Cô Độc Chiến Thần

Quyển 24 - Chương 5: Trú phòng hợp ước




Nam tước đại nhân căn bản không để ý những chuyện này, ngược lại vui tươi hớn hở cười nói:

- Miễn lễ. Đều đứng lên đi. Khó được các vị dũng sĩ xuất hiện trong thành của ta, lát nữa nhất định phải tổ chức yến hội chúc mừng một phen. Đối với các vị thỉnh cầu ta ở đây nói trước một chút.

Nghe vậy gần như tất cả mọi người đều vẻ mặt vui mừng.

Khang Tư hiểu được bọn họ vì sao cao hứng như vậy. Tại thời đại này, đặc biệt tại Tuyết quốc này có thể ăn no là rất tốt rồi, còn muốn ăn ngon thì chỉ có quý tộc mới có. Cho nên yến hội của quý tộc làm cho người ta chờ mong nhất, tuy nhiên muốn được quý tộc mời cũng không phải chuyện dễ dàng.

Khang Tư cũng hiểu được như thế cho nên mang theo mọi người cảm ơn cùng khách sáo, sau đó rốt cục nghe được lĩnh chủ nói lên chuyện mọi người quan tâm nhất.

- Lần này các vị chẳng những bảo vệ hàng hóa không cho bọn cướp cướp đi, hơn nữa vào lúc hiệp ước đã chấm dứt còn không ngại gian khổ đưa hàng hóa tới nơi tới chốn. Ta là người nhận hàng hóa tuyệt đối phải gia tăng phần thưởng cho các vị, bằng không không thể đối mặt với người trong thiên hạ.

Vừa nghe lời này các lính đánh thuê đều dựng lỗ tai, đám nô bộc lại không để ý như vậy. Dù sao bọn họ là nô bộc, lợi ích có nhiều đến đâu đều là của chủ nhân, chỉ cần xem chủ nhân được nhiều lợi lộc có thể bố thí nhiều một chút hay không.

- Như vậy đi. Trừ bỏ tiền thuê quy định trong hiệp ước, tăng thêm ba mươi kim tệ cho mỗi lính đánh thuê, cũng đồng ý cho các ngươi lựa chọn một bộ áo giáp cùng một thanh đao trong kho vũ khí của thành.

Lời này của lĩnh chủ đại nhân vừa nói ra làm đám lính đánh thuê không kìm nổi hoan hô thật to.

Ba mươi kim tệ cũng không có gì nhưng bộ áo giáp thì những lính đánh thuê bình thường làm sao mua được. Có được áo giáp phòng thần, mạng nhỏ của mình so với hiện tại tuyệt đối an toàn hơn rất nhiều.

Lĩnh chủ đại nhân vui vẻ khoát tay tỏ vẻ không là gì cả, sau đó liền nói với Khang Tư:

- Mà lính đánh thuê đoàn các vị trong nhiệm vụ hộ tống này ra sức rất nhiều cũng làm cho chúng ta hiều được thực lực của lính đánh thuê đoàn các vị. Nghe nói lính đánh thuê đoàn các vị vừa mới thành lập, chắc là nơi dừng chân ở thành Bỉ Khắc cũng chỉ là gian phòng mà thôi.

- Như vậy, binh lực của bản Nam tước không nhiều lắm, không có thể dự phòng có hiệu quả vấn đề trị an của lãnh địa. Không bằng lính đánh thuê đoàn các vị đóng giữ ở một hương trấn giúp bản Nam tước?

Lời này vừa nói khiến mọi người lập tức đều trợn mắt há mồm.

Lính đánh thuê đoàn đóng giữ hương trấn?

Đây chính là cơ hội mà lính đánh thuê đoàn cỡ lớn mới có được! Hơn nữa đây chính là con đường phải chuẩn bị nếu lính đánh thuê muốn gia nhập tầng lớp quý tộc. Không có một tầng này vậy căn bản đừng nghĩ trở thành quý tộc! Mục tiêu mà vô số lính đánh thuê này theo đuổi cứ thế hiện ra trước mắt. Hơn nữa đối tượng mà đối phương ủy thác không ngờ là một lính đánh thuê đoàn bậc một? Bản thân mình có phải đang nằm mơ hay không?

Khang Tư hiển nhiên cũng không dự đoán được lĩnh chủ này không ngờ lại đưa ra phần thưởng mà lính đánh thuê đang khát khao vạn phần như vậy.

Đối phương là bởi vì sao mới đưa ra phần thưởng như vậy? Chẳng lẽ bởi vì tên của lính đánh thuê đoàn của mình? Xem bộ dạng lĩnh chủ lại không giống như vậy.

Chẳng lẽ lãnh địa của hắn thật sự rất nhiều hương trấn? Hoặc là mỗi cái đều bị nằm trong tình trạng sắp phản loạn, ước gì có lính đánh thuê đoàn tiến vào chiếm giữ thay cho quân đội của hắn?

Điều này thật có thể xảy ra, như vậy hắn cho rằng bằng vào cái gì mà bốn người lính đánh thuê đoàn bậc một có thể quản lý tốt trị an của hương trấn? Phỏng chừng là hắn nghe được hộ vệ đội buôn miêu tả, dù sao đại thiếu gia đội buôn là kỵ sĩ thủ hạ của hắn.

Khang Tư hiểu rõ những điều này, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể mở rộng danh tiếng lính đánh thuê đoàn.

Sau một phen cảm tạ, Khang Tư dò hỏi:

- Không biết lĩnh chủ đại nhân chuẩn bị để cho lính đánh thuê đoàn chúng ta đóng giữ ở hương trấn nào đây?

Nghe được lời nói lĩnh thưởng của Khang Tư, những người bên Khang Tư đều hưng phấn hẳn lên.

Các lính đánh thuê hoàn toàn hưng phấn bởi vì bọn họ cũng là một thành viên lính đánh thuê đoàn. Mà nô bộc trong hưng phấn lại có mất mát và hối hận. Sớm biết như thế lúc trước cũng nên trở thành một phần tử trong lính đánh thuê đoàn, như vậy bản thân chẳng phải là cũng được lợi ích?

