô bé này, thú vị hơn tưởng tượng của anh.

Nhìn cảnh đêm xa lạ lướt như bay bên ngoài cửa sổ, cô hỏi: "Muốn đưa tôi đi đâu?"

"Cô cảm thấy là đâu?"

Cô im lặng một lát, nói: "Tôi không muốn xảy ra quan hệ gì với anh."

"Cô muốn gì, cứ nói thẳng." Anh nhắm mắt ngồi trên ghế sau.

"Tôi muốn xuống xe."

Anh nghiêng mặt mở mắt ra. Đèn đường chiếu sáng khuôn mặt cô, con ngươi sạch sẽ trong veo đang nhìn anh. Anh đã từng gặp đủ loại con gái, cho nên chỉ nhìn ánh mắt đã có thể nhận ra lúc nào bọn họ nói dối, lúc nào giở thủ đoạn.

Mà cô là nghiêm túc. Cô thật sự không có hứng thú với anh.

Anh đột nhiên có cảm giác thất bại.

"Dừng xe." Anh dặn dò. Xe lên tiếng trả lời dừng ở bên đường.

Nơi này đã là rìa thành phố, cách đại học khá xa, mà trên người cô không mang theo tiền. Anh rất rõ điểm này.

"Không phải là muốn xuống xe sao, còn không đi?" Anh hỏi.

Anh đang đợi cô mở miệng, cầu xin mình đưa cô về. Nhưng cô lại im lặng giây lát, mở cửa xe ra.

"Tạm biệt." Cô chào tạm biệt anh, quay người men theo vỉa hè đi theo hướng ngược lại.

Anh cau mày khẽ xùy một tiếng.

Cô bé đó không hề yếu đuối như thoạt nhìn, có lúc sự quật cường của cô khiến người ta bất ngờ.

Buồn bực trong lòng anh không tìm được lối ra."Đi theo cô ấy từ xa."

Tối hôm đó, anh nhìn cô đi đoạn đường rất dài, bắt chuyện với học sinh nữ không quen biết ở trạm xe buýt, lấy thẻ sinh viên và chứng minh thư ra xin bọn họ cho vay một ít tiền, đổi mấy tuyến giao thông công cộng, sau đó trở lại trường học lúc gần mười hai giờ đêm, bị bác gái quản lý ngủ nghỉ dưới lầu phàn nàn.

Cô mệt mỏi cười theo, nhìn rất thảm hại.

Nhưng anh lại không vì vậy mà vui vẻ.

Thật là... kỳ quái.

Anh bắt đầu không tự giác nhớ tới biểu cảm nghiêm túc của cô trong bóng đêm. Không chịu khống chế như vậy, khiến chính anh cũng cảm thấy phiền chán. Anh dùng cách sở trường của mình để làm lạnh mối liên hệ khó hiểu đó, không đi gây sự với cô nữa.

Gặp lại cô là ba tháng sau, PARTY sinh nhật của một người bạn thân làm to trong giới. Cô là bạn do bạn gái của người bạn thân đó mời tới.

Lúc nhìn thấy cô, anh không khỏi cười nhẹ một tiếng.

Thế giới này lại nhỏ như vậy sao?

Cô vẫn như cũ, tầm thường biến mất giữa đám người, biểu cảm thản nhiên, giống như cho dù ở đâu cũng sẽ đặc biệt trưởng thành. Mỗi lần gặp trường hợp này bên cạnh anh đều sẽ có một đống oanh oanh yến yến vờn quanh, vất vả lắm mới thoát thân cô lại muốn đi rồi. Nhìn thấy anh, trong mắt cô hiện lên một chút kinh ngạc, chào hỏi: "Lâu rồi không gặp."

"Cô muốn đi về?"

"Ừm."

"Tôi đưa cô về."

"Không cần đâu, tôi và..." Lời còn chưa dứt đã bị anh lôi thẳng ra cửa chính.

"Không phải tôi đang trưng cầu ý kiến của cô, chỉ là báo cho biết." Từ trước đến nay anh luôn bá đạo.

Cô bất đắc dĩ thở dài, theo anh lên xe."Đám bạn gái của anh sẽ hận tôi đến chết."

Anh chẳng tỏ ý gì mà hỏi: "Có bạn trai rồi?"

"Nhờ phúc của anh, chưa có."

"Lần sau đến tham gia kiểu tụ tập này, ít nhất phải để lộ nơi nào đó có thể lộ ra. Cô bọc kín mít như vậy sẽ không có đàn ông nào có hứng thú."

"Vốn dĩ không phải tôi đến để gợi lên hứng thú của đàn ông."

"Vậy vì sao lại đến?" Anh nhếch môi cười lạnh: “Con cháu nhà giàu của xã hội thượng lưu, nữ sinh viên bình thường, trong lòng đám phụ nữ đến tham gia kiểu tụ tập này nghĩ gì, cô không hiểu rõ sao?"

Cô ngẩn người, cúi mắt cười nói: "Thì ra vậy, cảm ơn Kỷ thiếu đã chỉ giáo."

Anh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến cô nữa.

