Cô Dâu Siêu Quậy

Chương 52: Từ bỏ ? (3)




Hắn bị đưa vào một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố nơi đó có một bãi biển rất là đẹp . Những đợt gợn sóng nổi lên tràn vào bờ mang theo những con ốc biển rất dễ thương . Nhưng cảnh đẹp chưa được ngắm hết hắn đã bị tống vào cái biệt thự và bị nhốt luôn trong đó với tâm trạng vô cùng bực tức .

-Thả tôi ra nhanh lên . Hắn hét lên đập thình thịch vào cánh cửa đã đóng tự bao giờ .

Bất lực hắn đi xung quanh ngôi nhà xem có chỗ nào để thoát ra không . Cả tiếng đi mỏi cả giò hắn thầm khen chủ căn nhà cũng vì quá là gian xảo và cẩn thận bằng chứng hắn tìm muốn lòi 2 con mắt vẫn chẳng thấy chỗ nào có thể trốn ra .

"ọt ọt" âm thanh vang lên từ vùng bụng săn chắc . Cũng phải thôi từ tối hôm qua hắn đã bỏ vào bụng cái gì đâu .

-Hừ mi hay lắm kêu lúc nào không kêu lại kêu ngay lúc này ,CHẾT TIỆT. Hắn quát lên , đi vòng qua bếp với niềm tin là trong tủ lạnh vẫn còn có gì đó cho hắn bỏ vào bụng .

Kết quả còn hơn mong đợi của hắn nữa .Nơi này quả là rất hiện đại , nguyên một băng truyền thức ăn được bảo quản bằng những máy móc tiên tiến tối tân . Những món ăn trên đấy rất là hấp dẫn , không đợi gì thêm hắn nhanh chóng vào bạn để làm công việc " chăm sóc bé dạ dày"

-Ha ha ăn mà cũng phong độ như vậy nữa . Một bà lão đang chăm chú vào cái máy tính lâu lâu lại cười lớn nói .

Hóa ra là trong căn biệt thự có camera từng nhất chỉ nhất động của hắn đều được thu vào hết và truyền ngay qua máy tinh của bà già được mệnh danh là bà trùm mafia.

Ở nơi khác , tuyệt đẹp hơn với những cánh hoa bồ công anh bay phất phới . Trắng xóa cả một vùng trời , cánh đồng xanh mướt mơn mởn của từng lùm cỏ non mềm mại , cái xích đu cổ tích mắc vào 2 cành cây cổ thủ của cái cây với nhiều màu sắc khác nhau . Khung cảnh thật thơ mộng khiến người ta thoải mái một chút thanh thản nhưng với nó - Lưu Tiểu Vi đang bước tới với cảm xúc hỗn đôn . Để đến được đây nó đã tốn rất nhiều công sức , cả buổi nó cầm bức ảnh chạy đôn cháy đạo để hỏi người khác nhưng rất nhiều người nói không biết .May sao nó tình cờ đi ngang qua và chợt đựng khựng lại một cánh hoa bồ công anh dừng lại trên bàn tay nõn nà thon dài của nó .

Nó chầm chậm bước tới với nhưng kí ức rời rạc .............không trọn vẹn .

-Nơi đây.........rất quen thuộc . Nó cất giọng hơi trầm cho thấy vẻ mệt mỏi ẩn ẩn hiện hiện vương vẫn trong giọng nói .

Nó bước tới nhanh hơn nơi có cái cây cổ thụ rất là to và đẹp .Với những tán cây xum xuê đủ màu sắc ............bước chân dồn dập như thúc giục một kí ức rất quan trọng với nó ........

Đầu nó đau buốt , nhưng nó vẫn cố lục lọi trong khoản tối những kí ức muốn lấy lại .

" Trong cánh đồng xanh , ngay bên cạnh cây cổ thụ nhiều màu sắc . Hình ảnh cô bé với khuân mặt thiên thần đang cố chạy .

-Chị ơi bắt em đi. Cô bé đó chính là nó "

Nó ôm đầu quỳ rạp xuống miệng lẩm bẩm không thành lời , gió nhìn thấy gió nghe thấy ....

-Cô bé đó là mình sao?

"Cô bé tiếp tục chạy , mái tóc đen dài bay bay ,khuôn mặt rạng rỡ .

-Tiểu Vi em chết với chị .Giọng nói rất dịu dàng ân cần và rất là trong

Nó thấy được cô gái đó có làn da trắng như men sứ ,mái tóc quăn hình như là tự nhiên có màu nâu ......màu của hạt dẻ .

Khuôn mặt ......nó đang cố nhìn đang cố tìm lại kí ức trong mớ bòng bong rất là hỗn độn và rời rạc .............

Nụ cười ấy .......nó thấy rất là trong sáng.........ánh mắt dịu dàng to tròn với hàng lông mi cong vút.............

Khuôn mặt này ............NÓ ĐÃ NHỚ RA"

-Chị . Nó bất giác gọi rồi ngất lịm đi ...............

Người ta nói người mình yêu thương

Luôn nằm trong một góc nào đó của trái tim

Khắc sâu và tự ghi nhớ ......

Kể cả lúc mình bị mất đi

Hay quên lãng đi kí ức

Nó luôn nằm đấy chỉ cần chúng ta muốn lấy lại.......

........................còn nữa.........................