Cô Độc Chiến Thần

Quyển 17 - Chương 6: Ác ma xuất thế




Khang Tư tiếp nhận tờ giấy Tương Văn đưa qua, nhìn một chút, cười nói:

- Ồ! Cho gọi Bỉ Khố Đức tới đây.

Mọi người sững sờ, Bỉ Khố Đức này tuy rằng là Bộ Tướng, nhưng bình thường cũng không thấy có biểu hiện gì đặc biệt, không biết thuộc loại quan văn gì cứ làm như không nghe không thấy, như thế nào đột nhiên được gọi đến gặp hắn?

Chẳng lẽ, có liên quan tới nội dung tờ giấy kia?

Tuy nhiên mọi người cũng không dám mở miệng hỏi, dù sao chờ Bỉ Khố Đức đến sẽ biết.

Chỉ chốc lát sau, Bỉ Khố Đức thuộc hệ thống quan văn trú ở trong thành, rất nhanh đã được nội vệ đưa tới.

Áo Kha Nhĩ len lén nhìn Bỉ Khố Đức thi lễ rất sửng sốt, vốn hắn nghĩ rằng nhân vật cấp bậc Tỉnh trưởng này không được trọng dụng phải rất nghèo túng, không nghĩ tới lại mặt mũi hồng hào, tinh thần sảng khoái, sao lại thế này? Chẳng lẽ hắn bí mật nhận lãnh nhiệm vụ khác, hoặc là có hoài bão lớn?

Bỉ Khố Đức được Khang Tư miễn lễ, lão rất khoan thai đứng dậy ngồi xếp bằng, hiện nay tâm tình lão quả thực rất bình thản, bởi vì cuộc sống của lão hiện giờ quá thảnh thơi vui sướng.

Bình thường trừ được Khang Tư bố trí công việc, chính mình đều dùng cả thời gian đặt vào việc khai phá thạch cao lãnh địa, đây là đám bộ hạ cũ của lão mạo danh thay lão kiếm được, lão cũng không từ chối, dù sao chỉ có mười mấy thạch không đáng gì, hơn nữa chính mình cũng muốn tự mình làm công việc trồng trọt.

Nhìn mùa vụ sắp thu hoạch quả thực chính mình rất là thỏa mãn, cho tới bây giờ thật không ngờ nghề nông lại thú vị như vậy, tâm tình cao ngạo trước kia, cũng theo công việc trồng trọt mà dần dần trở nên bình ổn hài hòa hơn. Mặc dù không biết như vậy là tốt hay xấu, tuy nhiên mình ưa thích là được.

Khang Tư cũng thấy được thần sắc ôn hòa trên mặt Bỉ Khố Đức, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tâm tình hâm mộ, tuy nhiên cảm xúc đó thoáng hiện rồi rất nhanh liền biến mất, Khang Tư cười hỏi:

- Bỉ Khố Đức! Khải Nhĩ Đặc tỏ ý muốn gặp mặt ta, ông nói xem hắn muốn làm gì?

Bỉ Khố Đức khẽ cúi mình, sau đó vẻ mặt bình thản cười nói:

- Chủ công! Phỏng chừng nguyên do vì thương thuyền buôn lậu chúng ta từ bỏ tỉnh Hải Tuyền, khiến cho lợi nhuận tỉnh Hải Tuyền giảm xuống cực độ, chủ nhân của Khải Nhĩ Đặc không vui, sai hắn đến khôi phục quan hệ với chủ công.

- Hì hì! Phỏng chừng nguyên nhân do tên thất hoàng tử kia chịu không nổi giá cả thương phẩm đệ tam hạm đội bán ra quá mức đắt tiền đây?

Tương Văn cười nói.

Mọi người nghe vậy đều bật cười, ở trong đầu đều đang tưởng tượng tỉnh Hải Tuyền nghèo khó đến mức nào.

Sau khi Khải Nhĩ Đặc đánh đuổi Khang Tư chạy khỏi lĩnh địa, Khang Tư thấy không có gì quan trọng, tuy nhiên đám Uy Kiệt, đặc biệt là Tương Văn, đúng là vốn không vứt bỏ được mối thù hận lúc trước, nên lập tức giựt giây Khang Tư cấm thương thuyền mua bán với tỉnh Hải Tuyền.

Tỉnh Hải Tuyền cũng không có đặc sản gì, ở đó có những gì các tỉnh chung quanh đều có, làm như vậy cũng không mang lại mảy may chút tổn thất nào, Khang Tư cũng liền gật đầu đồng ý.

Có thể nói sau khi Khang Tư trở về thành Thanh Nguyệt, thương thuyền Lôi gia lập tức không còn qua lại với tỉnh Hải Tuyền.

Hơn nữa được chư vị trọng thần ám chỉ và Khang Tư ngầm thừa nhận Tổng trưởng Thuỷ quân Khải Hải, chỉ huy đội chiến thuyền mấy lần tập kích bến cảng vùng duyên hải tỉnh Hải Tuyền, gần như phá hủy sạch sẽ bến cảng của tỉnh Hải Tuyền, đồng thời thợ đóng tàu bị cướp sạch không còn.

Ngoài ra, thuỷ quân Lôi gia còn cưỡng chế cấm thương thuyền các địa phương khác tới tỉnh Hải Tuyền, gần như cắt đứt ngành thương mại trên biển của tỉnh Hải Tuyền.

Đương nhiên, trong lần hành động vây khốn tỉnh Hải Tuyền này, thuỷ quân Lôi gia tổn thất cũng không ít, tuy nhiên thu hoạch còn lớn hơn nhiều, chẳng những vây khốn tỉnh Hải Tuyền, còn thu được một đám thợ đóng tàu. Tổn thất này không phải tỉnh Hải Tuyền mang tới, mà do đệ tam hạm đội đế quốc khống chế vùng biển đế quốc này.

Lần hải chiến đó là thuỷ quân Lôi gia gặp được trận chiến đấu kịch liệt nhất từ khi thành lập tới nay, thuỷ quân Lôi gia bị phá hủy năm mươi chiếc chiến thuyền, còn đệ tam hạm đội đế quốc bị tổn thất hai mươi chiếc chiến thuyền.

