Cô Độc Chiến Thần

Quyển 20 - Chương 3: Đế đô phong thưởng




Tòa thành vốn là của nhà Khải Lỗ Sĩ, hiện là nơi Khang Tư dừng chân, trong diễn võ trường.

Bỉ Khố Đức mơ hồ biến thành đầu não quan văn trong quân phiệt Khang Tư, hành lễ với Khang Tư nói:

-Chủ công, hiện giờ phần lớn quan văn bán đảo Phi Ba đều đã phái tới, chỉ là số lượng quân đội bên này của chúng ta thật là quá mức thưa thớt, phạm vi lớn như vậy chỉ có hai Lữ đoàn chính quy, bất luận là phòng ngự hay là tiến công đều quá mức căng thẳng.

- Thần khẩn cầu chủ công, lại điều thêm binh lực ba Lữ đoàn từ bán đảo Phi Ba tới nữa, như vậy chúng ta sẽ có được binh lực chỉnh biên thành một Sư đoàn chính quy rồi.

Khang Tư thu hồi binh khí, tiếp nhận khăn mặt Tương Văn đưa lên, lau xong mồ hôi rồi hỏi:

- Binh lực trên bán đảo Phi Ba có thể dùng được bao nhiêu?

Đối với vấn đề này, chỉ có Tương Văn kiêm chức phó quan có thể trả lời, hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức nói:

-Chủ thượng, bởi vì lúc trước có nghị quyết tăng sức chiến đấu quân dự bị, tráng đinh trong lãnh địa chúng ta đều đã trải qua huấn luyện quân sự, có thể nói có bao nhiêu tráng đinh thì có bấy nhiêu binh lính.

-Tuy nhiên ở tình huống không ảnh hưởng tới dân sinh, khấu trừ huấn luyện viên cần huấn luyện tân binh cùng binh lực đóng giữ cần thiết, hiện giờ binh lực có thể huy động chỉ có hai Lữ đoàn bộ binh.

Khang Tư suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ừ, đem hai Lữ đoàn bộ binh cùng một Liên đội kỵ binh điều trở lại. Lại điều thêm một nhóm sĩ quan cấp thấp trở lại đây, binh lực lãnh địa Lôi gia chúng ta không thể rút đi nhiều quá, dù sao không ai dám đảm bảo lúc nào lại nhảy ra thật nhiều ác ma, cho nên sau này cần mở rộng binh lực vẫn nên chiêu mộ từ bản thổ Đế quốc.

Bỉ Khố Đức vội vàng gật đầu tán thành:

- Đúng vậy, xác thật phải ở trong Đế quốc trưng binh rộng rãi mới được, không thì quân đội chúng ta toàn là người bán đảo Phi Ba, khẳng định sẽ dẫn tới phiền phức.

- Chúng ta chuẩn bị chiêu mộ bao nhiêu binh lính? Hiện dân chúng ở bên trong lãnh địa, đặc biệt các nô lệ này, tất cả đều hy vọng có thể dựa việc đi vào quân đội sửa đổi số phận của mình.

Tương Văn hỏi.

Khang Tư suy nghĩ rồi nói:

- Không thể một lần chiêu mộ quá nhiều, trước chiêu mộ ba vạn tráng đinh, lấy ra nhân viên ưu tú thành lập hai Lữ đoàn quân dự bị, huấn luyện một đoạn thời gian rồi từ đó lựa chọn ra một Lữ đoàn chính binh, còn lại một Lữ đoàn tản ra rồi thành lập một Sư đoàn chỉnh biên, các ngươi nghĩ như vậy thế nào?

Tương Văn không có bất cứ phản đối nào gật đầu ngay, chỉ là Bỉ Khố Đức lại có chút chần chờ nói:

- Chủ công, thần cho rằng, không bằng đem ba vạn người mới chiêu mộ này thành lập Lữ đoàn đơn độc như thế nào?

- Để cho bọn họ trực tiếp tiến vào trong Lữ đoàn hiện tại, hằng ngày tiếp xúc vạn nhất xuất hiện sơ hở, khẳng định sẽ để cho người đời phát hiện thân phận binh lính chúng ta, rước lấy chuyện phiền toái chỉ sợ thật không tốt lắm.

- Bỉ Khố Đức đại nhân, nếu muốn mua chuộc lòng người cũng chỉ có thể đem đối phương xem như người một nhà, đề nghị của ngươi chẳng khác nào đối đãi những tráng đinh kia như ngoại nhân rồi!

Tương Văn bất mãn xen vào nói.

Nếu như không phải là giao tình giữa hắn cùng Bỉ Khố Đức không tệ, hơn nữa cũng điều tra qua Bỉ Khố Đức trung thành cẩn cẩn với Khang Tư, lúc này bình thường Tương Văn đã chửi ầm lên rồi.

Bỉ Khố Đức vẻ mặt đau khổ nói:

- Tương Văn đại nhân, ngài ngẫm lại, Lữ đoàn của chúng ta hiện giờ binh lính quân hàm thấp nhất đều là giai tầng võ sĩ, tráng đinh này sau khi nhập ngũ chỉ có thể bị áp chế đến mức không thể động đậy, dù là người có tài năng cũng không thể nhận được đề bạt, bởi vì không có võ sĩ chấp nhận phục tùng cấp trên chỉ có thân phận hương dân thôi.

- Cùng với việc lãng phí nhiều đại tài miền quê kia, còn không bằng thành lập một quân đội mới.

Tương Văn chớp mắt mấy cái, có chút nghi hoặc nói:

- Để cho bọn họ kết thành một doanh? Chúng ta không phái sĩ quan?

- Điều này sao được? Đương nhiên phải phái sĩ quan.

Bỉ Khố Đức nói đến đây, Tương Văn lập tức cắt đứt.

- Có thế chứ, nếu một doanh đơn độc cũng phải do các võ sĩ lãnh đạo, cái đó và cái chủ thượng vừa nói có gì khác nhau?

Bỉ Khố Đức chần chờ một chút, cẩn thận hạ thấp giọng nói:

- Kỳ thật võ sĩ này của chúng ta, tuyệt đại bộ phận đều chỉ có thể đảm nhiệm sĩ quan cấp thấp, sĩ quan Liên đội trở lên, tuyệt đại đa số võ sĩ đều không hợp cách.

