Cô Gái Địa Ngục

Chương 122: C122: Khủng bố lan rộng




Những thuyền viên này hầu hết đều lẻ loi ra ngoài tìm việc và đến từ những vùng nông thôn nghèo khó, nên khi họ mất tích, không có ai đến tìm, việc làm ăn độc ác của Hasat ngày càng phát đạt.

Về sau lá gan hắn ta càng lúc càng lớn, thuyền viên không đủ dùng, hắn ta liền xuống tay với hành khách. Tất nhiên hắn ta không dám động vào những người quyền quý ở trong khoang đặc biệt hoặc khoang hạng nhất, hắn ta chỉ bắt một số người đi du lịch một mình và không có bối cảnh, nhốt bọn họ trong phòng giải phẫu đặc biệt, một khi tìm được người mua nội tạng thì bắt đầu tàn sát họ.

Tội ác của hắn kéo dài gần mười năm, rồi cũng đến lúc hắn phạm phải sai lầm khi bắt nhầm một thanh niên trẻ tuổi rất có lai lịch.

Thanh niên đó đến từ một nhà quý tộc lâu đời ở Châu Âu, có cha là công tước, anh ta cãi nhau với cha và ra ngoài đi du lịch một mình, nhưng do cha anh ta đã chặn thẻ tín dụng nên anh ta chỉ có thể đặt khoang phòng hạng ba, lại bị Hasat xem như thanh niên nghèo túng.

Sau khi thanh niên trẻ đó biến mất, cha anh ta đã phái người đi điều tra và cuối cùng biết được bí mật kinh hoàng của The Will.

Khi Công tước tìm thấy con trai mình, chàng trai đó đã là một cái xác lạnh cóng, gần như toàn bộ nội tạng đã bị móc sạch.

Công tước đau lòng vô cùng, sự tức giận lên đến đỉnh điểm đã thúc đẩy ông ta dùng quyền lực và các mối quan hệ khiến tất cả thuyền viên của con tàu đều bị kết án tử hình, thậm chí một số quan chức có liên quan đến vụ việc đều bị bắt, hoặc là tử hình hoặc tù chung thân.

Chỉ có điều người chết trên thuyền quá nhiều, vì không muốn cho dân chúng hoang mang khủng hoảng, Châu Âu đã phong tỏa toàn bộ tin tức, liệt vào độ cơ mật cao.

Sau khi Hasat bị tử hình chết, con tàu neo lại cảng hơn mười năm không hoạt động, từng được gọi là tàu ma, nghe nói có kẻ trộm lên tàu để trộm đồ và không bao giờ trở ra ngoài được nữa.

Sau này con tàu được một công ty ở Hoa Hạ mua lại với giá rẻ, bỏ ra rất nhiều tiền để sửa chữa rồi một lần nữa ra khơi.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

The Will ở tại Hoa Hạ đã mười năm, nghe nói mỗi năm có vài hành khách mất tích bí ẩn, nhưng tin tức này bị công ty đ è xuống, không có phương tiện truyền thông nào đưa tin.


Tôi đọc xong trợn mắt há hốc mồm, vậy mà bị Lý Giai Linh đoán trúng, trên tàu này thực sự có người buôn bán nội tạng con người.

"Thật xin lỗi, thiếu gia." Trịnh thúc áy náy nói trong điện thoại: "Là do tôi đã chọn du thuyền này, mà trước đó không điều tra kỹ lưỡng về nó, là lỗi của tôi, tôi sẵn sàng chịu phạt."

Chu Nguyên Hạo nói: "Khi về sẽ bàn về hình phạt. Chiều mai phái một trực thăng tới đây. Tọa độ là..."

Trong mỗi phòng đều có tờ rơi của công ty du lịch, trên đó có bản đồ lộ trình, anh nói ra tọa độ, Trịnh thúc lập tức nói: "Xin thiếu gia yên tâm, trực thăng sẽ đến đúng giờ."

Cúp điện thoại xong, Chu Nguyên Hạo ôm tôi, hôn lên đầu tôi một cái rồi nói: "Những ma quỷ trên tàu là do bị mổ sống mà chết, lại mất đi nội tạng nên biến thành oán quỷ. Từ quy luật trước đó mà nhìn, bọn chúng không có ý thức của mình, chỉ hoàn toàn làm theo phép tác tuần hoàn, những hành khách mất tích mấy năm này đều là khách khoang hạng ba, chúng ta ở khoang thượng đẳng sẽ an toàn."

Tôi trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nguyên Hạo, chúng ta không nên đi."

"Ý em là?"

"Thời gian của chúng ta không còn nhiều, trong một năm em sẽ phải đột phá đến tứ phẩm, thực lực của anh cũng sẽ phải tương đương với Quỷ Tướng. Nếu chúng ta gặp khó khăn liền tránh, thì khi nào chúng ta mới tăng cấp?" Tôi lo âu nói.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: "Anh biết em sẽ nói như vậy, vượt khó tiến lên, mới giống tính cách của em. Được rồi, nếu em muốn đối phó với ma quỷ trên con tàu này, anh sẽ đồng hành cùng em."

Ánh mắt anh trở nên kiên định: "Cho dù là Địa Ngục, anh cũng sẽ đồng hành cùng em."