Cuối cùng vẫn là dựa vào tiền tài mở đường, đồng thời tỏ ý thuỷ quân Lôi gia tuyệt đối sẽ không xâm phạm tới lợi ích của đệ tam hạm đội, chỉ đơn thuần muốn trả thù tỉnh Hải Tuyền mà thôi. Sau khi đệ tam hạm đội đế quốc biết rõ chính mình có thể lũng đoạn ngành thương mại trên biển của tỉnh Hải Tuyền, không nói hai lời liền lập tức lui về quân cảng.

- Ừ! Nếu bây giờ chúng ta đồng ý khôi phục mua bàn với tỉnh Hải Tuyền, đệ tam hạm đội sẽ có ý kiến gì không?

Khang Tư hỏi.

- Khẳng định sẽ có ý kiến! Đây chính là cắt đứt đường thu nhập! Bọn họ khẳng định trước tiên sẽ giáo huấn chúng ta!

Phí Nhĩ vội nói với vẻ kích động.

Sao hắn kích động như thế, là bởi vì trận hải chiến lần trước khiến tiền trong kho hắn quản lý chìm xuống biển một khoản lớn làm hắn đau lòng muốn chết.

Lần đó hắn thật muốn chửi mắng Khải Hải đủ một tháng cho hả, mắng hắn rõ ràng chiến thuyền không tốt bằng người ta vậy mà dám tùy tiện chạy tới đọ sức, quả thực không biết sống chết.

- Kỳ thật chư vị cũng không nên coi trọng đệ tam hạm đội quá đáng. Đệ tam hạm đội là nhỏ yếu nhất trong năm hạm đội lớn của đế quốc, biên chế chỉ có một trăm chiếc chiến thuyền, hơn nữa nguyên nhân vì Hạm đội trưởng hay sao đó, bọn họ không thể nhận được tiếp tế bổ sung, xem bọn họ ngay cả chiến thuyền sản xuất tại tỉnh Hải Quảng này mà hành tỉnh thương thuyền cũng không thể đóng quân, là có thể biết được địa vị của bọn họ rồi.

Sau khi Bỉ Khố Đức hướng mọi người gật đầu, thực ôn hòa nói.

Khang Tư gật gật đầu, hắn rất rõ ràng, năm đại hạm đội của đế quốc kỳ thật cũng không phải dùng để tiến hành tác chiến, mà đúng là dùng để phòng thủ.

Địa phương hạm đội bọn họ đóng giữ, chính là hai hành tỉnh Hải Vũ và Hải Quảng sản xuất thuyền biển này, đặc biệt là tỉnh Hải Vũ, ước chừng đồn trú ba hạm đội.

Cũng không lạ vì sao đế quốc có hành động như thế: Nếu so về hải chiến, thuỷ quân đế quốc dứt khoát không thể so sánh với Duy Nhĩ Đặc, người ta chính là thương thuyền võ trang, kết hợp tổ chức lại có khả năng tiêu diệt toàn bộ hạm đội của đế quốc. Vì để bảo tồn cơ sở buôn bán trên biển, hạm đội đế quốc chỉ có thể ủy khuất co cụm ở bến cảng, dựa vào thiết bị phòng ngự ở bến cảng để kết hợp lại chống cự.

Nói chính xác, sau khi thực thi phương án này, nhiều năm qua như vậy hai cái bến cảng hành tỉnh đế quốc này, trong lịch sử chỉ có một lần bị Duy Nhĩ Đặc đánh lén thành công chiếm lĩnh, tuy nhiên dưới sự công kích anh dũng của bộ đội trên mặt đất, bến cảng rất nhanh được chiếm lại, hơn nữa sau khi tăng mạnh phòng ngự, thì không còn xảy ra chuyện bị Duy Nhĩ Đặc xâm lấn nữa.

Chỉ có điều không ai biết được: không có tiếp tục phát sinh sự kiện xâm lấn, có phải bởi vì Duy Nhĩ Đặc chỉ mong sao hạm đội đế quốc lui về co cụm ở bến cảng không ra ngoài gây sóng gió, cho nên mới không đến quấy rầy nữa hay không?

Mặc kệ thế nào, từ đó giới thượng tầng đế quốc không còn ý đồ đưa hạm đội ra tác chiến.

Dù sao chỉ cần bảo vệ xưởng đóng tàu tốt thì hải thuyền có thể được chế tạo ra cuồn cuộn không ngừng, một chiếc hải thuyền mang tới tài phú quả thực rất kinh người.

Phải biết rằng, cho dù là vào thời điểm những năm quan hệ tối không tốt đó, Duy Nhĩ Đặc cũng không có lần nào tập kích thương thuyền của đế quốc, dù là thuyền buôn lậu cũng không có đánh chìm, nhiều nhất chỉ là giam giữ phạt tiền.

Song phương có đối chọi chỉ là so nhau về phương diện làm sinh sôi nẩy nở ngành thương mại.

Nếu Duy Nhĩ Đặc đã thức thời như thế, vậy hà cớ gì mạo hiểm đi khiêu khích thuỷ quân Duy Nhĩ Đặc để toàn quân bị diệt chứ, đồng thời có khả năng nguy cơ gây tổn thất cho thương thuyền chứ? Chỉ cần kiếm nhiều lợi nhuận là được.

Vốn đệ tam hạm đội cũng đóng quân ở tỉnh Hải Vũ, cũng không biết vì nguyên nhân gì, khi Hạm đội trưởng này lên đảm nhiệm đệ tam hạm đội, rất nhanh liền rơi vào cảnh đồng nghiệp xa lánh, hơn nữa rất nhanh nhận được mệnh lệnh rời bến cảng tuần tra hải vực đế quốc.

Ngay từ đầu, chi hạm đội bị xa lánh này thật đúng là chấp hành mệnh lệnh làm hết chức trách, làm tròn phận sự, tấn công hải tặc và kiểm tra thương thuyền Duy Nhĩ Đặc khắp nơi.