- Như vậy, không bằng phân tán bọn họ ra, vậy chẳng phải có thể thỏa mãn nguyện vọng làm sĩ quan của những võ sĩ này, còn có thể để người có năng lực thượng vị, dù sao trong Lữ đoàn hiện giờ, ngay cả tiểu binh cũng là võ sĩ, muốn làm sĩ quan thật là quá khó khăn.

- Cuối cùng, như vậy còn có thể mượn các võ sĩ nắm vững khống chế bộ đội cơ sở trong tay, dù là một sĩ quan thống trị một cái Sư đoàn có hai lòng, cũng có thể khiến hắn không chỉ huy được bộ đội!

Tương Văn biến sắc, Bỉ Khố Đức nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ám chỉ trong quân có người muốn phản loạn? Xem ra mình phải thẩm tra sĩ quan cấp bậc đại đội trưởng trở lên một lần mới được.

Còn Khang Tư cau mày, nghe Bỉ Khố Đức nói, hắn cũng biết hệ thống võ sĩ dưới trướng mình vô cùng khổng lồ.

Chỉ là Khang Tư hơi suy tư một chút, liền cười cười nói:

- Đề nghị Bỉ Khố Đức không tệ, cứ thực hành như thế, chỉ là, lại thêm truyền bá một đạo mệnh lệnh.

- Đẳng cấp võ sĩ và văn sĩ chỉ là hàm vinh dự trong dân gian, ở trong nha môn lấy chức quan định cao thấp, ở trong quân đội lại lấy quân hàm định cao thấp, dù là binh nhì Kiệt võ sĩ thượng giai, cũng phải phục tùng mệnh lệnh binh nhất hạ dân bản bộ, kẻ vi phạm theo lệ xử phạt.

Vừa nghe lời này, hai mắt Bỉ Khố Đức phát sáng tràn đầy bội phục lĩnh mệnh.

Mệnh lệnh là vừa hạ xuống, đám võ sĩ cùng văn sĩ sẽ không dám kiêu ngạo như thế nữa, hơn nữa võ sĩ văn sĩ cũng sẽ không có nhiều ý kiến, dù sao không có cả đời sẽ làm nhân viên quân chính, xuất ngũ từ chức đối với địa vị cùng tài phú ở trong dân gian của họ cũng không có ảnh hưởng gì.

Chế độ đẳng cấp võ sĩ văn sĩ vẫn như cũ có được lực lượng khiến người ta si mê, do đó khiến cho người có đẳng cấp văn sĩ võ sĩ càng thêm làm việc cẩn thận, ai nào muốn làm sai chuyện bị tước đoạt đẳng cấp chứ?

- Chủ thượng, hiện giờ có muốn đi chinh phạt các quân phiệt khác hay không? Hoặc là để quân phiệt bị ba nhà thu mua đầu nhập vào chúng ta, tăng thêm uy danh cùng địa bàn cho chúng ta?

Tương Văn hăng hái dò hỏi.

Bỉ Khố Đức đang muốn rời đi nghe vậy thất kinh:

- Chủ công không thể! Hiện giờ chúng ta cũng chọc chú ý người khác đủ rồi, lại đột nhiên nhảy ra chuyện mấy quân phiệt đầu nhập, sợ rằng lập tức sẽ trở thành địch nhân tất cả quân phiệt hành tỉnh Hải Tân!

- Ấy, tuy rằng xác thật đừng quá rêu rao thì tương đối tốt, thế nhưng rõ ràng chúng ta mạnh hơn so với hắn, vẫn cứ phải đứng một bên giương mắt nhìn?

Tương Văn cau mày nói.

Bỉ Khố Đức thấy Khang Tư đang chuyên chú chờ mình trả lời, vội vàng nói:

- Trước mắt, đây là chuyện không còn cách nào, nếu như để thế nhân cho rằng chúng ta quá mức hiếu chiến vậy thì không được.

- Tuy nhiên giải quyết vấn đề này cũng rất đơn giản, ấn theo hạ thần phỏng đoán, sau khi chủ công dâng biểu về Đế đô, khẳng định Đế đô sẽ cho chủ công thăng quan tiến tước, đến lúc đó có danh phận đại nghĩa, chúng ta có rêu rao cũng không ai có thể nói cái gì.

- Danh phận đại nghĩa? Cái Hoàng thái tử kia cũng chỉ chiếm được một cái Đế đô thôi, tuy rằng ở Đế đô tiền tài vật tư nhân khẩu đều rất nhiều, nhưng làm thế nào cũng chỉ là một hòn đảo đơn độc, khá lắm chỉ là đánh mấy trận đầu thắng lợi, hắn có cái danh phận đại nghĩa gì? Hơn nữa ở thời đại quân phiệt cát cứ này, danh phận đại nghĩa còn có tác dụng sao?

Tương Văn rất không giải thích được.

Bỉ Khố Đức cười nói:

- Ha ha, không sai mà, trước mắt xác thực là quân phiệt cát cứ, nhưng cũng không phải chư hầu cát cứ, thời đại trước mắt, không ai dám cũng không ai chấp nhập đứng ra là người đầu tiên xưng vương xưng bá, chính đám hoàng tử kia cũng không dám như vậy. Muốn nói có, toàn bộ Đế quốc cũng chỉ có cái Hoàng thái tử ở Đế đô kia mới dám là người đầu tiên đăng cơ làm đế?

- Vì sao hắn có thể? Các hoàng tử khác lại không được?

Tương Văn cực kỳ nghi hoặc.

Bỉ Khố Đức giơ một ngón tay lên:

- Rất đơn giản. Nguyên nhân thứ nhất là, tuy rằng mọi người đều biết, ấn theo thông lệ Đế quốc, Hoàng thái tử là chỉ con trưởng, cũng không nhất định là hoàng đế tương lai.