- Ồ! Là trấn Thanh Hương, cách tòa thành này một trăm ba mươi cây số. Đây là một hương trấn tuy nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ, dân cư có khoảng ba bốn nghìn người.

- Nếu đoàn trưởng đại nhân nguyện ý, bản Tước sẽ công bố ủy nhiệm thư, đưa trị an hương trấn, thu nhập từ thuế, nguồn mộ lính… các công việc giao cho lính đánh thuê đoàn các vị quản lý. Hàng năm chỉ cần nộp thuế cố định năm mươi kim tệ cho bản Tước là được.

Lĩnh chủ đại nhân vẻ rất nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Đám người bên Khang Tư nghe nói như thế tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, ngây ngẩn cả người.

Nghe nói như thế, Áo Đặc Hàn vốn đang mặt lạnh lùng vì Khang Tư có thể đóng giữ hương trấn lập tức nở nụ cười – một loại cười không phải vì chúc mừng đối phương, ngược lại làm cho người ta cảm giác được như là nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

Đến lúc này, tất cả mọi người đều biết chuyện này có cổ quái.

Lính đánh thuê đoàn đóng giữ hương trấn, phụ trách trị an, thu thập từ thuế, nguồn mộ lính là thực bình thường. Dù sao không có ba điều này thì lính đánh thuê đoàn đóng giữ cũng đừng nghĩ muốn phát triển. Mà quỷ dị chính là chỉ cần nộp lên thu nhập từ thuế là thuế cố định năm mươi kim tệ một năm!

Phải biết rằng theo như bình thường thì đều là nộp lên trên sáu, bảy phần, tốt nhất cũng chỉ là chia năm năm mà thôi. Chỉ có một số ít thôn làng vứt đi mới có thể nộp thuế cố định.

Nghĩ lại, hương trấn ba bốn ngàn người từng tháng thu nhập từ thuế đều có hơn trăm kim tệ. Lĩnh chủ đại nhân này một năm chỉ thu cố định năm mươi kim tệ? Không ngờ bỏ được mà đưa ra ưu đãi thật lớn như thế, bên trong tuyệt đối là có cổ quái!

Khang Tư vẫn giữ nguyên biểu tình bình tĩnh nói:

- Không biết vùng lân cận trấn Thanh Hương có gia thần được Nam tước đại nhân phong hay không?

Lời vừa nói ra, Bỉ Lâm Đặc Tư cùng lính đánh thuê nhiều kinh nghiệm lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

Đúng vậy, khẳng định hương trấn này bị gia thần được Nam tước phong chiếm phi pháp, hơn nữa thực lực rất mạnh. Nam tước không muốn lãng phí binh lực đi thu hồi quyền lực, dù sao chỉ là cái hương trấn mà thôi. Cũng chỉ có như vậy mới xuất hiện đóng giữ rẻ như vậy.

Tuy nhiên lĩnh chủ đại nhân trả lời lại ra ngoài dự kiến của mọi người:

- Không có. Xung quanh trấn Thanh Hương đều không có gia thần bản tước phong. Bản tước thậm chí có thể đồng ý trước ở đây với đoàn trưởng đại nhân, chỉ cần đoàn trưởng đại nhân có thể hoàn toàn khống chế trấn Thanh Hương, bản tước sẵn sàng coi trấn Thanh Hương như phần thưởng ấp cho kỵ sĩ mà sắc phong cho ngươi.

Cuối cùng một câu hoàn toàn giống như sét đánh, tất cả mọi người bao gồm cả Áo Đặc Hàn đều bị sững sờ.

Tuy nhiên tất cả mọi người rất nhanh liền tỉnh táo lại.

Áo Đặc Hàn đầy mặt đố kỵ và cười lạnh, tỏ rõ đang chờ xem trò cười, mà các lính đánh thuê thì tràn ngập niềm vui. Bình thường kỵ sĩ lĩnh chỉ là một hai trang viên mà thôi, ngay cả thôn trang cũng không được. Hiện tại không ngờ dùng một hương trấn để làm kỵ sĩ lĩnh? Chuyện này thật sự là quá tuyệt vời.

Bỉ Lâm Đặc Tư hiện tại thật sự hối hận, ai có thể nghĩ đến một lính đánh thuê đoàn nho nhỏ chỉ có bốn thành viên không ngờ nhanh như thế có thể đạt được danh hiệu quý tộc cùng với lãnh địa? Không biết nếu tìm cơ hội nguyện trung thành với chủ nhân, chủ nhân có thể cho đám nô bộc chúng ta gia nhập vào lính đánh thuê đoàn hay không?

Ai đều không có chú ý tới Nam tước đại nhân đều ghi tạc biểu tình của mọi người vào trong lòng. Đặc biệt nhìn đến biểu tình của hai người Áo Đặc Hàn và Bỉ Lâm Đặc Tư, Nam tước đại nhân khóe miệng không kìm nổi lộ ra một vẻ tươi cười cổ quái.

Tuy rằng tất cả mọi người đều biết, tiện nghi lớn như vậy khẳng định sẽ kèm theo phiền toái rất nhiều. Nhưng là người vì tiền của mà chết, chim vì thức ăn mà chết. Khó khăn lớn đến đâu đều không thành vấn đề, tất cả bọn họ có ý tưởng này đều hận Khang Tư không lập tức đồng ý.

Chỉ là lãnh địa của Khang Tư ngày trước dựa theo tỉnh mà tính toán, làm sao lại đem một hương trấn nho nhỏ xem trong mắt. Cho nên hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi:

- Không biết lính đánh thuê đoàn của ta số lượng trưng binh ở trấn Thanh Hương là bao nhiêu?

Nghe nói thế tất cả lính đánh thuê đều vẻ mặt kính nể nhìn Khang Tư, không nghĩ tới một đoàn trưởng như hắn trước ích lợi thật lớn còn có thể nghĩ đến những điều cần phải chú ý như vậy.

Nam tước đại nhân dáng vẻ hiền hòa nói:

- Cứ dựa theo cấp bậc lính đánh thuê đoàn quy định số người. Lính đánh thuê đoàn các vị thuộc về cấp bậc nào liền theo cấp bậc đó quy định số lượng binh lính mở rộng.

