Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 175: Được cứu dưới vực núi




“Sư huynh, Vân Phi Tuyết, sư phụ bảo ta gọi hai người tới”. Long Phi đi lại nói , tuy biết rằng nhất định bọn họ còn nhiều điều muốn nói nhưng bây giờ trước mắt còn việc luận võ với sư phụ , đồng thời hắn cũng muốn biết nguyên do tình cờ nào khiến nàng trở thành của sư thái, còn có dụng ý gì trong việc luận võ lần này.

“Được, chúng ta hãy đi trước”. Tiêu Nam Hiên nắm tay Vân Phi Tuyết, hắn cũng muốn cùng sư phụ bàn luận coi nên làm cái gì bây giờ?

“Ân”. Nàng gật đầu.

Long Phi đi theo sau bọn họ, nhìn bọn họ nắm tay nhau khóe môi hiện lên một nụ cười như có như không.

Bảy nữ nhân thấy thiếu chủ và Tiêu Nam Hiên thân thiết như thế xuất hiện trước mặt các nàng, đều nhướn mày nghi hoặc, đây là có chuyện gì, xem ra quan hệ của hai người bọn họ cũng không tầm thường.

“Sư phụ”. Tiêu Nam Hiên kéo nàng đi trước mặt Ma Quân .

“Sư phụ”. Vân Phi Tuyết theo hắn tôn kính gọi một tiếng.

“Ngươi chính là Vân Phi Tuyết, Vương phi của Hiên nhi?” Ánh mắt Ma Quân sắc bén đánh giá nàng.

“Là ta” . Nàng nhìn thẳng hắn không có một tia kinh hoảng hay sợ hãi.

Ma Quân thấy ánh mắt nàng gan dạ , sáng suốt, liền mỉm cười, chỉ có nữ tử tài năng như vậy mới xứng với Hiên nhi tài năng một đời của hắn .

“Thiếu chủ, môn chủ hiện còn chờ tin tức của người”. Nữ tử áo hồng không nhịn được đi tới nhắc nhở, nếu bọn họ không so võ nàng biết nói thế nào với môn chủ.

“Ta biết, trước tiên các ngươi ở một bên chờ ta một chút”. Bằng với Vân Phi Tuyết lúc này , việc luận võ đã không còn là vấn đề rồi.

“Thiếu chủ”. Thấy nàng nói như vậy, nữ tử áo hồng đành phải lui qua một bên.

Tiêu Nam Hiên lúc này mới mở miệng nói rõ: “Sư phụ, Vô Tình sư thái lấy việc luận võ thắng thua áp chế, nếu Vân Phi Tuyết thua, nàng sẽ không rời đi Vô Tình cốc còn có nữ nhi của con đang ở trong tay sư thái, cho nên mục đích luận võ lần này của Vân Phi Tuyết chỉ cho phép thắng chứ không được thua, sư phụ, con nên làm cái gì bây giờ?” Một bên là sư công ân trọng như núi, một bên là người nhà huyết mạch tương liên( gắn kết), hai bên hắn không thể bỏ bên nào.

“Cái gì?” Một lời của hắn thốt ra, Ma Quân và Long Phi đồng thời cả kinh, “Nữ nhi? Nữ nhi gì?”

“Vân Phi Tuyết, ngươi nói thời điểm năm đó ngươi nhảy xuống vách núi ngươi đã có thai?” Long Phi nhìn nàng khiếp sợ hỏi.

“Ân, ta cũng sau đó mới biết được”. Vân Phi Tuyết gật đầu, lúc ấy nàng cũng không biết nàng mang thai rồi.

“Nhưng năm đó thời điểm chúng ta đi xuống tìm ngươi Vân Hạc đã huyết nhục mơ hồ, ngươi…” Long Phi cũng không nói gì thêm nhưng hắn tin tưởng nàng nghe hiểu được , cho dù nàng có bất tử đại khái đứa bé cũng trọng thương , như thế nào lại được bảo trụ* còn có độc trong người nàng giải trừ thế nào ? ( Bảo trụ: Bảo vệ và giữ lại )

Tiêu Nam Hiên và sư phụ Ma Quân cùng nghi hoặc nhìn bọn họ.

Vân Phi Tuyết lúc này mới nhớ lại tình huống sảng khoái khi đó.