- Nhưng ở trên mặt chữ nghĩa, cái xưng hào "Thái tử" này, vốn chính là có ý chỉ hoàng đế tương lại, người ta làm Thái tử hơn mười mấy năm rồi, hoàng đế đã băng hà, hoàng tử bỏ chạy, toàn bộ Đế đô cũng chỉ lưu lại một cái Thái tử, nếu không phải Thái tử đăng cơ kế vị thì còn có thể là ai? Thật sự là danh chính ngôn thuận đến không thể thuận thêm nữa!

Bỉ Khố Đức lại giơ thêm một ngón tay:

- Thứ hai, đại thần ủng hộ Hoàng thái tử là Nguyên soái cùng Thừa tướng, hai người này đều là trọng thần lớn nhất Đế quốc, hơn nữa phân biệt là thủ lĩnh quan viên văn võ, nhân mạch uy vọng hầu như trải rộng thiên hạ, thâm nhập dân tâm.

- Chỉ cần trên nghi thức đăng cơ có hai người này quỳ bái tuyên thệ thuần phục Hoàng thái tử, con dân Đế quốc sẽ là người trước tiên thừa nhận Hoàng thái tử lên địa vị tân hoàng, dù là bởi quân phiệt tồn tại mà không dám thừa nhận ngoài miệng, trong lòng cũng đã thừa nhận.

Nói đến đây, Bỉ Khố Đức cười cười khoát khoát tay:

- Có hai cái điều kiện này, danh phận đại nghĩa Hoàng thái tử cũng liền thành lập, về phần tiền tài vật tư nhân thủ ở Đế đô, những thứ này chỉ là để Hoàng thái tử đứng vững chân, cũng không phải rất trọng yếu.

- Bởi vậy, có danh phận đại nghĩa Đế đô, có thể giảm thiểu phiền phức cho chúng ta ở Đế quốc, thậm chí mượn đó thu hút nhân tài cũng không phải việc khó. Cho nên chủ công quyết định dâng biểu Đế đô, thật sự là một chiêu tuyệt diệu mà!

- Vậy... Hiện giờ chúng ta chỉ có thể chờ sau khi Đế đô trả lời, mới có thể tiến hành bước tiến công kế tiếp?

Tương Văn có chút không tình nguyện nói.

Khó trách hắn như vậy, ai bảo hắn là người hy vọng nhất chủ thượng mình có thể ở trong khoảng thời gian cực ngắn thu được quyền thế thật lớn đây chứ?

- Ha ha, kỳ thật cũng không tệ, chúng ta cũng thời gian tiêu hóa hấp thu nhân khẩu cùng lãnh địa hiện tại, đồng thời binh lính mới chiêu mộ càng cần thêm một thời gian rèn đúc mới được.

Khang Tư thấy sắc mặt Tương Văn không được tốt lắm, không khỏi cười nói:

- Đương nhiên, tuy rằng chúng ta không thể xuất binh, nhưng vẫn có thể phái mật vệ ra ngoài, thử đi thu mua quân phiệt, thu mua không được thì chuẩn bị tiến hành ám sát, khiến cả hệ thống đối phương không động đã tự loạn.

- Cứ như vậy, nói không chừng chờ lúc chúng ta chuẩn bị thỏa đáng, có thể hết sức dễ dàng càn quét toàn bộ hành tỉnh Hải Tân rồi. Về phần có thể làm được hay không, phải xem thành quả công tác của Tương Văn ngươi rồi.

Tương Văn lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, rất hưng phấn nói:

- Chủ thượng, chỉ cần ngài hạ lệnh, tất cả đầu mục quân phiệt ở hành tỉnh Hải Tân trong một ngày đều sẽ bị ám sát bỏ mình!

Lời Tương Văn vừa nói ra, lập tức khiến tim Bỉ Khố Đức nhảy mạnh.

Má ơi, hệ thống mật vệ của chủ công sở hữu lại có thể lợi hại tới trình độ này sao! Nên biết rằng hành tỉnh Hải Tân có được hơn mười mấy cái quân phiệt đó, tùy tiện một tên nào cũng không phải đầu đường xó chợ, hơn nữa rải khắp trời nam đất bắc, Tương Văn lại dám nói để bọn họ cùng chết trong một ngày? Đây có phải sự thật không! Sẽ không phải nói quá chứ?

Khang Tư lập tức lắc đầu nói:

- Nếu như bọn họ tử vong cùng một ngày, như vậy quân phiệt toàn tỉnh sẽ chỉ còn lại một người chúng ta, cứ thế, sợ rằng quân phiệt khắp thiên hạ đều sẽ đem chúng ta trở thành địch nhân, phương thức này quá chói mắt người, không tới thời khắc nguy cấp không được thực hành.

- Hiện giờ trước mắt cứ để mật vệ giám thị nhất cử nhất động của những quân phiệt này là được rồi, đặc biệt ẩn nấp ở bên người các nhân viên chủ yếu, tốt nhất là chia rẽ hãm hại khiến mấy quân phiệt thực lực cường đại tranh đấu lẫn nhau, tiêu hao lực lượng của bọn họ!

- Rõ.

Tương Văn cũng biết, thật nếu như muốn làm như vậy, chủ thượng nhà mình sẽ thu hút ánh mắt khắp thiên hạ, biết thích khách chủ thượng nhà mình lợi hại như vậy, là ai cũng sẽ đều đặt chủ thượng ở vị trí địch nhân hàng đầu, tuyệt đối sẽ tiên hạ thủ vi cường, cho nên tuy rằng Tương Văn không hài lòng, nhưng vẫn lĩnh mệnh hành sự.

Kỵ binh truyền lệnh mang theo mệnh lệnh trưng binh, chạy khắp toàn bộ thành trấn trên địa bàn quân Khang Tư, hầu như là theo bước chân kỵ binh truyền lệnh, không khí nhân gian nháy mắt bị châm ngòi bốc lửa.

Dân chúng bình thường không cần phải nói, các các nô lệ hoàn toàn biến thành tài sản riêng của quân Khang Tư, sau khi bận rộng làm việc, cũng không nghỉ ngơi nhiều, tất cả đều liều mạng rèn luyện thân thể của mình, mọi người đều biết, muốn sửa đổi số phận của mình, chỉ có thể dựa vào cơ hội trước mắt này.