Các lính đánh thuê thầm mắng con cáo già, bởi vì hiện tại lính đánh thuê đoàn Khang Tư chỉ là bậc một cũng chỉ được mười hai danh ngạch mà thôi. Bọn mình năm người, thêm bốn người bọn Khang Tư, chỉ còn lại ba cái danh ngạch trống mà thôi. Bằng vào mười hai người này quản lý một cái hương trấn, chỉ sợ ấn đầu này đầu kia lại vổng lên, tuyệt đối sẽ làm cho người ta hết hơi hết sức.

Tuy nhiên các lính đánh thuê cũng không thèm để ý, nếu đã đáp ứng tới cấp bậc nào liền quyết định được số danh ngạch binh lính, việc này cũng chẳng lo.

Tính cả nhiệm vụ lần này đều đủ để lính đánh thuê đoàn tăng lên cấp thứ hai, hơn nữa về sau ra sức làm nhiệm vụ là được. Tiền để thăng cấp càng không cần phải lo, chỉ cần có trấn Thanh Hương kia, còn sợ không thể thăng cấp sao?

- Ồ! Như vậy ta đại biểu lính đánh thuê đoàn Bạch Mạn Mân Côi cảm ơn sự tín nhiệm của Lĩnh chủ đại nhân.

Khang Tư thật ưu nhã thi lễ cảm tạ.

- Ha ha! Như vậy thì xem đoàn các vị khi nào thì được nhận phong ấp kỵ sĩ từ bản tước.

Lĩnh chủ đại nhân vung tay lên, một người hầu liền bê một cái bàn trên đặt một quyển da dê đi tới.

Nhìn tấm da dê kia, tim của tất cả lính đánh thuê đều nhảy lên mạnh mẽ. Đây là hiệp ước quý tộc mời lính đánh thuê đoàn đóng giữ trong truyền thuyết a.

Lĩnh chủ đại nhân ký tên đóng dấu trên ấn, khóa tay lên, da dê được đưa tới trước mặt Khang Tư.

Khang Tư nhìn sơ qua, nội dung giống như chuyện mà lĩnh chủ đại nhân vừa nói, hơn nữa còn cố ý thêm vào tiền nộp lên trên hàng năm cùng điều kiện sắc phong kỵ sĩ lĩnh. Xem ra lĩnh chủ này sớm có quyết định.

Bởi vì dạng văn kiện da dê này cũng không thể viết hoàn thành trong thời gian ngắn.

Tuy nhiên Khang Tư cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ký tên của mình lên trên, dùng cái nhẫn như con dấu ấn lên.

Đến bây giờ trên luật pháp, ba cái quyền hạn trị an trấn Thanh Hương, thu nhập từ thuế, nguồn mộ lính đều nằm trong tay lính đánh thuê đoàn Bạch Mạn Mân Côi. Trừ phi lĩnh chủ đại nhân truyền đạt văn bản khác, bằng không bất kỳ người nào đều không thể cướp đoạt quyền lực này.

Tiệc rượu buổi tối khiến cho đám lính đánh thuê cùng nô bộc hiểu biết sự xa hoa của quý tộc.

Chỉ là loại xa hoa này rơi vào mắt Khang Tư, còn có Giáp Nhất Giáp Nhị thì cũng không bằng tiệc gia đình của quan viên cấp thấp.

Đồ ăn là thịt nướng, xúp đặc, dê nướng, vịt nướng, gà nướng thêm canh gà, lại có thêm một ít bánh mì xám và một ít bia.

Tăng thêm vài cây nến trang sức, đó chính là tiệc rượu quý tộc của Nam tước Tuyết quốc.

Mà lúc này nhìn kỹ một chút, tòa thành Nam tước đại nhân rất lớn, tuy nhiên vách tường quá dầy khiến cho không gian phi thường chật hẹp.

Toàn bộ tòa thành có thể làm cho người ta hoạt động chính là cái nghị sự đường đa năng kia. Bởi vì tiệc rượu chẳng những tổ chức ở đây, thậm chí một số hoạt động lớn một chút đều tổ chức trong này. Bao gồm sinh ra, chết đi, kết hôn, quyết đấu, ra trận đều như vậy.

Mà địa phương khác thì sao? Nhà ở lĩnh chủ không biết rõ. Phòng ở của bọn Khang Tư bày một cái giường, một bộ bàn chỉ còn thừa một không gian có thể chuyển thân mình một chút, đồng thời còn có một cửa sổ sâu hun hút.

Những điều này đủ để chứng minh phương diện sinh hoạt đời sống ở Tuyết quốc còn cực kỳ lạc hậu. Tuy nhiên nghĩ tới nơi đây gần như chiến tranh không ngừng, cho nên cũng không trách bọn họ lại có cuộc sống như vậy.

Sau một hồi náo nhiệt, đoàn trưởng lính đánh thuê đoàn Khang Tư cũng được các nhân vật thượng tầng của Cáp Nhĩ Nam tước lĩnh nhận biết.

Tuy rằng các nhân vật thượng tầng vốn không coi các lính đánh thuê đoàn ra gì, nhưng sau khi biết được nhân số lính đánh thuê đoàn Khang Tư này, cùng với nhiệm vụ hắn nhận, tất cả mọi người mang theo vẻ tươi cười cổ quái lạnh lùng nhìn Khang Tư. Điều này khiến cho lính đánh thuê đang ở xung quanh Khang Tư cực kỳ buồn bực.

Dưới tình huống đám người ở bên cạnh Khang Tư cực kỳ cảm thấy hứng thú với trấn Khang Tư, mọi người chỉ dùng một ngày để bổ sung vật tư.

Sau khi tiếp nhận lĩnh chủ đại nhân thuê, chẳng những có thể đạt được vật tư chiến lược như cung nỏ, hơn nữa có thể dùng giá rẻ để mua sắm một số lượng xe trượt tuyết chó kéo. Mà chỗ tốt lớn nhất trong đó chính là cái đầu của Hách Nhĩ Phu có thể trực tiếp đến lính đánh thuê nghiệp đoàn ở Cáp Nhĩ Nam tước lĩnh để nhận tiền thưởng.