Nhạy bén với một số chuyện, nhưng lại chậm chạp với một số chuyện, cô gái này... rốt cuộc là ngốc nghếch hay là thông minh đây?

Về sau anh lại đổi bạn gái, dáng người cao gầy khí chất không tệ, cùng trường cùng khoa với cô. Có lúc tâm trạng tốt anh sẽ đưa bạn gái đi học, anh thích ngồi ở vị trí xếp sau cửa sổ, đó vốn là chỗ cô thường ngồi. Vào lần đầu tiên gặp cô lại có biểu cảm bất ngờ, lặng lẽ không một lời nhường chỗ cho anh, tùy ý tìm một chỗ ngồi ở hàng đầu.

Cả một tiết học anh hầu như không nghe thấy gì, lúc nào cũng nhìn cái gáy nữ sinh lúc thì miệt mài ghi chép, lúc thì ngẩng đầu nhìn bảng đen.

Sau này, anh thường đến đó học, thực ra anh không hề hứng thú với môn đó.

Có lúc anh sẽ bắt cô làm chân chạy vặt mua đồ, cướp bản ghi chép của cô, nghĩ mọi cách trêu cô. Cô tức giận cũng chỉ thở dài một hơi, im lặng để anh hài lòng.

Một ngày nọ khi anh đi đón bạn gái thì vừa đúng lúc hết giờ. Vô ý nhìn thấy bạn gái mình đưa một chồng sách cho cô, sai cô chuyển về phòng ngủ. Cô nhíu mày từ chối, bị bạn gái đưa tay đẩy sang một bên, eo va vào góc bàn xô lệch bàn học.

Anh mặt không biểu cảm nhìn từ xa.

Sự tức giận trong mắt cô bình tĩnh lại từng chút một, nói với cô gái kia: "Loại chuyện cáo mượn oai hùm này vẫn nên làm ít một chút thì tốt hơn." Nói xong bước đi, thấy anh ở cửa, không nói gì hết, đang định lướt qua anh, lại bị anh kéo lại.

"Tôi thật sự muốn biết sức nhẫn nại của cô có thể đến mức nào." Anh nói.

Cô vùng tay anh ra: "Không cần phải tức giận với gà chó, muốn hận cũng nên hận chủ nhân mới đúng."

"Cô hận tôi?"

"Nếu không anh cảm thấy tôi nên thích anh? Đáng tiếc tôi không bị cuồng ngược."

Anh giống như nghe thấy chuyện gì đó thú vị, cười nhẹ thành tiếng: "Hận đi, như vậy mới đúng."

Không quá mấy ngày, anh lại thay bạn gái. Cô nhóc ngang ngược kiêu ngạo kia nhất thời đã thất thế, không biết vì sao trông thấy cô lập tức tránh ra rất xa.

Cô cũng từng nhận được thư tình. Là một nam sinh khoa nhân văn đưa tới, nhỏ hơn cô một khóa, xem như là học đệ.

Cô khéo léo từ chối, nhưng học đệ càng bị áp chế càng hăng hái, thường xuyên ôm đàn guitar đàn bài hát có liên quan đến tình yêu ở dưới ký túc xá. Sống chết muốn mời cô ăn cơm.

Cô nghĩ nhân cơ hội này từ chối rõ ràng cũng tốt, bèn đồng ý.

Hai người tìm một nhà hàng Tây, bít tết còn chưa lên bàn, anh đã đến rồi. Một đám vệ sĩ đen làm nền hùng dũng đi theo phía sau.

"Rất thú vị." Anh đánh giá sau khi ngắm nhìn bốn phía.

Học đệ bị người áo đen xách lên khỏi ghế sofa giống như túm gà con, đứng ở một bên trợn tròn mắt.

Anh ngông nghênh ngồi xuống đối diện cô, uống một ngụm nước chanh được đưa lên, nói với cô: "Người lớn chưa từng dạy cậu, không được đụng vào đồ của người khác sao?"

Cô nhíu mày.

Học đệ chỉ nghe nói cô từng đắc tội với người ta, nghĩ thầm thể hiện tinh thần gan dạ của mình là có thể bảo vệ cô, nhưng không ngờ vị bị đắc tội lại có uy thế bậc này, lòng có ưu tư, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn: "Anh dựa vào cái gì mà nói chị ấy là của anh?"

Anh dùng tay chống đầu, nhìn cô: "Em cảm thấy, có phải hay không?"

Cô nhìn học đệ, lại nhìn đám đàn ông áo đen làm nền, cúi mắt nói: “Phải.”

“Hàn Đan! Sao chị có thể..." Học đệ giống như đã chịu áp bức và lăng nhục rất lớn, phất tay áo mà đi.

Cô bé này lại có thể tìm được cách giải quyết vấn đề rất nhanh chóng, anh nhìn cô.

Lúc này nhân viên phục vụ dè dặt cẩn thận bưng bít tết lên bàn.

Cô cầm lấy dao nĩa, cắt bít tết trong đĩa thành miếng nhỏ, đang định bỏ vào miệng, đĩa đã bị người ta đổi mất. Anh ngang nhiên lấy thành quả của cô, sau đó đổi phần chưa cắt của mình cho cô: "Tiếp tục."