Nơi này có một khúc nhạc đệm nhỏ, bởi vì để cho mình càng có thêm nhiều thời gian rèn luyện, các các nô lệ làm việc thật đúng là vừa nhanh vừa tốt, không nghĩ tới ngược lại bởi vì nguyên nhân làm việc hiệu quả, xảy ra chuyện hơn một ngàn nô lệ được đề bạt thăng cấp thành tiện dân.

Cứ như vậy, lòng tin của nô lệ đối với chế độ này lại càng thêm kiên định, tâm tình càng kích động, xây dựng cơ sở trên địa bàn quân Khang Tư cũng liên đới bắt đầu phát triển cực nhanh.

Ngày trưng binh quy mô lớn ngày càng đến gần, mấy trăm tổ tuyển chọn tân binh do võ sĩ và văn sĩ kết thành đội ngũ, bắt đầu tiến vào các thành trấn, thượng dân, võ sĩ, văn sĩ địa phương lập tức nhiệt tình chiêu đãi, xảy ra chuyện hối lộ là không thể tránh khỏi.

Chỉ là, thế nhân đã quen với cái phong tục này lại giật mình hết sức, người của quân Khang Tư lại không có bất cứ một người nào tiếp thu hối lộ, rõ ràng tất cả nước bọt ròng ròng không bỏ, nhưng ngay cả tay cũng không dám chạm vào một chút nào.

Cảnh này khiến cho thế nhân khổ não không thôi cũng kèm theo may mắn, khổ não là bởi vì không thể đi cửa sau, may mắn là mình đi theo một ông chủ tốt, người có được thủ hạ liêm khiết như vậy khẳng định rất có tiền đồ!

Tuy nhiên, nếu như những người này biết, nguyên nhân là bởi một vị xinh tươi như hoa nhưng quyền thế ngập trời nào đó uy hiếp những quan tuyển chọn này, sẽ có cảm tưởng thế nào đây? Có lẽ là lập tức tìm tới cửa nịnh bợ tiếp chứ?

Nhưng mà nói lại, dưới sự uy hiếp kinh khủng, quan tuyển chọn tân binh lấy thái độ căn cứ công bình công chính lại thêm nghiêm ngặt tuyệt đối tiến hành lựa chọn, thậm chí đạt tới trình độ hà khắc.

Dưới dạng tuyển chọn giống như kim cương cũng phải phân loại tinh tế nghiêm mật này, trong mấy trăm vạn nhân khẩu trên địa bàn quân Khang Tư, ba vạn trai tráng xuất sắc trên tất cả các phương diện, không lâu sau liền được thu vào dưới trướng quân Khang Tư.

Cứ như vậy, cộng thêm hệ thống chính vụ, có thể nói trong địa bàn quân Khang Tư khống chế, phàm là người có chút năng lực đều phục vụ cho Khang Tư, toàn bộ bị vét sạch.

Không biết là vì thu mua lòng người hay nguyên nhân khác, tân binh chiêu mộ ở các thành trấn, cũng không lập tức mang đi, ngược lại phát quân phục tại chỗ, thay đổi đẳng cấp, lập tức nhận được chỗ tốt của đẳng cấp mới, đồng thời phát phí an gia, sau đó liền cho ba ngày nghỉ.

Tân binh ăn mặc quân phục Đế quốc, đeo lên huy chương mới, mang theo kim tệ đắc ý vênh vang về tới nhà, sau đó giống như hẹn trước, tất cả tân binh về tới nhà đầu tiên là mở tiệc chiêu đãi hàng xóm, sau đó là mở tiệc chiêu đãi thân bằng thích hữu, cuối cùng mới là dòng họ quê nhà, ngay cả trình tự mời tiệc toàn bộ cũng giống nhau cả!

Cử động tân binh khoe khoang như vậy, khiến cho dân gian đối với việc góp sức cho quân Khang Tư càng khát vọng. Cho nên, lúc tân binh hết phép quay về doanh, quả thật náo nhiệt giống như là đưa đón cô dâu, một ít trai tráng không được tuyển chọn thậm chí không nhịn được chạy tới hỏi quân đội lần nữa, có chiêu đội hậu cần khuân vác hay không.

Chuyện tuyển chọn tân binh náo nhiệt đủ mười ngày, các quan tuyển chọn mới mang theo ba vạn tân binh trở về quân doanh, tuy rằng quân Khang Tư khi không mất một khoản phí dụng, nhưng dân gian nhân thức đối với quân Khang Tư lại đạt tới một cảnh giới, lúc này dù là quân trú ở các thành trấn đã triệt ly, cũng không gây ra chuyện lớn gì.

Bởi ba vạn trai tráng tiến vào quân doanh áp dụng huấn luyện phong tỏa, bầu không khí náo nhiệt vì vậy chậm rãi lắng xuống. Tuy nhiên, trên địa bàn quân Khang Tư khống chế, lửa nóng trong lòng dân chúng lại không vì vậy mà lạnh đi, ngược lại càng ngày càng mạnh. Mọi người đều hướng về phía một mục tiêu mà hành động, thậm chí có rất nhiều người đem nó trở thành mục tiêu của cả đời mình.

Mục tiêu này chính là leo lên! Vì địa vị, vì quyền thế, vì tài phú, vì chính mình, vì người nhà, mặc kệ là vì cái gì, mọi người chỉ có một khát vọng, đó chính là để đẳng cấp của mình tiến thêm một cấp mà nỗ lực.

Tới lúc này, mục tiêu Bỉ Khố Đức hy vọng dân chúng đem truy cầu đặt trên việc leo lên đẳng cấp cao hơn, có thể nói hoàn toàn được thực hiện.

Hành tỉnh Hải Tân phủ Tổng đốc.

Tổng đốc đại nhân híp mắt, gõ tay vịn, con hắn đang đợi ở một bên, thấy phụ thân không nói gì, Thiếu Tổng đốc không nhịn được nói:

- Phụ thân đại nhân, ngài thật sự muốn đem chức Tổng đốc tặng cho cái Thượng tá Khang Tư kia?

Tổng đốc đại nhân cười cười:

- Không cho hắn thì đưa cho ai? Hắn chính là quân phiệt đầu tiên cũng là duy nhất trên toàn Đế quốc dâng biểu lên Đế đô, ta nên thực hiện lời hứa mới phải chứ.

