Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 33: 33: Người Vợ Mạnh Mẽ 2





Khoé miệng Cố Thanh co giật: “Mụ điên này!” Trước đó định nói gì lại đã quên sạch sẽ, cho dù không quên sạch sẽ thì hắn cũng sẽ chẳng nói gì nữa.

Dù sao thì vừa nãy hắn định hỏi nàng có cần giúp gì không, kết quả lại bị đùa bỡn.

Đúng thế, Cố Thanh cho rằng bản thân đã bị đùa bỡn.

Bị một bà điên đùa bỡn!

Hắn trừng mắt, quay đầu, giậm chân tập tễnh bước đi.

“Có bản lĩnh ngươi đừng nghỉ!”

“Có bản lĩnh ngươi đừng đi!”

Cố Thanh quả nhiên dừng lại, quay đầu đen mặt trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi: Ai không có bản lĩnh?!

Cố Phán Nhi cười híp mắt đứng dậy, lại kẹp cuộn vải dưới nách, mỗi tay xách một túi lương thực lên, hùng hổ đi ngang qua Cố Thanh, nhẹ nhàng để lại tám chữ: “Có bản lĩnh thì ngươi cứ đứng đây!”


Cố Thanh run rẩy tại chỗ, đứng trong gió ngây ngốc.

Đi, hay là không đi?

Hừ, dùng kế khích tướng, không đi thì đúng là đồ ngốc!

Vừa giữ khoảng cách chưa tới mười mét, Cố Thanh đã tập tễnh đuổi theo.

Cố Phán Nhi đảo mắt, khóe miệng khẽ nhếch, cố ý bước nhanh hơn, duy trì khoảng cách mười mét với Cố Thanh, Cố Thanh đi nhanh nàng bước nhanh, Cố Thanh đi chậm nàng bước chậm.

Vì thế trên đường lại xuất hiện một màn như thế này:

Cố Thanh buồn bực, cắn răng chịu đựng cơn đau dưới chân, dốc hết sức đuổi theo.

Cố Phán Nhi nở nụ cười xấu xa, ác ý chạy lên phía trước, chính là không để cho Cố Thanh bắt kịp.

“Ngươi, ngươi đứng lại đó cho ta!” Cố Thanh cực kỳ tức giận.

Cố Phán Nhi lại giả bộ như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục chạy đi, nhìn thấy sắp vào thôn.

Đang là thời gian cày bừa vụ xuân, đa số mọi người đều đang bận việc trong ruộng.

Cố gia thôn có khoảng chừng hai mươi đến ba mươi hộ gia đình, không đến hai trăm người, phía Tây dựa núi lớn, trước thôn là một mảng lớn ruộng nước, hai bên cạnh ruộng nước là nương rẫy.

Ruộng nước về phía Bắc nhìn mênh mông, không biết kéo dài đến đâu, nương rẫy cũng vậy.

Cực Nam có một ngọn núi lớn, nối liền với Táng Thần sơn mạch, trên ngọn núi lớn có một con đường núi nhỏ hẹp dẫn đến thôn, điểm cuối con đường là chợ trên trấn, đây là lối ra ngoài duy nhất của Cố gia thôn.


Tài nguyên dồi dào nhưng do nhân lực có hạn nên phần lớn ruộng đất đều bị bỏ hoang.


Bởi vì ruộng hoang khó canh tác nên nhiều người thà đi thuê ruộng đất của người khác để trồng trọt cũng không bằng lòng đi khai hoang.

Năm mẫu ruộng nước và mười mẫu nương rẫy của nhà Cố Thanh đều cho một gia đình họ Vương từ bên ngoài đến ở trong thôn thuê, mỗi năm ba phần lương thực sau khi nộp thuế sẽ được giao cho nhà Cố Thanh làm tiền thuê.

Mười lăm mẫu ruộng đất nhìn như không ít, đáng tiếc sản lượng quá thấp, vất vả một năm cũng không có bao nhiêu thu hoạch.

Trong thời gian mười năm thuê ruộng đất của Cố Thanh, nhà họ Vương cũng dần dần khai khẩn chút đất hoang, tuy ruộng hơi xa nhưng lo liệu ổn thỏa cũng tốt hơn thuê của người khác, năm ngoái Vương gia cố gắng khai hoang thêm ba mẫu ruộng hoang.

Nhiều ruộng hơn thì khó lo liệu, cả nhà họ Vương bàn bạc mấy ngày, thống nhất ý kiến không thuê đất của nhà Cố Thanh để trồng trọt nữa.

An thị ngồi trên ghế dài nhỏ ngây ngốc nhìn ra cửa, khi nhi tử nàng ra ngoài đã bảo nàng không được đi đâu cả, ở nhà đợi hắn mua gạo về nấu cơm.

Không ngờ chưa đợi được nhi tử về, lại đợi được người nhà họ Vương tìm đến cửa.

Sau lưng mọi người đều gọi An thị là An quả phụ, họ đều nói trước nhà quả phụ nhiều thị phi, bình thường mọi người đều đi vòng qua nhà nàng, Vương lão đầu cũng ngại đến nhà An thị một mình nên mang theo Vương bà tử cùng đi.

Vương lão đầu là người thành thật, nhưng Vương bà tử lại hơi coi thường An thị, sau khi bước vào đã ngó nghiêng khắp nơi, trong lòng càng sinh lòng khinh bỉ, nói: “An quả phụ, không phải là thẩm nói xấu ngươi đâu, ngươi xem bản thân là đồ lười biếng, không làm ruộng thì thôi, đằng này trong nhà cũng không nuôi lấy vài con gà con vịt.

Chi dùng hằng ngày đều phải đi mua, thế thì phải tiêu tốn bao nhiêu tiền chứ, cũng không biết tiền vào tư thục vài năm này của Thanh ca nhi nhà ngươi lấy ở đâu ra nữa.”

An thị thành thật trả lời: “Ngày thường ta thêu thùa, cũng có thể kiếm được một ít tiền.”


Vương bà tử tỏ vẻ khinh thường: “Việc thêu thùa có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Thêu một chiếc khăn phải mất hai ba ngày, cũng chỉ kiếm được một hai văn tiền.

Học phí một tháng tận hai trăm văn tiền.”

An thị chớp mắt, nhất thời không biết phải nói cái gì.

Nói thứ bản thân thêu không phải là một chiếc khăn mà là một bức tranh thêu lớn sao? An thị không dám nói ra vì nhi tử nàng đã bảo không được nói, nói ra sẽ có rất nhiều người tới cửa, quấy rầy nhi tử nàng học tập.

Vương bà tử thấy An thị im lặng, tưởng mình đã nắm được thóp An thị, hả hê nói: “Không phải thẩm nói ngươi, nhưng làm người thì nên sống thực tế vẫn tốt hơn, ngươi không cần thể diện nhưng Thanh ca nhi nhà ngươi vẫn cần đó, đừng luôn làm những việc không biết xấu hổ đó, đàng hoàng tử tế mà…”

Vương lão đầu không nghe nổi nữa, ngắt lời Vương bà tử: "Bà già chết tiệt này, bà đang nói linh tinh gì vậy!"

Vương bà tử nghẹn lại, trừng mắt nhìn Vương lão đầu: “Ông không hiểu ta đang nói gì à? Đừng nói với ta là ông cũng nhìn trúng con mụ lẳng lơ này, đã bao nhiêu tuổi rồi, ông có còn biết xấu hổ không vậy!"

Đây là có chuyện gì? Vương lão đầu đen thui mặt.