Thế nhưng vì không thể trở lại hai bến cảng Hải Vũ, Hải Quảng nghỉ ngơi, hơn nữa còn không được bổ sung chiến thuyền và lính thủy thủ, khiến cho đệ tam hạm đội càng ngày càng suy yếu, thậm chí có một lần rơi vào tình trạng không còn chiến thuyền nào nguyên vẹn, không có thuyền nào đủ quân số.

Cuối cùng không biết đệ tam hạm đội đột nhiên nghĩ thông suốt hay là thế nào, bọn họ bắt đầu lớn mật tự tiện thu lộ phí các thương thuyền qua lại trên biển, còn lớn gan độc chiếm ba hành tỉnh khác không có khả năng chế tạo hải thuyền làm phạm vi đóng quân của mình.

Đến đây, đệ tam hạm đội trở thành phạm vi đóng quân rộng lớn nhất nhưng cũng nghèo nhất, thành phần lính thủy thủ hỗn tạp nhất, chiến thuyền hạm đội cũ kỷ nhất. Tuy nhiên mặc kệ thế nào đệ tam hạm đội vẫn tồn tại tới nay.

- Tuy rằng như thế, nhưng đệ tam hạm đội suy yếu này lại có thể lấy chiến quả hai mươi so với năm mươi chiến thắng thuỷ quân nhà mình, cho nên thần nghĩ rằng tốt hơn là không nên trở mặt với đệ tam hạm đội, dù sao tỉnh Hải Tuyền cũng không có vật phẩm đặc biệt gì đáng giá cần cho chúng ta.

Phí Nhĩ tiếp tục kháng nghị, hắn cũng không nghĩ khơi khơi vô duyên vô cớ lại phải xuất ra thêm một khoản tiền lớn.

- Ha ha! Phí Nhĩ đại nhân càng ngày càng keo kiệt nha.

Bỉ Khố Đức trêu ghẹo một câu, thần thái cùng giọng điệu của lão làm cho người ta vừa nghe đều hiểu là thiện ý, cho nên Phí Nhĩ cũng không có tức giận, ngược lại cũng thấy kỳ lạ, những khoản tiền đó cũng không phải của mình, biết vậy nhưng sao vẫn tiếc rẻ?

Ai dà! Có lẽ bởi vì chính mình địa vị tăng lên, cùng số lượng tiền tài trong kho bạc nhiều ít có liên quan, bằng không chính mình đâu có khả năng tính toán chi li như vậy, còn không tham ô mới là lạ.

Xem ra vẫn là chủ công lợi hại, chỉ một câu nói đã khiến mình trở thành thần giữ của.

- Kỳ thật các đại nhân không nên quá mức lo lắng, đệ tam hạm đội biên chế là một trăm chiếc chiến thuyền, dưới tình trạng nhiều năm không có tiếp tế bổ sung, chỉ có tám mươi chiếc mới là chiến thuyền, những chiếc khác đều là thương thuyền võ trang. Mà lần trước giao chiến cùng thuỷ quân nhà mình, bị hủy diệt mất hai mươi chiến thuyền, nói cách khác đệ tam hạm đội chỉ còn có sáu mươi chiến thuyền. Tuy rằng chiến thuyền của đệ tam hạm đội lớn hơn so với chiến thuyền thuỷ quân chúng ta, nhưng từ sau lần hải chiến trước, xưởng đóng tàu cũng tiếp thu kinh nghiệm, làm ra chiến hạm mới, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng chi hải quân này nếu phối hợp chặt chẽ với thuỷ quân, chúng ta muốn tiêu diệt đệ tam hạm đội cũng không phải là chuyện khó cho lắm.

Bỉ Khố Đức cười nói.

Những người khác còn không có phản ứng, Áo Kha Nhĩ liền trong lòng vừa động.

“Chiến thuyền? Chiến hạm? Thuỷ quân? Hải quân?”

“Vì sao lại dùng hai chữ bất đồng để hình dung? Hơn nữa nghe lời này, thì ra lão già này đúng thật là lãnh nhiệm vụ bí mật đây, bằng không dựa vào một lão gia thần quan văn vô dụng, vì sao lại biết nhiều như vậy?”

- Tiêu diệt đệ tam hạm đội? Tốt quá! Như vậy thuỷ quân nhà mình có thể xâm nhập vùng biển đế quốc! Tiếp tục tiêu diệt bốn hạm đội đế quốc còn lại, khắp vùng biển chẳng phải là... Ái chà...

Phí Nhĩ thật sự hưng phấn nói đến đây, đột nhiên xìu xuống:

- Ôi! Nếu làm như vậy, dường như sẽ trêu chọc tới thuỷ quân của Duy Nhĩ Đặc đấy!

Thuỷ quân Duy Nhĩ Đặc tuyệt đối cường hãn ai nấy đều biết đến, tuy nhiên đa số bọn họ là hộ vệ thương thuyền chạy về hướng Viễn đông, hơn nữa một lần đi chính là hơn một năm, không tính thời gian ở lại.

Tuy nhiên, cho dù như thế, cũng không có ai dám trêu chọc thuỷ quân Duy Nhĩ Đặc.

- Chủ công! Nếu vì chuyện khôi phục buôn bán với tỉnh Hải Tuyền, mà lựa chọn tác chiến cùng đệ tam hạm đội, thần nghĩ rằng thật đúng là mất nhiều hơn được đấy.

Cung Tá Đôn vội vàng khuyên can Khang Tư, chính mình hiện tại còn đang ở chung trên chiếc thuyền với Lôi gia, đương nhiên nên lo lắng vì ích lợi của Lôi gia.

Khang Tư khoát tay:

- Có giao chiến với đệ tam hạm đội cũng không phải vì nguyên nhân này, mà vì chúng ta cần phải xác định địa vị bá chủ vùng biển, bởi vì tài chính của chúng ta có tới bảy thành là đến từ chính ngành thương mại trên biển. Mà hiện tại đế quốc bắt đầu hỗn loạn, hạn chế buôn bán trước kia đã tiêu trừ, có thể nói lợi dụng thương phẩm của Duy Nhĩ Đặc và Áo Đặc Mạn hạn chế làm lợi nhuận của buôn lậu đã không còn. Đồng thời chúng ta nơi này chính là trung chuyển buôn lậu cũng đã mất giá trị, không thấy gần đây cảng Thanh Nguyệt gần như không có thương thuyền Duy Nhĩ Đặc xuất hiện sao? Bọn họ đã trực tiếp tiến vào bến cảng đế quốc giao dịch.