Tiền thưởng này là lính đánh thuê nghiệp đoàn địa phương chi ra.

Trừ chỗ tốt đạt được tiền bạc, dưới sự chiếu cố của người lãnh đạo nghiệp đoàn tích phân của lính đánh thuê đoàn Bạch Mạn Mân Côi bay vọt. Cuối cùng không ngờ có thể trực tiếp tăng lính đánh thuê đoàn của Khang Tư lên tới cấp thứ ba.

Nói cách khác, chỉ qua một ngày Khang Tư liền từ mười hai danh ngạch, nhảy lên một trăm linh tám danh ngạch được hợp pháp cầm binh khí.

Ngày thứ ba, đám người Khang Tư liền cáo từ lĩnh chủ từ sớm, sau đó dùng xe trượt tuyết chó kéo chờ đầy vật tư chạy tới trấn Thanh Hương.

Xe trượt tuyết này cũng không bằng xe của Tuyết Lang bang, lại càng không thể so sánh với xe Khang Tư chế tạo. Xe trượt phi thường đơn giản, đằng trước hai người ngồi, ở giữa ngồi một người, đằng sau buộc hàng hóa, mười con chó tuyết đủ để kéo rất nhanh.

Bọn Khang Tư dựa theo sự chỉ đường của Nam tước mà chạy như điên, quãng đường hơn trăm cây số không được mấy ngày là chạy qua. Đến khi nhìn thấy một bóng đen lớn, cùng với một mảng lớn sương mù trên không bóng đen đó, tất cả mọi người đều biết sắp đến trấn Thanh Hương.

Hạ Lợi cùng Giáp Nhất, Khải Lợi ở trên một xe trượt tuyết, vừa đưa mắt nhìn xung quanh, vừa cảm thán nói:

- Nhìn xem sương mù trên bầu trời thôn trấn, thật sự là dày đặc. Không nghĩ tới mấy ngàn người ở cùng một chỗ, vào mùa đông không ngờ có thể khiến cho tuyết ở trên bầu trời thôn trấn bị hòa tan trước khi rơi xuống.

- Đừng choáng váng, mấy ngàn người? Mấy ngàn người thở ra hơi nóng có thể hòa tan một mảng lớn tuyết rơi sao? Ta dám nói nơi đó ít nhất có hơn vạn người mới xuất hiện cảnh tượng như vậy!

Khải Lợi lập tức phản bác lại.

- Cái gì? Hơn vạn người?

Hạ Lợi nghe nói thế vẻ mặt khiếp sợ.

Nhìn đến bộ dáng người này, Giáp Nhất không kìm được lên tiếng:

- Kinh ngạc cái gì? Thực sự nghĩ đến lĩnh chủ nói hai ba nghìn người thì đúng là hai ba nghìn người à. Nếu quả thật như vậy, lĩnh chủ còn có thể giao thành trấn cho chúng ta sao?

Hạ Lợi biết rất rõ Giáp Nhất chính là một người chém giết hơn mười người mạnh mẽ của quân địch.

Hơn nữa đối phương là thân tín của đoàn trưởng đại nhân, cho nên hắn đối với Giáp Nhất khiển trách cảm thấy như thường. Cho nên hắn cũng không có tâm tình không thoải mái gì, ngược lại vẻ mặt nịnh bợ hỏi:

- Giáp Nhất đại nhân, ngài nói cho chúng ta biết đây là chuyện gì?

Khải Lợi cũng một bộ mặt khát khao chờ đợi, ba người thân tín dưới tay Khang Tư vũ lực tuyệt đối làm cho người ta bội phục, cho nên ai đều cam tâm tình nguyện cho rằng bọn họ tài trí hơn người.

- Rất đơn giản, tin tưởng các ngươi mấy ngày nay trong thành dò la không ít tình báo trấn Thanh Hương. Chuyện khác ta không biết các ngươi có hỏi ra không, nhưng ít nhất đều rõ ràng, vị trí địa lý trấn Thanh Hương là thế nào?

Giáp Nhất bộ dạng tùy ý hỏi.

Hắn biết chính mình phải bắt đầu quản lý công việc cho nên cũng bắt đầu chú ý rèn luyện hành động cử chỉ của mình. Người khác có thể có chút không thích ứng, nhưng hắn xuất thân từ mật vệ cấp cao đối với việc này đương nhiên là cực kỳ nắm chắc.

- Ta biết!

Hạ Lợi vội vàng nói:

- Trấn Thanh Hương tiếp giáp với toàn bộ dòng sông lớn nhất Tuyết quốc không đóng băng – Tuyết Long Giang! Nằm trong vùng trung du bờ Tuyết Long Giang.

- Đúng vậy, trấn Thanh Hương nằm trong vùng trung du Tuyết Long Giang, hơn nữa cái nơi này địa hình lõm vào một cách kỳ lạ, nước đầu nguồn chảy xiết tới nơi này sẽ hoàn toàn trở nên ôn hòa.

Nói tới đây, Giáp Nhất nhìn đến vẻ mặt sững sờ của hạ Lợi liền biết hắn còn không hiểu là chuyện gì.

Xem ra đúng như chủ thượng nói, đám lính đánh thuê này không thể trọng dụng.

Giáp Nhất lắc đầu giải thích:

- Nghĩ lại xem, nếu thuyền buôn ở đầu nguồn sau khi khởi hành, một mạch tới nơi lõm vào này, sau đó dừng lại ở đây. Không có gió lại không có dòng sông, hoàn toàn bị dừng ở đây. Nếu muốn đi xuống cuối nguồn, thậm chí là rời bến đều phải dựa vào người ở bờ sông hỗ trợ kéo thuyền.

Hạ Lợi thực giật mình nói:

- Oa! Vậy chẳng phải nói trấn Thanh Hương này kiếm được rất nhiều? Phải biết răng, những thuyền buôn trên sông đi qua nơi này đại đa số đều là thuyền buôn Duy Nhĩ Đặc!