Thân thể nàng và Vân Hạc nhanh chóng rơi xuống vực, tại một khắc nàng thản nhiên cười chờ đợi cái chết , thân ảnh ngày càng biến nhỏ.

Ngay tại thời điểm thân thể nàng muốn tiếp mặt đất, đột nhiên quần áo được nhánh cây trên vách núi giữ lại.

“Bính” một tiếng nổ, nàng liền thấy trên mặt đất kia, Vân Hạc một thân máu đổ , đôi mắt nhắm lại, cũng coi như hắn tự làm tự chịu.

Nếu trời cao cho nàng một cơ hội sống vậy nàng sẽ nhất định nắm bắt, nàng dùng sức xoay thân mình muốn dùng tay giữ chặt nhánh cây, sau đó leo lên, đột nhiên “Dát chi” một tiếng, cư nhiên bắt đầu vang lên tiếng gãy của nhánh cây , chỉ cần nàng dùng chút lực nhánh cây tất rơi ra không thể nghi ngờ.

Đột nhiên nàng nở nụ cười nhẹ, cho dù có năng lực thoát được thì thế nào? Vân Hạc đã đã chết, độc trên người nàng giải như thế nào? Thôi tùy ý sống chết do số vậy.

“Dát chi” nhánh cây lại bắt đầu gãy, ngay khi tiếng gãy vang lên , thân thể nàng thoát ly khỏi nhánh cây rơi xuống, rơi xuống.

Bất ngờ một thân ảnh cấp tốc tiếp được nàng rồi rất nhanh trượt qua, ôm nàng vững vàng dừng ở trên mặt đất, nàng liền thấy cứu chính mình là một người có bộ dáng của một sư thái.

“Sư phụ”. Hai nữ tử mang kiếm đi tới bên cạnh.

Vân Phi Tuyết lúc này mới phản ứng lại , vội vàng chắp tay: “Cám ơn ân cứu mạng của sư thái”.

“Không cần, ta chỉ thuận tay làm chút việc nhỏ thôi”. Mắt lạnh của sư thái nhìn nàng một cái, bất ngờ nắm giữ cổ tay nàng từ phía sau, cẩn thận bắt mạch một cái liền khiếp sợ: “Tương Tư Lệ”.

“Tương Tư Lệ”. Vân Phi Tuyết cũng giật mình y vậy , nhìn sư thái này khẳng định không đơn giản, cư nhiên liếc mắt một cái có thể nhìn ra loại độc trong thân thể nàng.

“ Đây có lẽ là ý trời muốn ta cứu ngươi nhân tiện giải trừ độc trong thân thể ngươi, rồi sau đó ta sẽ để ngươi rời đi”. Sư thái nói xong liền phân phó một nữ tử bên cạnh: “Vân nhi ôm nàng trở về cốc”.

“Dạ, sư phụ”. Nữ tử nói xong liền ôm lấy nàng chạy như bay theo sư phụ.

Vân Phi Tuyết cứ như vậy bị nàng ôm, thậm chí các nàng đều không có hỏi một chút nàng đồng ý hay không đồng ý, bất quá may mắn là các nàng giải độc cho chính mình, nàng đương nhiên cũng nguyện ý đi.

Nàng bị các nàng dẫn đến một cái cốc ẩn giấu sâu bên trong giống nơi người ở ẩn rồi bị ném vào trong phòng.

Vô Tình sư thái trở lại phòng chính mình , mở ra chốt trên vách tường, chậm rãi dời một khe hở bên trong, một hộp gấm nho nhỏ xuất hiện, dùng tay mở ra liền thấy một viên thuốc màu trắng bên trong .

Than nhẹ một chút: “Có lẽ đây là duyên trời định nàng không thể chết”.

“Sư phụ”. Một nữ tử đột nhiên đi vào, sắc mặt có chút ngưng trọng kêu.

“Vân nhi làm sao vậy?” Vô Tình sư thái nhìn nàng hỏi.

“Sư phụ , người có biết nữ tử người cứu hôm nay là ai chăng?” Vân nhi mở miệng nói.

“Ai?” Ánh mắt Vô Tình sư thái trong khoảnh khắc bắn ra tia sáng nhỏ.