Cung Tá Đôn lập tức thỉnh tội:

- Thần hiểu rõ rồi! Bởi vì vùng biển này ngoài chúng ta còn có đệ tam hạm đội tồn tại, cho nên thuyền biển Duy Nhĩ Đặc có thể xem thường lệnh cấm của chúng ta. Thần thật sự ngu muội, thỉnh chủ công thứ tội.

Hắn cũng biết rõ nếu mất đi sự duy trì của buôn bán đường biển, Lôi gia tuy rằng sẽ không sụp đổ, nhưng khẳng định sẽ không nuôi sống được nhiều gia thần như vậy, cũng không vực dậy nổi cơ sở kiến thiết khổng lồ như thế, khẳng định sẽ thoái hóa trở thành nông binh sử dụng trúc thương như trước kia, chỉ dựa vào thạch cao mà sống qua ngày.

- Không có gì! Bỉ Khố Đức! Ông cũng nên cho chư vị biết một chút tình hình hải quân chúng ta đi, đây đều là do ông phụ trách.

Khang Tư cười nói.

- Dạ! Hải quân chúng ta có khác biệt với thuỷ quân. Sở dĩ gọi là hải quân, nguyên nhân chủ yếu là hải quân có năng lực đi xa, mà thuỷ quân thì chỉ có thể hoạt động dọc theo bờ biển, hiện thời hải quân Lôi gia chỉ mới có hai mươi chiếc chiến hạm.

Bỉ Khố Đức chậm rãi nói.

Lời này khiến mọi người nhíu mày, hai mươi chiếc chiến hạm? Chút đỉnh như vậy thì có tác dụng gì? Khải Hải có trong tay gần năm trăm chiến thuyền cũng còn không đánh thắng đệ tam hạm đội, dựa vào hai mươi chiếc gọi là chiến hạm này có thể tiêu diệt đệ tam hạm đội sao?

Áo Kha Nhĩ tuy biểu hiện bên ngoài xem ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng không ngừng quay cuồng sôi trào. Không ngờ Bỉ Khố Đức còn được Khang Tư tín nhiệm hơn mình!

Bản thân mình là Nhị đệ của Khang Tư nha! Không ngờ lão phụ trách nhiệm vụ bí mật không có mấy người biết đến!

Quả thực rất đáng giận, chẳng lẽ Khang Tư vẫn hoàn toàn không tín nhiệm mình?

Xem ra chính mình phải chú ý cẩn thận! Nhờ lôi kéo tốt quan hệ với hai người Khang Tư, An Tái Kháng, bằng không quả thực phải thành người ngoài rồi!

- Chuyện này phải cảm tạ An Tái Kháng đại nhân, bởi vì hai mươi chiếc chiến hạm là dùng thương thuyền cấp Khôi Kiều của An Tái Kháng đại nhân mua từ cảng Khôi Kiều tới cải tạo mà thành.

Bỉ Khố Đức vừa nói vừa hướng An Tái Kháng gật đầu.

An Tái Kháng xua tay nói:

- Không cần cảm tạ ta! Nếu không có đại ca... à... chủ công cấp cho quyền tài chính, ta cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy mua được hai mươi chiếc. Tuy rằng giá xuất xưởng thương thuyền cấp Khôi Kiều chỉ cần mười vạn kim tệ, nhưng oái ăm là tiền bạc mang tới còn cần phải xếp hàng chờ đợi, nếu muốn trong thời gian ngắn nhất có được nhiều chiếc thuyền như vậy, buộc lòng phải chuyển hướng mua lại của những người khác đã đặt hàng, tính bình quân mỗi chiếc thuyền đều phải tiêu tốn mười hai vạn kim tệ. Như vậy tính ra, hai mươi chiếc thương thuyền cũng đã là hai trăm bốn mươi vạn kim tệ, thêm vào đó phí tổn cải tạo, phí thành lập, thành lập được đội hai mươi chiến thuyền chiến hạm hải quân Lôi gia này ít nhất tốn mất ba trăm vạn kim tệ, nếu không nhờ có chủ công hào phóng như vậy, chi hải quân này dứt khoát không thể lập ra được.

- Không cần khoa trương ta, thật ra ngươi bỏ công ra rất nhiều, hơn nữa hy sinh cũng rất lớn, bởi vì ngươi lần này vội vã mua hai mươi chiếc thương thuyền cấp Khôi Kiều, hơn nữa mua xong liền rời đi, khiến các thương hội ở cảng Khôi Kiều đã chú ý tới ngươi, với lại đã khóa sổ quyền lợi mua thương thuyền của ngươi. Nếu để bọn họ phát hiện ngươi đã chuyển tài khoản đi, chỉ sợ sẽ lấy lại tư cách đăng ký thương đoàn của ngươi đấy.

Khang Tư rất áy náy nói.

- Không quan trọng! Dù sao cha nuôi cũng có đăng ký thương đoàn khác, nếu chủ công cần, còn có thể bảo cha nuôi mua thêm một số thương thuyền cấp Khôi Kiều nữa đấy. Như vậy được dịp lôi kéo ông ta tới nơi này.

An Tái Kháng làm ra vẻ không sao cả nói.

Bởi vì giờ phút này hai người nói chuyện riêng với nhau nên giọng nói cũng hạ thấp xuống.

- Khuê Kỳ đại thúc vẫn là không muốn vứt bỏ sản nghiệp đến trợ giúp ta sao?

Khang Tư có hơi cảm khái hỏi thăm.