- Đúng vậy, nghĩ lại số lượng những thuyền buôn này là có thể hiểu được vì sao một trấn nhỏ lại có nhiều ngườinhư vậy.

Giáp Nhất cảm thán nói.

- Vì sao lĩnh chủ đại nhân lại dễ dàng như thế giao quyền đóng giữ trấn Thanh Hương cho lính đánh thuê đoàn chúng ta? Theo lý thì thôn trấn béo bở như vậy, ngay cả thân tín đều đừng mơ đạt được ấy chứ?

Khải Lợi dò hỏi.

Hạ Lợi đột nhiên vẻ mặt khinh thường nói:

- Hừ hừ. Này còn phải hỏi hay sao, thuyền buôn cần phải trung chuyển ở trấn Thanh Hương, địa vị trọng yếu như vậy chủ nhân đội tàu khẳng định sắp xếp người ở trong này. Chủ nhân những đội tàu này đều là người đi buôn lớn của Duy Nhĩ Đặc, làm sao để ý tới lĩnh chủ!

- Lại thêm vào địa vị đặc biệt của đội tàu, đoàn đạo tặc các nơi lại biến nơi này thành nơi tiêu tán đồ cướp được, có thể nói là rồng rắn lẫn lộn. Lĩnh chủ tuy rằng là quý tộc nhưng cũng chỉ là Nam tước mà thôi, căn bản không có khả năng dùng quyền lực gì với trấn Thanh Hương.

Lời phân tích rõ ràng như thế cũng không có khiến hai người khác trên xe chú ý. Bởi vì người sinh sống ở nơi này đều biết không có một lính đánh thuê là đơn giản. Bề ngoài thoạt nhìn là một thằng cực ngốc, bên trong khôn khéo linh hoạt thì ở đâu cũng có.

Mà Giáp Nhất theo thói quen là mật vệ cũng không bao giờ coi thường bất kỳ một người nào, cho nên dù Hạ Lợi đột nhiên biến thành ác ma hắn cũng sẽ không ngạc nhiên.

- Vậy lĩnh chủ đại nhân giao thôn trấn cho chúng ta, chẳng phải là khiến chúng ta đi chịu chết?

Khải Lợi có điểm nghi hoặc nhìn đồng nghiệp đột nhiên trở nên khôn khéo vạn phần.

Người này là thế nào đây, ngươi ngay từ đầu giả thô lỗ thì cứ thô lỗ, như thế nào đột nhiên bại lộ chi tiết chính mình. Tuy rằng hiện tại tất cả mọi người đều xem như ở trong một tổ chức, nhưng nói thế nào cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, cần gì phải bại lộ chi tiết của mình ra?

- Làm sao lại thế được. Lĩnh chủ đại nhân chính là nhìn đến đoàn trưởng chúng ta cùng ba vị đại nhân anh dũng vô địch cho nên mới giao thôn trấn cho chúng ta. Lính đánh thuê đoàn chúng ta dưới sự dẫn dắt của đoàn trưởng đại nhân nhất định có thể biến trấn Thanh Hương thành kỵ sĩ ấp lĩnh của đoàn trưởng đại nhân!

Hạ Lợi một bộ tin tưởng mười phần nói.

Vừa nghe lời này Khải Lợi lập tức hiểu được, thì ra tên này nhìn đến người của đoàn trưởng đại nhân mạnh mẽ tuyệt đối có thể thu thập được trấn Thanh Hương cho nên mới liều mạng biểu hiện chính mình như vậy.

Bởi vì cho dù không thể thực hiện hiệp ước với lĩnh chủ thì cũng có thể dựa vào vũ lực mạnh mẽ ổn định căn cơ, thu phí bảo kê linh tinh. Mà một khi tới trình độ này, lính đánh thuê đoàn khẳng định phải mở rộng. Đến lúc đó cao tầng không dám tưởng, quản lý bậc trung thì không phải chọn ra từ năm người mình hay sao? Đến lúc đó ai cao ai thấp thì phải xem đoàn trưởng cùng thân tín của hắn cảm thấy thế nào!

Nghĩ vậy Khải Lợi lập tức theo sau vỗ mông ngựa Khang Tư cùng với ba người Giáp Nhất. Hắn tin tưởng ba lính đánh thuê khác hiện tại cũng làm giống như mình.

Thực hâm mộ người cùng trên xe trượt tuyết với đoàn trưởng đại nhân.

Đối với biểu hiện của hai người này, Giáp Nhất chỉ có thể cảm thán ở trong lòng, lính đánh thuê cũng không phải hạng đơn giản.

Đột nhiên, Giáp Nhất mạnh kéo dây cương dừng xe trượt tuyết lại, sau đó cầm chuôi đao đứng dậy nhìn ra xa. Hạ Lợi Khải Lợi cũng không chậm, đồng thời đứng dây đề phòng.

Mấy xe trượt tuyết phía sau cũng nhanh chóng dừng lại, tập hợp cùng nhau, đều xuống xe đề phòng.

Nguyên nhân không có gì khác, mảnh đất tuyết phía trước xuất hiện mấy chục tên kỵ binh khoác áo choàng trắng, đầu đội mũ da.

Đám chó tuyết được khống chế tại chỗ cũng có thể cảm nhận sự uy hiếp của đám kỵ binh này, liều mạng sủa ngậu lên.

Kỵ binh Tuyết quốc tốc độ không nhanh hơn xe trượt tuyết, độ bền thì lại không thể so với chó tuyết, nhưng lực xung kích cự ly ngắn, năng lực truy kích trong nháy mắt cùng với phản ứng đều vượt xa xa xe trượt tuyết. Nếu là quân chính quy tác chiến thì xe trượt tuyết khẳng định không thể chống lại kỵ binh.

Mắt thấy hiện tại không ngờ xuất hiện mấy chục kỵ binh, đám lính đánh thuê cùng nô bộc đều căng thẳng trong lòng.

Những kỵ binh này có phải là trấn Thanh Hương phái ra để chặn lại đám người mình đến khống chế trấn Thanh Hương không? Nếu là như vậy thì tin tức của bọn họ thật sự quá nhanh, mà mệnh của mình cũng quá khổ.