Nghe nói như thế, Thiếu tổng đốc chỉ có thể tỏ vẻ muốn nói lại thôi nhìn Tổng đốc đại nhân.

Thấy bộ dáng con trai mình, Tổng đốc đại nhân chậm rãi nói lần nữa:

- Ngươi là muốn hỏi, nếu muốn đem chức vị Tổng đốc nhường đi sao lại không thấy cử động nào phải không?

Nói xong, hắn căn bản không nhìn phản ứng con trai, ngược lại nhắm mắt, như nói với bản thân mình:

- Con trai à, có đôi khi, dù là muốn đưa cho người ta, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Thiếu Tổng đốc đương nhiên biết phụ thân mình nhường lại chức vị Tổng đốc đã là quyết tâm định chắc rồi, cũng sẽ không khuyên can vô dụng nữa, mà là hỏi:

- Lúc nào chúng ta có thể rời đi?

- Không vội, chúng ta chờ khi đội tàu đăng kí ở cảng Khôi Kiều bên Duy Nhĩ Đặc chạy sang bên này, đủ để chở toàn bộ gia tộc chúng ta đi. Ừm, tin rằng lúc đội tàu này đến, bên Đế đô cũng có hồi âm rồi?

- Đế đô sẽ phong thưởng Khang Tư thế nào đây? Hắc, tuy rằng biết hắn đi ra từ Đế đô, cũng suy đoán hắn là người của một vị hoàng tử nào đó, nhưng không nghĩ tới hắn lại là người của Hoàng thái tử, thật sự là xuất ngoài ý liệu mà.

Tổng đốc nói đến đây, mở mắt nhìn Thiếu Tổng độc nói:

- Hiện tại ngươi biết, vì sao ta không ở trước khi Khang Tư dâng biểu, đem chức Tổng đốc tặng cho hắn rồi chứ?

Thiếu Tổng đốc gật đầu:

- Hài nhi hiểu được, nếu như khi đó liền đem chức Tổng đốc tặng cho Khang Tư là thủ hạ Hoàng thái tử, sợ rằng Thất hoàng tử bên cạnh sẽ trước tiên đánh tới đây.

- Không sai, tuy rằng chúng ta không thèm để ý những chuyện tồi tệ này, nhưng phải đợi khi chúng ta an toàn đã, đến lúc đó mặc kệ bọn họ đánh sống đánh chết thế nào.

Tổng đốc đại nhân hừ hừ vài tiếng, phất tay để con trai lui xuống.

Hao phí mấy ngày, tin tức Đế đô khởi binh rốt cuộc truyền tới hành tỉnh Hải Tân.

Vốn các quân phiệt vì các loại mâu thuẫn mà chém giết lẫn nhau, không hẹn mà cùng dừng tay, cùng đem ánh mắt và tinh lực đều tập trung trên người quân phiệt Khang Tư sau khi tiêu diệt nhà Khải Lỗ Sĩ, liền không có động tĩnh an tâm làm nội chính.

Những quân phiệt này cũng không phải đầu đất, Đế đô khởi binh đại biểu hàm nghĩa gì bọn họ hết sức rõ ràng, cái khác không nói, chỉ cần Đế đô có lòng muốn thu phục địa bàn xung quanh thì ai cũng có thể nhìn ra được.

Tiến thêm một bước mà xem, Đế đô dám khởi binh, cũng đại biểu Đế đô có được năng lực tiêu diệt quân phiệt xung quanh, về phần quân phiệt Khang Tư là kẻ đầu tiên khắp thiên hạ đầu nhập vào Đế đô, sẽ làm ra cử động gì đây?

Bởi vì có lo lắng này, khiến cho giải đất tỉnh đông quanh năm đánh nhau náo nhiệt nhất tỉnh Hải Tân, ngược lại thoáng cái biến thành địa phương an tĩnh nhất trên toàn tỉnh thành.

Trong lúc mọi người chờ đợi, một thương đội Duy Nhĩ Đặc rất phổ thông tiến vào địa bàn quân Khang Tư. Thương đội như vậy dù là thủ đô Đế quốc, cho tới địa phương hẻo lánh cũng đều có thể gặp phải, vốn không có ai lưu ý.

- Chủ thượng, phong thưởng từ Đế đô đã đưa tới!

Tương Văn rất vui mừng nói với Khang Tư đang luyện tập đao pháp.

- Nga, có chuyện gì?

Thu hồi binh khí, Khang Tư nghi hoặc hỏi.

- Đế đô sợ trên đường có người chặn vật phẩm phong thưởng, cho nên ủy thác một thương đội Duy Nhĩ Đặc vận chuyển, hiện giờ bọn họ đang chờ trong phòng nghị sự Soái phủ, chờ ngài tiếp kiến.

Tương Văn vội trả lời.

Khang Tư vừa gật đầu vừa đi ra ngoài, ngoại trừ suy đoán Đế đô khen thưởng cái gì ra, cũng không khỏi cảm thán Đế quốc suy sụp, đường đường người khống chế Đế đô lại phải nhờ thương nhân nước ngoài hỗ trợ, mới có thể vận chuyển vật phẩm ở trong lãnh địa quốc gia mình, thật là một chuyện tình bất đắc dĩ và khuất nhục mà.

Lúc này ở trong phòng nghị sự, nơi mà trên dưới quân Khang Tư xưng là Soái phủ, một nam tử trung niên đang ngồi trên vị trí khách mời, phía sau đứng hai hộ vệ tay nắm chặt binh khí. Bên ngoài sân giáo trường rộng rãi dừng năm chiếc xe ngựa thật lớn, người đi theo thương đội đều rất có quy củ ở lại trong xe ngựa chờ đợi.

Khải Lỗ, chính là người trung niên đảm nhiệm chủ quản cái thương đội kia, hắn đang rất tự tại ở một bên vừa uống trà, vừa đánh giá cái phủ đệ này. Tuy rằng đây là nơi gia tộc Khải Lỗ Sĩ tiêu hao hơn mười năm xây dựng, nhưng ở trong mắt Khải Lỗ kiến thức rộng rãi, ngoại trừ đối với việc một quân phiệt nho nhỏ lại có được một nơi ở rộng lớn, ngang cấp với một tòa thành nhỏ có chút không cam lòng ra, cũng không có gì để vào mắt.