"Kỷ Vân Dực, anh không thể buông tha cho tôi sao?" Cuối cùng cô đã mất kiên nhẫn.

"Không." Anh vừa ăn vừa đáp.

"Vì sao?"

" Bởi vì cuộc sống mất thú vị."

"Đày đọa tôi khiến anh cảm thấy thú vị sao? Có nhiều tiền như vậy lại không thể tiêu một chút đi gặp bác sĩ tâm lý sao?"

"Im miệng, ăn cơm."

"... Biến thái."

Đám áo đen run rẩy tập thể, anh vẫn ăn thong thả ung dung, giống như không nghe thấy.

Sau khi ăn xong, anh lại một lần nữa ném cô ở nơi cách trường học một vạn tám ngàn dặm, để mặc cô tự sinh tự diệt.

Trước giờ anh vẫn luôn hẹp hòi, có thù tất báo.

Thời gian đại học như bóng câu qua khe cửa, vội vàng trôi qua.

Cô vẫn luôn độc thân, chờ ở góc bị thần Cupid lãng quên.

Trong tiệc liên hoan tốt nghiệp long trọng, cô đã uống chút rượu, ra ngoài hóng gió. Ánh sáng đèn đường tạo bóng ngược trong hồ nhân tạo của vườn trường, giống như ngôi sao rơi xuống đáy nước.

"Uống say rồi ngồi ở đây, là muốn dụ dỗ ai?" Giọng nói của anh vang lên bên tai cô.

" Người có thể nói chuyện bằng giọng điệu khiến tôi chán ghét này thật đúng là chỉ có một mình anh." Cô mở mắt ra nhìn người bên cạnh, một nụ cười từ từ hiện lên.

" Uống rượu vào, lá gan lớn hơn rồi."

" Vẫn nói mượn rượu thêm can đảm, tôi nên theo đó vung thêm một cái tát vào mặt anh mới đúng."

" Em có thể thử xem."

"Sau khi đánh xong mấy người bảo mẫu áo đen của anh sẽ ấn tôi xuống đất, anh sẽ lại phí hết tâm tư nhảy nhót lung tung để cản trở tôi yêu đương, hay là thôi bỏ đi." Cô lảo đảo đứng dậy, chậm chạp đi về phía trước, nhưng lại bị người ta kéo cánh tay lôi về chỗ cũ.

"Ngồi xuống." Giọng điệu ra lệnh, người đàn ông đứng dậy ấn vai cô xuống.

Cô giãy giụa vô ích, chợt ngẩng đầu lên, động tác không khỏi cứng đờ. Mặt kề sát mặt, có thể cảm nhận rõ ràng được hô hấp phập phồng của nhau, có thể nhìn thấy chính mình một cách rõ ràng trong đôi con ngươi màu hổ phách nhuộm ánh trăng kia.

""Rốt cuộc anh... muốn làm gì?"

Người đàn ông khẽ khàng mà từ tốn buông tay ra, dời ánh mắt đi."Ngồi cùng anh một lát."

"Tôi muốn về."

"Nếu như em muốn bị trói ở đây một đêm thì đứng lên thử xem." Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

"..."

"Muốn nghe tin tốt không?"

"Anh bị người ta đánh à?"

"Em cảm thấy có thể không?"

Cô khinh thường xùy nhẹ một tiếng: "Vậy còn có tin tốt gì có thể khiến người khác vui vẻ chứ?"

"Ví dụ như nói —— em tự do rồi."

Cô ngẩn ra, quay mặt sang nhìn về phía anh.

"Nét mặt của em nên vui mừng hơn một chút mới đúng." Ánh mắt của anh dừng trên mặt cô.

Cô cười ra tiếng: "Đây quả nhiên là tin tức tốt."

Anh không nói gì nữa, chỉ ngồi lặng lẽ.

Mà cô cũng im lặng.

Bên tai có tiếng lá cây bị gió lay động.

Trước mắt có ánh sáng của sóng gợn trong hồ nước.

"Hàn Đan, em..." Đang định nói chuyện lại thấy bả vai nặng trĩu. Quay mặt nhìn lại, là đầu cô không hề có dấu hiệu nào đã dựa vào.

Anh bất giác cứng đờ một lát.

Cô nhắm mắt, lông mi rất dài tỏa xuống mặt một bóng mờ nhỏ.

"Đừng giả vờ ngủ." Anh nói.

Cô không có phản ứng.

Anh dùng tay nâng đầu cô, áp sát mặt đến vị trí ở trước mặt cô vài centimet, môi gần như sắp dán vào nhau."Còn muốn tiếp tục giả vờ sao?"

Cô vẫn không có phản ứng, chỉ có hơi thở đều đặn, xem ra là men say dâng lên, đã ngủ rồi.

"Hàn Đan à Hàn Đan..." Anh ngừng lại một chút, nhẹ nhàng chạm môi lên trán cô một cái. "Cơ hội chạy trốn anh chỉ cho một lần. Nếu như hai năm sau em vẫn chưa gả đi, anh sẽ bắt được em, sẽ không buông tay nữa."