Tuy nhiên đám kỵ binh này cũng không trực tiếp phát động công kích như các lính đánh thuê tưởng tượng, mà ngược lại đứng quan sát ở một khoảng cách nhất định. Sau đó một lát, một người kỵ binh diện mạo tuấn tú, dáng vẻ quan chức thúc ngựa tiến lên hô:

- Các ngươi làm gì đây? Nơi này đã là địa giới trấn Thanh Hương. Xin lập tức báo thân phận, tránh gây ra hiểu lầm!

- Chúng ta là lính đánh thuê đoàn Bạch Mạn Mân Côi đăng ký ở thành Bỉ Khắc, được Cáp Nhĩ Nam tước đại nhân ủy nhiệm, đi đóng giữ trấn Thanh Hương!

Khang Tư nói xong phất tay, cờ của lính đánh thuê đoàn lập tức giương lên.

- Đóng giữ?

Gã kỵ binh bảnh bao này căn bản không để ý tên lính đánh thuê đoàn, ngược lại chú ý lực đều tập trung vào từ “Đóng giữ” này. Tuy rằng trong lòng không thực thoải mái nhưng hắn vẫn theo bản năng hỏi:

- Ngươi có cái gì chứng minh?

Khang Tư mỉm cười, tay từ trong ngực lấy ra một quyển da dê ném qua.

Sau khi gã kỵ binh bảnh bao đón được mở ra nhìn, khuôn mặt tuấn tú lập tức âm trầm xuống. Tiếp theo nhìn về phía Khang Tư cười dữ tợn, vừa cất cuốn da dê vào trong ngực vừa nói:

- Thật có lỗi, đây là giả. Cho nên ta quyết định bắt các ngươi!

Nói xong hắn vung tay lên, kỵ binh đằng sau đề phòng lập tức điều khiển vật cưỡi chuẩn bị xung phong.

Tuy nhiên đám kỵ binh đột nhiên ngưng hành động.

Chiến mã mới vừa chạy bị buộc ngừng lại tức giận dậm chân hí to, mà đám kỵ binh thì căn bản không rảnh an ủi chiến mã của mình, tất cả đều vừa sợ vừa giận nhìn gã kỵ binh bảnh bao kia.

Bởi vì trên lưng ngựa gã kỵ binh bảnh bao đó đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, mà thanh kiếm sắc trong tay người này đã đặt trên cổ gã kỵ binh bảnh bao.

Điều này cho thấy thân phận gã kỵ binh bảnh bao không đơn giản.

- Chủ thượng, muốn giết hắn không?

Giáp Linh dùng một giọng điệu lạnh lùng hỏi.

Đây là thanh âm vốn có của hắn cho nên nghe không hề có sự dao động cảm xúc, tựa hồ đang hỏi ăn cái gì. Nhưng chính bởi vì thế ngược lại làm cho người nghe được cảm giác lạnh lẽo như trong hầm băng.

Ít nhất gã kỵ binh bảnh bao này lập tức nổi da gà.

Hắn căn bản không biết người đứng sau nắm giữ tính mạng mình xuất hiện ở đó từ lúc nào, tuy nhiên hiện tại không phải lúc để nghĩ chuyện này.

Hắn khẩn trương vạn phần nhìn miệng Khang Tư, rất sợ người ta vừa há mồm thì đầu của mình liền rớt xuống. Tuy rằng tin tưởng thuộc hạ sẽ báo thù cho mình nhưng cái mạng mình đã không còn, thì báo thù lại được cái chó gì.

Nghĩ vậy gã kỵ binh bảnh bao không khỏi thốt lên:

- Chờ đã. Vừa rồi ta không nhìn rõ, hiện tại thấy rõ rồi. Là thật! Phi Long kỵ sĩ đoàn chúng ta đại biểu trấn Thanh Hương hoan nghênh các vị tiến vào chiếm giữ!

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn chửi loạn lên: “Chết tiệt. Chờ lão tử thoát khỏi nguy hiểm, xem ta có đưa toàn bộ các ngươi giết sạch hay không!”

Khang Tư mỉm cười gật đầu, tuy nhiên Giáp Linh không có lập tức dời binh khí đi mà lại đưa một bàn tay khác đưa ra trước mặt tên kỵ binh Trưởng quan.

Gã kỵ binh bảnh bao cũng là người cơ trí lập tức lấy cuốn da dê kia đưa tới.

Khi giáp Linh cầm cuốn da dê nhảy xuống ngựa, gã kỵ binh bảnh bao lập tức quay đầu chạy về trong đội ngũ của mình.

Đám nô bộc đang khẩn trương đứng bên cạnh nhìn thấy chuyện kết thúc đều không kìm nổi thở phào một hơi, nhưng Bỉ Lâm Đặc Tư lại hô:

- Không nên lơi lỏng!

Đám nô bộc đều sửng sốt, một nô bộc chần chờ nói:

- Chẳng lẽ vị kỵ sĩ đại nhân kia lại vi phạm lời nói và hành động của mình sao?

- Hắn chỉ nói hoan nghênh chúng ta mà thôi, cũng không nói buông tha chúng ta!

Lời này của Bỉ Lâm Đặc Tư vừa ra thì tên kỵ binh bảnh bao mặt xám xịt chạy về trong trung đội kỵ binh lập tức vung roi ngựa, vẻ mặt xấu hổ quát:

- Giết sạch bọn họ cho ta!

Đám kỵ binh lập tức nâng trường thương giật chiến mã, “ầm ầm” vọt tới đám Khang Tư.

Về phần đám nô bộc thì xanh cả mặt, toàn thân run rẩy nắm binh khí. Nếu không phải lần trước gặp qua trường hợp bị vài trăm người vây công, chỉ sợ bọn họ đã chạy tán loạn.

Tuy nhiên bọn họ sở dĩ vô dụng như thế là bởi vị bộ binh vây công cùng kỵ binh xung phong hoàn toàn là hai loại khác nhau. Lực chấn nhiếp của kỵ binh so với bộ binh mạnh hơn vô số lần.