Cũng không thể trách hắn. Ngẫm lại gia đình hắn ở cảng Khôi Kiều, nhìn xem phòng nghị sự còn lớn hơn cả đình viện nhà mình, tâm tình có thể vui vẻ mới là lạ.

Khải Lỗ âm thầm đánh giá người trong tòa phủ đệ này. Tiếp đãi hắn, dâng trà lên lại chỉ là tráng nam, hơn nữa nhìn trang phục cùng thần thái hiển nhiên là hộ vệ trong nhà.

Phương diện này khiến Khải Lỗ rất là khinh bỉ quân phiệt nho nhỏ Khang Tư này, hạ nhân hầu hạ khách nhân ngay cả gia đinh cũng không phải, không ngờ lại là một binh lính, cũng không biết là hắn đem nơi này làm quân doanh, hay là lòng dạ hẹp hòi không muốn thị nữ chiêu đãi khách lạ?

Không có thị nữ? Điểm ấy đánh chết hắn cũng không tin, thời đại này mọi người có chút tiền bỏ không sẽ tìm một thị nữ về coi cửa, đường đường một quân phiệt cát cứ một phương, trị vì mấy trăm vạn dân chúng, chính mình có một tòa trang viên lớn như vậy sẽ không có thị nữ? Nói cho kẻ ngốc thì hắn cũng sẽ không tin.

Chương 3: Đế đô phong thưởng. (3)

Đối với hành vi của quân phiệt Khang Tư này vì sao không dùng thị nữ đãi khách, Khải Lỗ thầm oán một phen liền ném sang một bên không để ý tới, bắt đầu quan tâm thị vệ bên cạnh.

Ừ, những thị vệ này đều có một mùi vị thiết huyết sa trường, nhìn thần thái cử chỉ tuyệt đối là tinh binh, không nói cái khác, chỉ cần nhìn những thân binh của quân phiệt nhỏ này, cũng đủ để so sánh với bộ đội tinh nhuệ Duy Nhĩ Đặc rồi.

Như vậy xem ra, cái quân phiệt nhỏ này cái khác không nói, riêng là luyện binh cũng rất có nghề, cũng khó trách người khống chế Đế đô Đế quốc Áo Đặc Mạn lại ủy thác mình bôn ba vạn dặm đem phần thưởng tới đây.

Thân vệ quân phiệt Khang Tư này rất lợi hại, nhưng cũng không biết các binh lính bình thường khác phía dưới quân phiệt này năng lực ra sao, loại thân binh tinh nhuệ, bộ đội phổ thông rác rưởi này mình đã thấy nhiều.

Nhưng mà nếu người khống chế Đế đô chấp nhận lôi kéo hắn như thế, vậy thì không nên coi nhẹ hắn, chỉ cần binh lính thường lợi hại bằng một phần năm những thân binh này, như vậy hắn chiếm toàn hành tỉnh Hải Tân chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nói như vậy, ngược lại phải nhân cơ hội đánh quan hệ cho tốt, ở thời khắc sản vật Đế quốc đều bị các thương đoàn lớn đều chia cắt hết này, dạng thương nhân nhỏ như mình chỉ có thể tìm tới những khu xa xôi kiếm chút canh mà thôi.

Ài, lấy vốn thương người đúng là một đại tuyệt chiêu, mấy thương nhân nhỏ như mình căn bản không thể chống đỡ được các thương đoàn lớn công kích mà, Đế quốc nhiều canh thịt như vậy, để cho mấy con kiến như mình ăn no bụng một chút thì mấy cá sấu các ngươi sẽ đói sao!

Thiệt là con mẹ nó, thảo nào nói thương nhân không nói chuyện tình cảm, khiến cho mấy thương nhân nhỏ như mình chỉ có thể chạy khắp Đế quốc tìm kiếm chút canh, thật sự là tức giận mà!

Khải Lỗ suy nghĩ miên man đột nhiên bị một trận tiếng bước chân làm giật mình tỉnh lại, lập tức nhìn theo hướng thanh âm.

Chỉ thấy ngoài cửa chẳng biết bao giờ xuất hiện một nhóm thị vệ vũ trang hặng nặng, những thị vệ này cầm trong tay tấm chắn đem xe ngựa cùng người xung quanh bao vây lại, mặt khác hơn mười thị vệ eo mang đao mặc áo giáp nhanh chóng tràn vào phòng nghị sự, nhanh chóng chiếm vị trí các góc, cửa cũng có hai người đứng gác.

Thấy những chuyện này, Khải Lỗ đương nhiên sẽ không cho rằng quân phiệt Khang Tư sẽ hạ thủ với mình, đây là cái quân phiệt Khang Tư kia phải xuất hiện,

Trong lúc Khải Lỗ bĩu môi cho rằng đối phương quá mức nhát gan đồng thời cũng thấy kỳ quái, thị vệ vừa nãy lại bị thị vệ mới xuất hiện thay thế, chú ý như thế, lẽ nào bọn họ không thuộc về cùng một hệ thống?

Có nghi vấn này, Khải Lỗ rất hiếu kỳ quan sát thị vệ mới tới, cái này vừa nhìn, hắn kiến thức rộng rãi lập tức hút một hơi lạnh.

Cái này làm sao để hình dung đây? Ừm, thị vệ vừa này nếu như là sói hoang hung tàn mà đoàn kết, vậy các thị vệ hiện tại là Nhất Bộ xà độc nhất thiên hạ, tinh thần diện mạo cùng tư thế thân thể đều không giống, quả nhiên không phải là một hệ thống. (Nhất Bộ xà: rắn cắn trúng đi một bước là độc phát chết ngay, ý chỉ hung mãnh như rắn cực độc, một kích tất sát)

Đang chuẩn bị điều tiết lại tâm tình của mình, Khải Lỗ đột nhiên cảm giác được mấy cổ sát khí tập trung phía sau lưng mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện hai hộ vệ mình vừa rồi còn thần thái tự nhiên, hiện giờ đang buộc chặc thân thể hết sức đề phòng.