- Không phải không muốn, mà cha nuôi nghĩ ông ở nơi đó cũng có thể trợ giúp huynh nhiều hơn, chẳng những có thể giúp huynh thu thập tin tình báo Duy Nhĩ Đặc, còn có thể giúp huynh mua sắm một số vật tư cần thiết. Đại ca! À... Chủ công! Chúng ta phải phái một số người đi đăng ký mười đến hai mươi thương đoàn ở đó đi, như vậy cứ đợi tới thời điểm mỗi thương đoàn đạt tới cấp bậc, có tư cách mua thương thuyền cấp Khôi Kiều, chúng ta lập tức liền có thể có mấy chục chiến thuyền, nhưng cũng không dẫn tới chú ý của người khác. Nếu chủ công có hoài bão lớn cứ dứt khoát đăng ký mấy trăm thương đoàn, sau đó liên hợp lại gây sóng gió, nếu may mắn, nói không chừng chúng ta có thể trở thành chủ nhân của cảng Khôi Kiều đấy. Đến lúc đó đừng nói thương thuyền cấp Khôi Kiều, chính là chiến hạm cấp Khôi Kiều cũng không thành vấn đề.

An Tái Kháng vẻ mặt hưng phấn nói.

Khang Tư hiển nhiên thoáng sửng sốt, mà Tương Văn đang lén nghe lập tức đến gần thấp giọng nói:

- Đại nhân! Tam gia nói rất thực tế, Duy Nhĩ Đặc không phải ai tiền nhiều thì kẻ đó cầm quyền sao? Dù sao chúng ta có thừa tiền, không bằng thử xem? Kết quả cùng lắm là không thể khống chế cảng Khôi Kiều mà thôi, đối với chúng ta không có tổn thất gì nhiều.

Khang Tư thấy ý kiến này có lý không khỏi gật gật đầu, nói với An Tái Kháng và Tương Văn:

- Vậy việc này giao cho ngươi và Tương Văn hai người phụ trách đi.

Cứ như vậy chỉ mấy câu nói chuyện riêng với nhau, Khang Tư lại thành lập một cơ sở khác mà không người nào biết đến.

- Ba trăm vạn kim tệ?!

Áo Kha Nhĩ choáng váng mặt mày, cái này chẳng khác nào đổi một tấn vàng lấy một chiếc chiến hạm, chiến hạm như thế nào đáng giá vậy chứ!

Tuy nhiên, rất nhanh hắn liền phát hiện Khang Tư và An Tái Kháng hai người đang thầm thì với nhau gì đó, nhưng khi hắn vừa định lại gần bọn họ lại im lặng không nói gì nữa.

Trong lòng Áo Kha Nhĩ không khỏi dâng lên một cơn tức hận: Này còn xem ta là huynh đệ sao? Thì thầm nói chuyện với nhau lại không cho ta nghe!

Chết tiệt! Hành động này bất cứ ai nhìn thấy đều biết An Tái Kháng được Khang Tư tín nhiệm hơn ta! Xem ra mình phải nghĩ biện pháp nào đó rỉ tai Khang Tư mới được!

Bỉ Khố Đức nhìn đến vẻ hoài nghi của mọi người, lão biết mọi người nghĩ gì về mình, đợi khi Khang Tư nói chuyện riêng xong, lúc này mới lên tiếng nói giọng bình thản:

- Chiến hạm này có hai cách dùng chèo và buồm, tốc độ cao nhất dù ngược gió ngược dòng, trên mỗi chiếc chiến hạm đều có trang bị hai trăm nỏ công thành và năm mươi máy bắn đá, máy bắn đá được đặt tại boong tàu chỗ cao nhất, nỏ công thành thì bố trí ở tầng thứ hai boong tàu.

Đầu và đuôi thuyền mỗi nơi có hai mươi nỏ công thành và năm máy bắn đá, hai bên mạn thuyền mỗi bên tám mươi nỏ công thành và hai mươi máy bắn đá. Hơn nữa những cổ nỏ công thành cùng máy bắn đá này đều trang bị bánh xe và đặt cố định, khi cần thiết có thể tùy thời di động. Hơn nữa toàn bộ được gia tăng tầm bắn đã có thể đạt tới phạm vi công kích một cây số. Máy bắn đá sử dụng chính là có trang bị thêm lọ sành chứa dầu, còn tên nỏ thì rỗng chứa dầu, đầu mũi tên bọc vải dầu, châm lửa bắn ra liền lập tức trở thành hỏa tiễn, chiến hạm ngoại trừ trang bị hai ngàn lọ dầu và một vạn cái tên nỏ, còn có thể chuyên chở một ngàn binh sĩ hải quân và năm trăm thủy thủ, đồng thời còn trang bị nhân viên vật tư đủ để chạy liên tục hai mươi ngày trên biển.

Nghe đến những tư liệu này, tuy rằng không biết rốt cuộc lợi hại đến mức nào, nhưng này số lượng nỏ công thành và máy bắn đá quá nhiều, đặc biệt cung nỏ phóng ra dầu hỏa và lọ dầu, mọi người hoàn toàn có thể tưởng tượng một trường cảnh biển lửa ở trong đầu.

Bọn họ đúng là biết rõ thương thuyền cấp Khôi Kiều to lớn tới bao nhiêu, thuyền cao lớn như vậy ngay cả leo lên cũng khó khăn, từ trên cao bắn xuống chẳng phải là dễ dàng thoải mái hơn sao? Bởi vậy, mọi người đều há hốc miệng.

Áo Kha Nhĩ lập tức xoay chuyển đầu óc: Trời ạ! Chỉ huy chiến hạm như vậy đi tấn công đệ tam hạm đội đế quốc, vậy chẳng phải là dễ như trở bàn tay ư? Công huân thế này cũng đủ để chính mình trở thành Gia Lão đây? Dù là không thể tấn chức, vậy ít nhất cũng được phong thưởng ba bốn ngàn thạch cao đấy?

Đây chính là hải quân không phải thuỷ quân, hẳn là không bố trí ở dưới quyền chỉ huy của Khải Hải, không phải mới vừa nói phối hợp với thuỷ quân tiêu diệt đệ tam hạm đội sao?

Hẳn là thế, chức quan chỉ huy hải quân này nhất định phải tranh cho được! Tuy rằng mình không biết về hải chiến, nhưng các hạm trưởng đó lại không biết sao? Mình chỉ cần hạ lệnh để cho bọn họ phát huy là được rồi!