Bỉ Lâm Đặc Tư nhổ một ngụm nước miếng, bắt đầu cầm lấy cung tên để bắn, hai người anh em của hắn cũng vội vàng kéo cung cài tên bắn theo.

Dưới sự dẫn đầu của họ, đám nô bộc cũng tỉnh táo lại vội vàng cầm cung tiễn bắn loạn xạ cả lên.

Mà năm tên lính đánh thuê kia từ lúc gã kỵ binh bảnh bao kia hạ lệnh thì đã bắt đầu kéo cung bắn.

Khang Tư vì sao có thể có nhiều cung tên như vậy?

Phải biết rằng giá trị một cây cung mạnh cho dù hai mươi thanh cương đao cũng không thể so sánh. Tuy nhiên nghĩ lại Khang Tư tiêu diệt nhiều cung thủ mà Bá tước phái ra như vậy, thì biết cung tên này ở đâu ra. Chiến lợi phẩm như vậy không dùng thì còn để cho ai.

Kỵ binh xung phong tuy kinh ngạc không ngờ đối phương tất cả đều có cung tên, nhưng bọn hắn cũng không thèm để ý, chỉ lấy thuẫn tròn nhỏ trên cánh tay chắn trước đầu, rồi mặc kệ tiếp tục xung phong.

Khi tên bắn trúng bọn họ, thanh âm “đương đương” khiến mọi người hiểu được bọn họ vì sao không thèm để ý cung tên bắn tới. Thì ra dưới áo choàng trắng của bọn họ, tất cả đều mặc áo giáp bằng kim loại.

Khang Tư giơ cung mặt không chút thay đổi, nhanh chóng từ ống tên rút ra một mũi tên, đặt lên cung kéo dây, sau khi híp con mắt lại thì buông tay.

Mũi tên nhọn giống như tia chớp bắn vào trong hốc mắt một con chiến mã đang chạy nhanh nhất.

Chiến mã hí vang một tiếng, té ngã trên đất. Kỵ binh đang cầm khiên chắn đầu còn không biết tại vì sao, lập tức kêu sợ hãi bay lên không, ngã mạnh xuống đất.

Khang Tư không thèm nhìn tới tên kỵ binh ngã xuống, đều đặn nhàn nhã tiếp tục kéo cung bắn. Mỗi một lần buông dây cung đều có một chiến mã rồi tiếp theo một kỵ binh ngã xuống đất.

Cho đến lúc này các lính đánh thuê mới kiến thức đến thuật bắn cung của đoàn trưởng bọn họ là cao siêu như thế. Trước kia tất cả mọi người vẫn nghĩ hắn là một hậu duệ quý tộc nghèo túng có được thuộc hạ giỏi mà thôi.

Tuy nhiên trong lòng đám lính đánh thuê lại đang nhỏ máu bởi vì mỗi một mũi tên đoàn trưởng đại nhân bắn ra là lại lãng phí một chiến mã!

Phải biết rằng chiến mã ở Tuyết quốc là phi thường có giá trị.

Tuy nhiên không có cách nào khác, kỵ binh ăn mặc như người áo giáp, trừ bỏ bắn ngựa căn bản không có cách nào khác chặn bọn họ lại. Cho nên chỉ ráng chịu đựng thương tiếc, nhắm chuẩn vào chiến mã kéo cung.

Mà biểu hiện của Giáp Linh lại càng kinh người. Chỉ thấy hắn nhằm vào đám kỵ binh đang xông tới này, vào lúc kỵ binh sắp tới gần, cũng không biết hắn làm thế nào mà thân thể nhảy lên tránh thoát sự công kích của kỵ binh, sau đó chân đá một cái liền đá kỵ binh xuống ngựa.

Hắn cũng không dừng lại đứng ở trên lưng ngựa mà lại lăng không đá một gã kỵ binh khác ở bên cạnh. Cứ như thế hắn lấy lưng ngựa làm điểm dừng chân tùy ý công kích đám kỵ binh.

Trong phạm vi hoạt động của Giáp Linh căn bản không có bất kỳ một gã kỵ binh nào còn có thể ngồi trên lưng ngựa.

Giáp Nhất Giáp Nhị công kích có điều không chói mắt, tuy nhiên cũng làm cho người ta liếc mắt không thôi.

Hai người bọn họ căn bản không xem áo giáp kim loại của bọn kỵ binh vào đâu, trực tiếp cầm trường thương ném ra. Áo giáp kim loại của kỵ binh tuy rằng có thể ngăn cản cung tên nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản trường thường. Cho nên mỗi lần Giáp Nhất Giáp Nhị ném ra một cây trường thương, đều có một gã kỵ binh thân cắm trường thương ngã xuống đất.

Nhìn đến cảnh này đám lính đánh thuê nở mày nở mặt.

Ba vị thân tín này của đoàn trưởng thật sự là quá lợi hại, không ngờ có thể giết chết kỵ binh mà không làm tổn thương ngựa. Lần này lính đánh thuê đoàn của bọn hắn thật sự giàu to!

Nghĩ vậy, bọn họ đều nhắc nhở bọn họ chỉ phải làm bộ dáng là được, người đánh chiến mã chỉ cần một mình đoàn trưởng là đủ.

Cái Phi Long kỵ sĩ đoàn lần này thật không may. Vừa bắt đầu xung phong không được bao lâu đã bị đám người Khang Tư hai ba lượt liền đánh hạ một nửa số người. Mười mấy người còn lại lập tức kéo chiến mã dừng lại chuẩn bị quay đầu chạy trốn. Tuy nhiên vừa quay đầu lại bọn họ lập tức sững cả người.

Bởi vì tên kỵ binh bảnh bao kia lại bị Giáp Linh gác lưỡi dao sắc lên cổ một lần nữa.

Gã kỵ binh bảnh bao này chỉ còn có thể ngây ngốc nhìn thanh đao trên cổ, vẻ mặt thật khó tin. Hiển nhiên hắn vẫn nghĩ vẫn không rõ đối phương làm thế nào đặt lưỡi đao lên cổ mình một lần nữa.