Khải Lỗ thấy thế trong lòng không khỏi cả kinh, lập tức quát khẽ:

- Chúng ta là khách nhân, thả lỏng người lại, chớ có chọc phiền phức.

Hai người hộ vệ đang âm thầm kêu khổ, mình chỉ là đột nhiên nhận thấy những thị vệ mới tới này rất nguy hiểm, vô ý thức đề cao cảnh giác, không ngờ tới lại dẫn theo sát khí của các thị vệ.

Sát khí vừa bốc ra liền biết mình không may rồi, thị vệ như vậy tuyệt đối không cho phép có nguy hiểm xuất hiện ở bên người chủ tướng, chính mình hiện giờ đúng là tự tìm quả đắng.

Chỉ là vừa nghe đến ông chủ nói, trong lòng khẽ động, bắt đầu chậm rãi buông lỏng tâm thần, sát khí cũng theo bọn họ thả lỏng mà yếu bớt thậm chí tiêu mất.

Thấy nguy cơ giải trừ bình an, Khải Lỗ âm thầm thở phào nhẹ nhõm không thôi, lần nữa điều chỉnh lại cách nghĩ cùng đánh giá đối với quân phiệt Khang Tư này.

Mặc kệ cái quân phiệt này nhát gan hay không, riêng nhìn hắn có được thị vệ ưu tú như vậy, dù là kém cỏi nhất cũng không kém tới mức quá đáng.

Một hồi bước chân rất nhỏ truyền từ ngoài cửa tới, một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục Thượng tá Đế quốc, xuất hiện ở cửa.

Khải Lỗ tập trung nhìn kỹ, không cần phải nói, đây là đầu não quân Khang Tư, không nói cái quân hàm đại biểu thân phận Thượng tá kia, chỉ riêng khí chất cũng đủ để người ta nhận ra thân phận của hắn. Bởi vì ngoại trừ hắn ra, nơi này không ai có được khí chất của thượng vị giả.

Chỉ là độ tuổi của quân phiệt Khang Tư này trẻ đến độ khiến cho Khải Lỗ có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, ở thời loạn thế này, đúng là lúc cho thanh niên đại triển hoành đồ, kẻ quyền thế trẻ tuổi cũng không đáng ngạc nhiên.

Lúc Khải Lỗ đứng lên nghênh tiếp, thấy được đang theo sát phía sau Khang Tư, Tương Văn một thân ăn mặc gọn gàng đeo một thanh bội đao, cảm giác kinh diễm lập tức xuất hiện trong lòng hắn, trong lòng âm thầm hâm mộ. Có một mỹ nhân tuyệt sắc có được võ lực như vậy thật là một nhân tuyển tốt làm thiếp thân hộ vệ mà, sao mà mình không thể tìm được một người như vậy chứ.

Bởi Khải Lỗ cũng không có chức quan, hơn nữa là người nước ngoài, cho nên vừa gặp mặt ngược lại không giống như tiếp mệnh lệnh hoặc ý chỉ, mà là giống như chủ nhân gặp mặt khách nhân tiến hành giao tiếp thông thường.

Sau một phen chào hỏi xưng hô khách sáo, song phương mới phân chủ khách ngồi xuống.

Khải Lỗ còn chưa kịp nói, Tương Văn đánh một thủ thế, ngoài cửa truyền đến một hồi chuông thanh thúy, nương theo một làn gió thơm, hơn mười cái thị nữ tuyệt sắc nhất chúng, xinh đẹp như hoa, dáng điệu uyển chuyển, trang phục thanh lịch, eo thon nhỏ đeo mấy chiếc lục lạc nho nhỏ màu sắc rực rỡ, mang theo một bộ công cụ xuất hiện.

Theo những tiếng vấn an hành lễ động lòng người của các thị nữ với Khang Tư, theo Tương Văn ra mệnh lệnh, nương theo tiếng chuông dễ nghe bắt đầu thao tác bộ công cụ.

Thấy thị nữ lấy ra mấy thứ kia, trong lòng Khải Lỗ lập tức chấn động, trong lòng khiếp sợ không thôi. Trời ạ, tên quân phiệt nhỏ Khang Tư này thật là làm cho người ta quá sức giật mình.

Lúc vừa mới nhìn đến những thị nữ này, trong lòng Khải Lỗ liền thầm nghĩ, những thị nữ này xinh đẹp như hoa, dáng vẻ ung dung, nhất cử nhất động đều rất có quy phạm, hơn nữa lúc hành lễ còn có một thần thái động lòng người.

Người sáng suốt vừa nhìn đã biết, đây là thị nữ cấp cao nhất thế gia đại tộc huấn luyện nhiều năm mới dạy dỗ ra được, tên quân phiệt nhỏ này thật là biết hưởng thụ, cũng không biết từ chỗ nào cướp đoạt được nhiều thị nữ gia thiếp vừa lòng đẹp mắt như thế, không biết có thể nói với hắn mua lại mấy người hay không?

Lúc này ý niệm trong đầu đã vất lên chín tầng mây. Bởi vì công cụ thị nữ thao tác hiện giờ xa xỉ tuyệt đối không phải mình có thể hưởng thụ được.

Quân phiệt này lại có thể mang thứ quý trọng như thế chiêu đãi dạng khách nhân như mình, thật sự là khiến hắn mất đi dũng khí mở miệng hỏi hắn mua thị nữ.

Chỉ là cái này khiến chính hắn cảm thấy quá sức tức giận, cái này còn gọi là quân phiệt nhỏ ở nơi xa xôi hẻo lánh sao? Cái Hoàng thái tử ở Đế đô kia cũng sẽ không hưởng thụ được như hắn!

Khang Tư ngồi ở chủ vị trên cao thấy sắc mặt Khải Lỗ liên tục biến hóa, trong lòng chỉ có thể im hơi cười khổ.

Bên ngoài Tương Văn đang chỉ huy những thị nữ cao cấp mang theo từ chủ thành Lôi gia tới làm việc, trong bụng lại đang len lén đắc ý hết sức.