Ngay lúc Áo Kha Nhĩ định lên tiếng nói, Khang Tư đã mở miệng nói:

- Áo Khắc Đức! Ngươi đảm nhiệm Trưởng quan hạm đội thứ nhất Hải quân Lôi gia này, nhiệm vụ tiêu diệt đệ tam hạm đội đế quốc liền giao cho ngươi.

Từ đầu vẫn không hé răng, Áo Khắc Đức cúi đầu thi lễ:

- Dạ! Thần lĩnh mệnh.

Khiến cho đám người Áo Kha Nhĩ choáng váng mặt mày, xem bộ dáng người nầy, thì ra là hắn sớm đã biết sẽ được bổ nhiệm làm Hạm đội trưởng hạm đội thứ nhất hải quân! Khẳng định tên này vụng trộm thực tập qua về thuỷ quân!

Nhận thức được điều này, lửa giận của Áo Kha Nhĩ quả thực bốc thẳng lên tận trời! Thì ra Khang Tư này hoàn toàn xem chính mình như một người ngoài! Mọi chuyện cơ mật mình hoàn toàn không biết chút gì!

Tuy nhiên Áo Kha Nhĩ rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn suy đoán, đây có phải nguyên do vì chính mình biểu hiện có điểm không thân thiết với Khang Tư hay không? Nếu chính mình tạo cho người ta có cảm giác như thế, vậy thật đúng là mình đã thất bại rồi, khó trách người ta không xem mình là huynh đệ.

Mình cần phải kiểm điểm thay đổi mới được, điều đó hẳn là điểm mạnh của mình, bằng không trước kia làm sao có thể chu toàn ở giữa nhiều tiểu thư quý tộc như vậy được? Áo Kha Nhĩ có quyết định liền cảm giác như chính mình lập tức sung đầy tình cảm mãnh liệt.

Lại bố trí thêm vài nhiệm vụ dân sinh sau đó đột nhiên mọi người đã không còn đề tài bàn bạc, bởi vì tất cả nhiệm vụ có thể bố trí đều đã bố trí. Chẳng lẽ nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt? Có bị chủ công khiển trách hay không chứ?

Nhìn đến mọi người tại đây đột nhiên không nói gì, Khang Tư bất đắc dĩ cười cười:

- Ài! Vốn muốn cùng chư vị nói chuyện phiếm một chút, không nghĩ tới ngược lại biến thành hội nghị quân chính. Thôi được! Cũng không lưu các ngươi ăn cơm, mọi người tan hàng đi.

- Dạ! Chúng thần xin cáo lui.

Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm thi lễ lui xuống.

Nhìn động tác đám gia thần vội vàng rời đi, Khang Tư bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ một mình, lại lần nữa mở sách ra, tiếp tục chúi đấu đọc.

Tại thành Khi Sơn địa giới trực thuộc Lôi gia.

Mấy trăm nông binh Lôi gia đang ở dưới dẫn dắt của hơn mười võ sĩ Lôi gia, đi dọc theo triền núi, mọi người đều căng thẳng leo lên trên.

Xem hành động của họ hẳn là đang điều tra chuyện nguy hiểm gì đó, bởi vì chỉ có khi lâm địch võ sĩ mới rút vũ khí ra khỏi vỏ, mà lúc này tất cả binh khí đều cầm tay, đồng thời thần sắc căng thẳng quan sát tình hình bốn phía.

Một võ sĩ chỉ huy dừng lại, lau mồ hôi, nhìn lên núi rừng càng ngày càng lên cao đồng thời càng hiện rõ có điểm âm u, hắn hít một hơi sau đó phun ra một bãi nước bọt:

- Phì! Chết tiệt! Thực xui xẻo! Mới vừa được trao quyền Đội trưởng liền gặp phải chuyện rối bời như vậy! Cái gì trong truyền thuyết đó như thế nào đột nhiên lại xuất hiện? Chẳng lẽ sắp tận thế rồi sao?

Nói đến đây gã võ sĩ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời vẫn xanh thẳm như trước, hắn không khỏi lắc đầu, quay đầu nhìn đám nông binh thủ hạ quát to:

- Nhanh lên! Đừng lề mề nữa! Sớm một chút lục soát núi này xong còn trở về sớm một chút!

- Rõ!

Nông binh vừa mới nói ra khỏi miệng, xa xa liền truyền đến một tràng tiếng chó sủa cùng tiếng la ơi ới:

- Người đâu mau tới! Ma chó ở đây!

- Chết tiệt!!! Đi tìm chết cho ta! Đi tìm chết!

- A! Đồ chó lại dám cắn ta!

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền ra, mọi người lập tức biết có huynh đệ gặp nạn, gã võ sĩ lập tức thần tình đỏ bừng hét lớn một tiếng:

- Mau đuổi tới!

Nói xong liền đề đao xông ra.

Nông binh tuy rằng sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn cắn răng rất nhanh đuổi theo sau, bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội tuyệt đối có thể thay đổi thân phận nông binh thành võ sĩ, tuy rằng biết rõ có nguy hiểm, cũng phải đuổi theo.

Dưới chân núi, mấy trăm tên nông binh dẫn theo mấy ngàn nông phu vây quanh một khoảng rừng.

Nông binh vẫn không lộ vẻ gì khác lạ, nhưng đám nông phu tay cầm cuốc gậy trúc linh tinh làm vũ khí thì tất cả đều lộ vẻ bất an trên mặt, tuy nhiên nhờ bên trong vòng vây có mấy võ sĩ quần áo hoa lệ, giúp cho bọn họ còn có thể giữ được bình tĩnh.

Mấy võ sĩ thấp thỏm lo âu đi qua đi lại, đang nghe tiếng la í ới từ trên núi truyền xuống, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Mà cùng tương phản với bọn họ, đám nông binh và nông phu lại toàn bộ khẩn trương cả lên, còn chưa nhận được mệnh lệnh đã giơ cao vũ khí, chỉa thẳng về phía trước.

- Này! Những con ma chó đó tuy rằng lợi hại, nhưng dù gì cũng là súc sinh, hơn mười võ sĩ cùng mấy trăm nông phu đủ để tiêu diệt chúng nó.

Một võ sĩ thần sắc thoải mái nói.