Khang Tư lợi dụng cơ hội lúc kỵ binh sững sờ, sau khi trực tiếp bắn chết một gã kỵ binh mới bỏ cung tên xuống, cao giọng nói:

- Được rồi! Đầu hàng đi. Bằng không toàn thể các ngươi đều bị diệt.

Đám kỵ binh còn sống sót trong lòng run sợ nhìn đám xác chết trên mặt đất, lại khó xử nhìn gã kỵ binh bảnh bao. Từ điểm này có thể nhận thấy đây là một lực lượng vũ trang có thể nói là được chính quy hóa.

Gã kỵ binh bảnh bao cảm thấy thanh đao trên cổ nhẹ rung, hắn cảm giác được đau đớn lập tức hiểu rằng tính mạng của bản thân đang cực kỳ nguy hiểm.

Đối phương nếu không nể mặt giết chết nhiều kỵ binh như vậy khẳng định sẽ không băn khoăn thực lực của Phi Long kỵ sĩ đoàn, hắn không khỏi hô gấp:

- Đầu hàng. Chúng ta đầu hàng!

Có mệnh lệnh này của gã kỵ binh bảnh bao, mười mấy tên kỵ binh còn lại lập tức dễ dàng vô cùng xoay người nhảy xuống ngựa, ném binh khí giơ hai tay lên cao.

Đám lính đánh thuê lập tức đi thu gom lại đám chiến mã vẫn còn sống, đám nô bộc dưới sự dẫn dắt của Bỉ Lâm Đặc Tư trói chặt những kỵ binh này lại.

Tuy nhiên vào lúc trói gã kỵ binh bảnh bao kia, hắn liều mạng giãy dụa:

- Các ngươi làm gì vậy? Ta đã đầu hàng không ngờ còn muốn trói ta? Còn có người không tuân theo quy củ vậy sao?

Khang Tư thấy Bỉ Lâm Đặc Tư khó xử nhìn mình, hắn sửng sốt một chút, rồi sau đó cười lên. Bởi vì hắn nhớ tới phong tục ở bên Tuyết quốc này, nếu không có thù oán sâu nặng thì mọi người đầu hàng có thể chuộc lại bản thân. Đặc biệt những người có thân phận thì người thắng phải dùng cách đối xử như với khách của mình.

Kỳ thật điều này trên lịch sử các nước đều từng xuất hiện, tuy nhiên bình thường chỉ giới hạn với quý tộc mà không phải như ở Tuyết quốc chỉ cần người có thế lực đều có quyền lợi này. Ngay cả lính đánh thuê độc lập bị bắt, chỉ cần có tiển cũng có thể chuộc lại bản thân.

Nghĩ tới đây, Khang Tư khoát tay nói:

- Đưa hắn qua đây!

Không đợi Bỉ Lâm Đặc Tư thúc giục, gã kỵ binh bảnh bao kia vội hưng phấn chạy tới trước mặt Khang Tư, vừa dừng lại liền bày ra vẻ cao ngạo chỉ vào Khang Tư nói:

- Nghe cho tốt đây người thắng trận. Ta là Thiếu chủ của Phi Long kỵ sĩ đoàn trấn Thanh Hương. Ngươi có thể yêu cầu tiền chuộc với cha ta là đoàn trưởng Phi Long kỵ sĩ đoàn. Dựa theo thân phận của ta, tiền chuộc không thể thấp hơn một trăm kim tệ, cũng không thể cao hơn một ngàn kim tệ. Trước khi nhận được tiền chuộc, ngươi phải đối xử với ta như khách quý!

Nghe thằng nhóc này ba hoa chích chòe, Khang Tư không khỏi cười nói:

- Yên tâm, chúng ta sẽ dựa theo giá trị con người của ngươi là bao nhiêu để đối xử cho phù hợp.

Nghe nói thế, gã kỵ binh bảnh bao mới bớt căng thẳng, hắn vẻ mặt sợ hãi, cảm thán nói:

- Lính đánh thuê đoàn của các ngươi cũng quá mạnh mẽ. Mới gần mười người đã tiêu diệt hơn nửa đội kỵ binh của ta. Cát Áo này thật sự khâm phục.

Đối với tên đã trở thành tù binh mà không để ý chút nào, Khang Tư cũng không hiếm thấy cho nên không trực tiếp đáp lời, hỏi:

- Phi Long kỵ sĩ đoàn là cái đội gì?

- Đội? Ngươi không nên làm nhục người như vậy được không? Chúng ta là kỵ sĩ đoàn! Kỵ sĩ đoàn, biết không?

Tên kỵ binh bảnh bao gọi là Cát Áo này trừng mắt nổi giận rống lên.

Khang Tư bình tĩnh nói:

- Ta không cho rằng hiện tại Tuyết quốc còn có thể tồn tại một đội kỵ binh toàn bộ là kỵ sĩ tạo thành.

Lời này vừa nói lập tức khiến cho Cát Áo đang kích động lập tức choáng váng.

Đúng như cái tên, thành viên kỵ sĩ đoàn yêu cầu tất yếu là phải quá tám phần thành viên đạt được tước vị kỵ sĩ mới có thể xưng là kỵ sĩ đoàn. Mà từng tước vị kỵ sĩ đều phải cần một phần kỵ sĩ lãnh thổ tương ứng.

Bất kỳ một lãnh chủ nào hiện tại đều cũng không thể đưa ra nhiều thổ địa như vậy để thành lập một kỵ sĩ đoàn. Cho nên lời này của người thắng cũng liền tỏ vẻ Phi Long kỵ sĩ đoàn chỉ là tương đương với một loại đội dạng như cường đạo đoàn.

Bị người ta nói bóng nói gió như vậy, Cát Áo tuy rằng căm tức nhưng cũng không dám lên tiếng kháng nghị. Ai bảo người ta nói là sự thật, ai bảo vũ lực của người ta cao siêu như thế? Cho nên hắn đành phải vuốt mũi mà chấp nhận.

Mấy người Khang Tư cũng không thèm để ý tới tên thiếu gia tù binh bảnh bao này, trực tiếp kéo tất cả tù binh lên xe trượt tuyết, dắt chiến mã tiếp tục đi tới trấn Thanh Hương.