Thế nào, ta đã nói phải biểu thị cho mấy thương nhân này một chút phong cách mới được, sao hả, bị chấn trụ rồi chứ?

Nếu như dựa theo ý tứ chủ thượng chiêu đãi đơn giản là được rồi, người kia chỉ sợ đã đem chủ thượng đối đãi như thổ hào nho nhỏ ở nông thôn, vẻ mặt miệt thị.

Hơn nữa chiêu này ngoại trừ để tên thương nhân minh bạch phẩm cách cao quý của chủ thượng ra, còn có thể để thương nhân mẫn cảm biết rõ thực lực của chủ thượng, do đó có thể đạt thành một chút hiệp nghị. Hì hì, Tương Văn ngươi thật sự là quá lợi hại rồi, không hổ là thiếp thân tâm phúc của chủ thượng mà.

Thấy vẻ mặt Tương Văn đầy đắc ý, nhìn lại Khải Lỗ đã rõ ràng bắt đầu câu thúc, Khang Tư bất đắc dĩ cười cười.

Tiếp đó, hắn chỉ tay vào vật phẩm trong tay thị nữ nói:

- Khải Lỗ tiên sinh, đây là đặc sản quốc gia cổ Viễn Đông, có người nói uống vào sẽ thơm miệng nhuận hầu tỉnh thần, dùng để uống quanh năm sẽ có ích cho thân thể tinh thần.

- Tuy rằng mỗi lần uống đều rất phiền phức, chẳng những chuẩn bị nhiều trình tự còn phải chú ý rất nhiều, nhưng cảm giác xác thật không tệ, mời phẩm trà một phen.

Thấy động tác Khang Tư thành thạo, thần thái tự nhiên phẩm loại trà quý giá này, Khải Lỗ lại càng hết sức cẩn thận học động tác Khang Tư tiến hành thưởng thức, vừa đố kỵ không thôi!

Đồng thời trong lòng hắn càng chửi bới không ngừng: "Trời ạ! Thần lôi giáng hạ đánh chết cái tên quân phiệt chết tiệt này đi! Chính mình có được tài phú hiển hách như vậy lại đi chạy tới nơi này làm quân phiệt nho nhỏ! Ngươi đang thể nghiệm nhân sinh hay là cái gì? Ông trời ạ làm sao không đánh chết cái tên làm cho người ta đố kỵ cả vạn lần này vậy chứ!"

"Ài, Hoàng thái tử đáng thương, ngươi cho rằng ngươi ban thưởng rất hậu hĩnh sao? Một đống đồ vật của ngươi đừng nhìn thì nhiều lắm, nhưng ngay cả một chút thứ mà chiếc bình nhỏ ở trong tay thị nữ kia chứa đựng cũng không cách nào so sánh được!"

Sau một phen phẩm trà pha lẫn ý chứng tỏ hàm xúc, cuối cùng song phương cũng tiến vào đề tài chính.

Đầu tiên Khải Lỗ đứng dậy hành lễ, lấy ra ba phần văn kiện nói:

- Đại nhân Khang Tư, Hoàng thái tử Điện hạ quý quốc tự tay viết chiếu......., ấy, tự tay viết một phần thư tín, đồng thời còn có quân lệnh Quân bộ Đế quốc ban phát cùng chính lệnh Nội các ban hành, vừa vặn tại hạ muốn tới hành tỉnh Hải Tân, vì vậy để tại hạ tiện đường đưa tới.

Khải Lỗ vừa nói ở trong lòng vừa mắng loạn: "Thật là không biết đám quyền quý Đế đô làm cái gì, lại yêu cầu ta đã phải biểu hiện ra Đế đô coi trọng Khang Tư, lại còn cần biểu hiện ra Đế đô không thèm để ý tới Khang Tư. Mẹ nó, nhưng ta chỉ là một thương nhân nhỏ, không phải là chính khách gì hết! Yêu cầu khó như vậy làm gì!"

"Huống hồ Khang Tư này tay trái xách tiền tay phải nắm tinh binh, thân trước thân sau mỹ nữ vờn quanh, mỗi ngày tiêu sái, nào có thèm để ý tới tâm tính Đế đô ngươi chứ! Ấn theo ta thấy, vẫn nên đem đồ vật gật đầu giao cho hắn là xong, không cần làm nhiều dạng như vậy."

Khang Tư cảm tạ xong liền tiếp lấy xem công văn, phần này là Hoàng thái tử lấy thân phận tư nhân viết, tổng thể là cảm tạ Khang Tư biểu hiện trung tâm vì nước, đồng thời ở trong câu nói ám chỉ rất thỏa mãn Khang Tư thuần phục mình.

Nội dung trong thư càng ám chỉ, chỉ cần Khang Tư trung thành cẩn cẩn, cần cù chăm chỉ bán mạng vì Hoàng thái tử, vô số vinh hoa phú quý đang chờ Khang Tư.

Tuy nhiên, ở ngay khi lá thư kết thúc, đột nhiên lại thêm một câu có chút ra lệnh, yêu cầu Khang Tư trở thành tấm gương cho người Đế quốc, nhất định phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh Quân bộ.

Những lời này có chút quái dị, nhưng Khang Tư căn bản không lưu ý tới, hắn dâng biểu chỉ là cho Nguyên soái mặt mũi mà thôi, tuy rằng Bỉ Khố Đức đã nói chiêu này tuyệt diệu, nhưng Khang Tư còn không có ý nghĩ mượn da hổ khoát lên cờ hiệu.

Sở dĩ Khang Tư có ý muốn trở lại Đế quốc, ngay từ đầu chỉ là vì tìm cho bộ chúng theo mình một nơi an thân mà thôi, trừ chuyện đó ra không có ý gì khác.

Chỉ là, Khang Tư có được binh lính tinh nhuệ, con dân đông đúc, thần tử đông đảo, dưới những điều này cố ý vô tình giật dây, Khang Tư cũng bất tri bất giác điều chỉnh quyết định của chính mình, chậm rãi hình thành trạng thái cát cứ một phương.

Có thể nói, hiện tại thực lực của Khang Tư đã tới mức tùy tiện làm ra một cử động nhỏ, cũng sẽ khiến cho thế cục thiên hạ xuất hiện biến hóa.