Một võ sĩ khác cũng gật gật đầu:

- Đúng vậy! Những con súc sinh này dựa vào thân hình nhỏ bé thoắt ẩn thoắt hiện, bằng không đối mặt một cái có thể tiêu diệt chúng nó ngay, cũng không cần dựa vào đại trận bao vây như thế.

- Ôi! Không biết giải thích sao với cấp trên mới tốt! Không hiểu sao bỗng dưng xuất hiện ma chó, càng không hiểu sao hơn mười nông dân bị ma chó cắn chết, chính là nông binh cũng bị thương vong tới mười mấy người, khẳng định sẽ bị cấp trên khiển trách.

Một võ sĩ trong số đó nhíu mày nói.

- Đại nhân! Chuyện như vậy không thể đổ hết trách đảm nhiệm lên đầu chúng ta được, dù sao ma chó trong truyền thuyết gì đó đột nhiên xuất hiện như vậy, là ai cũng không biết trước được. Hơn nữa sau khi phát hiện ma chó, đại nhân lập tức chỉ huy chúng ta bày ra thiên la địa võng, tiến hành bao vây tiễu trừ, coi như là hết trách nhiệm rồi. Nói không chừng chẳng những không có trách phạt ngược lại sẽ được khen thưởng đấy.

Một võ sĩ an ủi.

- Hy vọng như thế.

Võ sĩ đứng giữa thở dài.

Lúc này, từ trong núi rừng truyền đến một tràng tiếng hoan hô, vừa nghe thanh âm này, ở đây có mấy người thính tai nghe được lộ sắc mặt vui mừng, cái này chứng tỏ ma chó đã bị tiêu diệt. Theo tiếng hoan hô dừng lại, đám nông binh dùng trường thương nâng xác mấy con vật, ngay dưới dẫn dắt của các võ sĩ bắt đầu xuống núi.

Người võ sĩ kia nhìn đến không ai bị khiêng ra, rất là vui mừng nói:

- Lần này không ai chết trận, xem ra ma chó cũng không có gì nghiêm trọng lắm.

- Đúng vậy! Những con ma chó này cũng chỉ thừa dịp người ta chưa chuẩn bị mới có thể cắn chết người. Nếu đã chú ý tới rồi, tin rằng chỉ cần nông phu cũng có thể tiêu diệt chúng nó.

Một gã võ sĩ phụ họa theo.

Tuy nhiên gã võ sĩ đứng giữa lại nghiêm sắc mặt nói:

- Không nên coi thường đám ma chó, chúng chỉ có năm con mà thôi, đã làm cho chúng ta tổn thất tới gần trăm người thương vong, nếu năm mươi con, năm trăm con, năm ngàn con thì sao?

Nghe nói như thế, hai võ sĩ bên cạnh mặt đều biến sắc, năm mươi con còn có thể đối phó, vượt quá năm trăm con vậy thì tuyệt đối chính là tai họa khôn lường.

Một võ sĩ khác vội nói:

- Đại nhân! Hạ quan nghĩ rằng phải lập tức báo cáo chuyện này lên trên, để các quận phủ huyện chú ý tới sự tồn tại của ma chó, để sớm có cách đề phòng.

Gã võ sĩ đứng giữa gật gật đầu:

- Đúng nên như thế.

Nói đến đây, hắn xoay người vừa định mở miệng nói cái gì, đột nhiên hắn trợn trừng hai mắt nhìn phía trước, hai võ sĩ kia cảm thấy có điều kỳ quái, cũng quay đầu nhìn.

Vừa nhìn thấy bọn hắn cũng ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy một nông binh phía sau bọn họ, trên mặt, trên cổ, trên tay người ấy nơi nào da thịt lộ ra ngoài đều đang run run, mạch máu từ từ nổi gồ lên, cả người lộ ra rất khủng khiếp.

Mà càng kinh khủng chính là người nông binh kia hoàn toàn không có phát hiện dị trạng trên người của mình, vẫn như cũ nắm trường thương, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở tại chỗ.

Gã võ sĩ đứng giữa chỉ vào gã nông binh hét lớn:

- Ngươi! Đây là có chuyện gì?

Nông binh kia còn nghi hoặc quay đầu nhìn hai bên, đến lúc này, hắn mới chú ý tới sắc mặt hoảng sợ của các nông binh khác đang nhìn chằm chằm vào hắn, và đều lui mau về phía sau mấy bước.

Giờ phút này gã nông binh mới phát hiện chính mình là mục tiêu trong mắt mọi người. Hắn giật mình đánh giá trên cơ thể, lập tức liền kinh hãi giơ hai tay lên phủi phủi.

Hiện tại mạch máu trên người hắn không ngờ đã nổi vồng lên nhúc nhích như con giun, đặc biệt gân máu chằng chịt trên mặt kia đã biến thành sợi máu lớn màu lam, càng khiến người ta ghê tởm tới cực điểm.

Gã nông binh hoảng sợ hả miệng muốn thét to, nhưng nhìn bộ dáng hắn há to miệng, cổ họng run run, rõ ràng là không phát ra tiếng.

Khi mạch máu nhanh chóng bành trướng đến cỡ ngón cái, thì đột nhiên trong nháy mắt liền thu nhỏ xuống, mạch máu vừa khôi phục nguyên trạng, nhưng màu da lại biến thành màu lam quái dị.

Mọi nông binh khác tất cả đều khẩn trương giơ thuơng vây quanh gã đồng bạn, đã trải qua một màn quái dị vừa rồi kia, ai cũng không dám còn xem hắn như đồng bạn.

Ba võ sĩ kia nhưng thật lớn gan, nắm chuôi đao tiến đến gần, chuẩn bị kiểm tra một chút sao lại thế này. Mà gã nông binh vẫn giữ tư thế hai tay giơ lên trước mắt, đầu cụp xuống, đột nhiên phát ra tiếng cười âm trầm “hắc hắc”.

Tiếng cười vừa phát ra, bao gồm võ sĩ ở giữa mọi người cùng một lúc lui lại một bước. Tuy nhiên các võ sĩ cũng trước tiên rút binh khí ra chỉa thẳng vào gã nông binh.

