Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 11: 11: Để Cho Lợn Ăn





Khóe miệng Cố Phán Nhi co giật, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, giơ trâm bạc với hoa lụa trong tay lên: “Cái này xem như là noãn nữ của các ngươi vậy!”

(*) Noãn nữ: Theo phong tục xưa, ba ngày sau khi con gái lấy chồng, gia đình bố mẹ sẽ gửi đồ ăn và những lời chúc mừng khác, cái này gọi là noãn nữ.


Chu thị đen mặt, giơ tay nhéo Trần thị, Trần thị đau đến hít sâu một hơi, nước mắt đều sắp chảy xuống, dưới đáy lòng đã mắng Chu thị gần chết.


Ánh mắt quét nhìn ra bốn phía, thầm nghĩ nói gì, khi nhìn thấy vợ chồng Lưu Thiết Trụ thì khựng lại, ánh mắt sáng lên, vội vàng tiến sát lại gần nhỏ giọng nói: “Ta nói Đại Nha này, không phải ngươi còn thiếu bốn mươi lăm văn sao? Đại bá nương trả thay cho ngươi.

Nhưng ngươi phải trả trâm bạc, hoa lụa và… này lại cho ta mới được.



Trần thị vốn định nói cả vòng tay, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại nuốt về.


Vòng tay này hiện giờ không phải đồ vật, không thể đòi!

Cố Phán Nhi ngẫm nghĩ, duỗi móng vuốt ra: “Lấy ra!”


Trần thị cho rằng còn phải cò kè một phen, không nghĩ tới Cố Phán Nhi dễ nói chuyện như thế, thấy nàng duỗi tay, không khỏi ngẩn ngơ.


Cố Phán Nhi nhíu mày, tỏ vẻ không vui.


Trần thị kinh hãi, hoàn hồn lại, nhanh chóng móc tiền ra, đếm bốn mươi lăm văn tiền vênh mặt đặt vào trong tay Cố Phán Nhi: “Cái kia, có phải trả lại cho đại bá nương không?” Chỉ vào tay kia của Cố Phán Nhi.


Cố Phán Nhi vốn không ưa thích gì mấy thứ này, sau khi nhận được bốn mươi lăm văn tiền, đã trả đồ lại.


Chu thị đột nhiên lao đến, một tay chộp trâm bạc và hoa lụa vào trong tay, âm trầm nhìn chằm chằm vào Chu thị nói một câu: “Xem ra ngươi vẫn ẩn giấu không ít tiền riêng đấy nhỉ!” Nói xong không hề quay đầu lại rời đi, Cố Nhị Nha hung hăng trừng mắt lườm Cố Phán Nhi, cũng đi theo, miệng kêu lên: “Bà nội, hoa lụa của cháu.



Trần thị cứng đờ tại chỗ, ánh mắt khó dò, không biết đang nghĩ cái gì.


Cố Phán Nhi ước chừng đồng tiền trên tay, lại đòi năm văn tiền từ chỗ An thị, đi đến trước mặt Lưu Thiết Trụ, đưa tiền tới, như cười như không: “Ngươi đã cứu mẹ chồng ta, bọn ta hẳn lả nên cảm ơn ngươi, nhưng vừa bị các ngươi ầm ĩ như vậy… chuyện này ngày sau đừng nhắc đến nữa! Được rồi, cầm tiền xong rời đi đi, nhà bọn ta quá chật, các ngươi quá mập, nên không lưu các ngươi lại ăn cơm.



Tống đại tỷ duỗi tay ra từ đằng sau Lưu Thiết Trụ, một phát cướp tiền về, sau khi đếm xong hài lòng nhét vào ngực, vênh mặt lên nói: “Thiết Trụ nhà ta là người tốt, nhưng mượn tiền trả tiền là chuyện đương nhiên đúng không? Ta cũng không phải loại có ân không báo đúng không? Nhưng nếu như các ngươi…”

“Được rồi, bớt nói vài lời đi.

” Lưu Thiết Trụ phiền muộn không vui, trừng mắt liếc nhìn Tống đại tỷ, sau đó nói với Cố Phán Nhi: “Hôm nay là bọn ta không tốt, đại nương ngươi nàng chỉ hơi lắm mồm thôi, thật ra tâm địa không xấu.

Bọn ta ra ngoài cũng lâu, nên trở về, không làm phiền các ngươi nữa.



Sau khi Lưu Thiết Trụ nói xong thì kéo Tống đại tỷ đang tỏ vẻ không tình nguyện rời đi.



Không có việc gì để nhìn xem nữa, mọi người cũng giải tán.


Năm văn tiền cuối cùng cũng không có, nước mắt của An thị tí tách rơi xuống, khóc thật nhiều.


“Nương, nương đừng khóc nữa, bây giờ nhi tử phải đi lấy rau dại đây, nhất định sẽ không để cho nương phải đói bụng, nương ở nhà rửa nồi đun nước đi, nhi tử sẽ nhanh chóng trở về!” Thấy sắp đến giữa trưa, bụng của Cố Thanh cũng đói đến kêu vài lượt, hắn đỡ An thị vào trong phòng rồi đeo sọt lên lưng nôn nóng sốt ruột chạy ra sau núi.


Cố Phán Nhi sờ mũi, không tiếng động đuổi theo.


Cố Thanh đi hồi lâu cũng không hề phát hiện ra Cố Phán Nhi đi cùng đằng sau, trong lòng thầm nghĩ rau dại trong ruộng đã sớm bị người lấy sạch rồi, muốn lấy rau dại thì chỉ có thể vào núi.

Thật vất vả đi đến chân núi, vừa định nghỉ ngơi một chút, hắn lơ đãng liếc nhìn ra đằng sau, lập tức bị người đuổi theo sát đằng sau đang nhìn quanh dọa sợ nhảy dựng lên, suýt nữa té ngã.


“A, Cố Đại Nha ngươi có bệnh hả!”

“Đúng là đồ nhát gan…” Cố Phán Nhi thì thầm nho nhỏ, trong đầu đang suy nghĩ việc gì đó, không nghĩ tới Cố Thanh lại đột nhiên dừng lại, suýt nữa va đầu vào nhau.


“Nếu như ngươi không dọa ta, ta sẽ kêu lên sao? Cố Đại Nha, ngươi chính là kẻ có bệnh!” Cố Thanh tức đến đỏ mặt.


Cố Phán Nhi liếc xéo hắn: “Ta thấy ngươi mới có bệnh.




Cố Thanh vung liềm lên: “Đừng tưởng rằng ngươi hơi sức lớn thì ta không dám đánh ngươi!”

“Ngươi dám sao, nhưng ngươi không thể đánh bại được ta!”

“…”

Cố Thanh bị nghẹn, hung tợn trừng mắt lườm Cố Phán Nhi, hắn quay đầu bước đi, quên mất bản thân còn cần nghỉ ngơi một chút, nhưng không đi nữa thì hắn sợ bản thân sẽ bị nàng chọc giận chết.


Cố Phán Nhi tiếp tục đuổi theo, nhìn như lưu manh, không có hình dáng gì.


Kiếp trước Cố Phán Nhi không phải người tốt lành gì, ỷ vào thân phận sư tỷ của bản thân, lại là đệ tử được coi trọng nhất trong sư môn, bình thường không ít lần bắt nạt các sư đệ sư muội.

Đoán chừng nàng đã làm hơi quá đáng, bằng không đã không đến mức khi trợ giúp sư môn tranh đoạt tài nguyên, lúc nàng trọng thương đã bị người thừa dịp loạn đạp một cước, ngã xuống vách đá đen.