- Hắc hắc hắc! Loại cảm giác tràn ngập lực lượng này thật hứng thú! Lão tử cảm giác như chính mình dùng tay không có thể xé nát toàn bộ cơ thể các ngươi. Không biết vì cái gì, ta thật muốn thưởng thức mùi vị máu tươi nóng hổi a.

Gã nông binh vừa nói vừa chậm rãi ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy trên gương mặt màu lam của hắn, hai đồng tử đỏ rực, dường như hẹp đi dài đi, từ đầu lưỡi nước bọt không ngừng rơi xuống tí tách, liếm mép từ bên này qua bên kia. Vốn dung mạo bình thường của gã nông binh không ngờ trở nên tà ác ghê tởm như thế.

Nghe hắn thốt ra lời nói tà ác như thế, nhìn đến động tác ghê tởm kia, còn có gì khiến ánh mắt người ta sợ hãi hơn chứ? Tất cả mọi người không kìm nổi lập tức dựng tóc gáy, một nông binh ở gần dường như không chịu nổi bầu không khí quỷ dị, đột nhiên không tự chủ thét lớn một tiếng, phóng thương đâm vào thân thể màu lam của gã nông binh.

Một loại thanh âm như đâm vào kim loại vang lên, người nông binh dùng toàn lực đâm tới, không ngờ chỉ đâm vào được nửa đầu thương, hơn nữa hoàn toàn không có chảy ra giọt máu nào.

Mà nông binh màu lam hướng về phía nông binh vì kết quả này mà đang sững sờ, hắn cười nanh ác, duỗi tay ra, thoải mái đâm vào lồng ngực tên nông binh, tiếp theo lôi ra một trái tim còn đang phập phồng liền hiện ra trong tay hắn.

Người nông binh hai mắt mở lớn, không dám tin nhìn lồng ngực trống rỗng của mình rồi từ từ ngã xuống.

Gã nông binh màu lam giơ cao trái tim, hả miệng tiếp theo “bụp” một tiếng máu bắn ra tung tóe, trong cổ họng hắn phát ra tiếng gừ gừ, không biết là tiếng nhai nuốt hay là tiếng cười thỏa mãn.

Mà làm cho người ta lòng tràn ngập sợ hãi chính là: không ngờ người nầy lại nghiêng đầu, vừa thè đầu lưỡi thật dài liếm mép còn dính máu, vừa lộ ra vẻ cười khiêu khích quét nhìn mọi người chung quanh.

Hai võ sĩ lập tức phẫn nộ trợn to mắt, hét lớn một tiếng:

- Ác ma! Chết đi!

Đồng thời giơ khảm đao vọt mạnh tới.

Gã võ sĩ đứng giữa thì hướng về phía nông binh quát to:

- Hoảng sợ cái gì! Giết ác ma này cho ta!

Quát xong cũng đề đao phóng tới.

Nông binh có hơi nao núng, khiến cho võ sĩ ngược lại dồn hết sức lực công kích đến ác ma.

Võ sĩ nhìn thấy ác ma không né không tránh, không khỏi cắn răng sử ra hết toàn lực, dùng hết sức bổ xuống một đao vào cổ ác ma!

Gã đồng bạn hiển nhiên cũng là nhắm vào chỗ này, hai thanh khảm đao sắc bén một tả một hữu chém vào trên cổ ác ma, tuy nhiên kết quả lại ra ngoài ý liệu của mọi người, hai thanh khảm đao chỉ rạch được một tấc trên làn da màu lam, không cách nào vào sâu được.

Ác ma đối với công kích này hoàn toàn không sợ, hắn cười hắc hắc, không đợi hai võ sĩ kịp phản ứng lại, lập tức vươn tay thoải mái đâm xuyên qua hai gã võ sĩ.

Tuy nhiên, tình huống cũng ra ngoài dự kiến của ác ma.

Hai võ sĩ bị ác ma lấy tay chọc thủng qua người, “phốc” một tiếng phun ra búng máu, sau đó không ngờ hung hãn dùng hai tay hai chân của mình, giống như con bạch tuộc cuốn chặt lấy ác ma, đồng thời thét lớn:

- Mau! Dùng thương đâm chết nó đi! Lấy dầu thiêu cháy nó!

Đám nông binh không đành ra tay, đều đưa mắt nhìn về phía võ sĩ duy nhất còn lại ở đây. Gã võ sĩ cắn răng một cái, lui ra phía sau từng bước quát to:

- Nghe lệnh làm việc!

Nghe vậy, nông binh lập tức hung hăng sáp lại gần liều mạng cắm trường thương nghiêng trên mặt đất. Trong nháy mắt, một vòng trường thương dày đặc tạo thành lồng giam đã hiện ra trước mắt.

Ác ma còn chế giễu cười nói:

- Hắc hắc! Như vậy có thể ngăn cản ta sao?

Thân mình hắn vặn vẹo một cái, trường thương lập tức văng bắn ra ngoài, nông binh trúng chiêu lập tức kêu lên thảm thiết.

- Vây lại! Nếu để ác ma thoát ra, phạm vi trăm dặm người của chúng ta sẽ chết hết!

Gã võ sĩ nổi giận gầm lên một tiếng, chụp lấy một cây trường thương phóng tới.

Đám nông binh đứng chung quanh nếu đã có thể được chọn vào doanh cảnh bị, vậy cũng không phải là người nhát gan, tất cả đều thét to một tiếng, mắt đỏ bừng mãnh liệt đâm thương tới.

Trên người ác ma đeo theo hai thi thể, hơn nữa hai thi thể một tả một hữu cứ ôm chặt ác ma không rời. Ác ma tuy rằng không thèm để ý, nhưng hành động cũng rất bất tiện.

Giãy giụa thoát khỏi vòng giam trường thương, ác ma vừa mới chuẩn bị tháo gỡ thi thể vướng bận, đột nhiên phát hiện tại quanh mình hắn, bốn phương tám hướng đều là đầu thương sáng chói. Hắn mới vừa biến thành ác ma không lâu, nhân tính ít nhiều vẫn còn tồn tại, bởi vậy không thể tránh khỏi thoáng sửng sốt một chút.

Một thoáng sửng sốt này, ác ma lập tức bị chìm ngập giữa rừng thương.