*******

Màn đêm buông xuống sớm, trăng tròn treo cao, ánh trăng mát lạnh, mặt biển êm đềm, nước lấp lánh, mọi thứ đều tĩnh lặng và đẹp đẽ.


Nhưng dưới bầu trời đêm tuyệt đẹp này, vô số tội ác và đổ máu đang lặng lẽ ấp ủ.

Chu Nguyên Hạo trải ra một bản vẽ lớn lên bàn: "Đây là bản vẽ kiến trúc của The Will, anh đã nghiên cứu kỹ lưỡng, tầng dưới của con tàu rất rộng, tương đương với một thị trấn nhỏ, nhưng nhìn từ kiến trúc đồ hoạ bên trên, hoàn toàn không nhìn ra căn phòng giải phẫu bí mật rốt cuộc nằm ở đâu."

Bản thiết kế rất lớn đầy tiếng Anh, tiếng Anh của tôi là tệ nhất, xem mà không hiểu gì cả. Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tôi gõ vào đầu mình một cái: "Sao mà ngu thế? Không phải chúng ta đã có sẵn người rồi sao."

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chu Nguyên Hạo và tôi đến trung tâm công viên, lúc này ở đây không có ai, hành khách hoặc về phòng ngủ, hoặc đi đến các quán bar vui chơi, sẽ không có ai ở đây lãng phí thời gian.

Chúng tôi đến chỗ cây phong, tên quỷ ngoại quốc vẫn còn ở đó.

"Xin chào." Tôi bước tới hỏi, "Anh có ý thức không?"

Người thanh niên ngoại quốc không nói một lời, chỉ ngước nhìn chằm chằm bầu trời.

Chu Nguyên Hạo nhìn anh ta nói: "Oán quỷ cấp thấp như vậy có lẽ chưa hình thành ý thức, hỏi cũng vô ích."

Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm.

"Anh đừng quên, em là Cửu Âm Chi Thể." Tôi cười cười với Chu Nguyên Hạo, rút con dao ra cứa một đường nhỏ lên ngón tay áp út, nghe nói ngón tay này nối trực tiếp với tim, máu chảy ra từ đó cũng là tinh hoa của cơ thể.


Chu Nguyên Hạo lắc đầu: "Em thật sự là kẻ điên."

Tôi vẩy hai dòng máu cực âm của mình lên người thanh niên ngoại quốc, Chu Nguyên Hạo cầm hắc trường tiên* đứng sau lưng tôi, nếu thanh niên ngoại quốc sau khi hấp thụ dòng máu cực âm, sức mạnh tăng lên mà ra tay công kích tôi, anh sẽ lập tức đánh tên oán quỷ này tan thành muôn mảnh.

(*hắc trường tiên: roi dài màu đen. Từ bây giờ mình sẽ để là hắc tiên/hắc trường tiên nhé, nghe ngầu hợp với hình tượng nam chính hơn 🥹)

Thanh niên ngoại quốc sau khi dính máu của tôi, cơ thể anh ta vốn đang trong suốt nay lại phát ra ánh sáng đỏ, anh ta mạnh mẽ đứng dậy, đôi mắt đỏ như máu, khuôn mặt hiện lên vẻ hung dữ, sức mạnh bắt đầu tăng lên.

Oán khí trong toàn bộ Công viên trong nháy mắt tăng lên một cấp bậc, cây phong phía sau đột nhiên chảy ra chất lỏng như máu, tràn vào cơ thể anh ta.

Cái cây này chắc chắn có liên hệ mật thiết với cơ thể anh ta, trong lòng tôi thất kinh, chẳng lẽ thi thể anh ta được chôn dưới gốc cây và nuôi dưỡng cây lớn lên?

Oán quỷ ngoại quốc biến thành Ác quỷ, anh ta ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không khỏi lùi lại một bước, Chu Nguyên Hạo ôm eo tôi nói: "Phòng giải phẫu bí mật ở đâu?"

Thanh niên ngoại quốc vẻ mặt hung hãn tiến lên một bước, Chu Nguyên Hạo vung roi quất xuống đất trước mặt anh ta.

"Nói, phòng giải phẫu bí mật ở đâu? Nếu không tôi sẽ đánh anh hồn phi phách tán" Chu Nguyên Hạo gay gắt nói.

Thanh niên ngoại quốc trừng mắt nhìn chúng tôi hồi lâu rồi đột nhiên từ trong túi áo khoác lấy ra một tờ tiền giấy đưa cho chúng tôi.

Tôi và Chu Nguyên Hạo nhìn nhau, bước tới nhận tờ tiền, đây là tiền Franc của Bỉ, loại tiền này không còn được sử dụng kể từ khi tiền Euro phát hành. Trên tờ tiền có dòng chữ viết bằng máu, ở mặt trước viết máy điều hòa không khí, ở mặt sau viết một dãy số.

Chẳng lẽ phòng giải phẫu bí mật ở ngay tại phòng máy điều hòa?

Tôi ngẩng đầu liếc nhìn người thanh niên ngoại quốc, anh ta đột nhiên mỉm cười, lại ngồi xuống và ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.


Tôi nói với Chu Nguyên Hạo: "Xem ra chúng ta phải xuống phòng máy ở tầng cuối một chuyến."

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

*********

Mà lúc này, vụ giết chóc ở khoang hạng ba vẫn đang tiếp diễn.

Một ông già khoảng sáu mươi tuổi đang dẫn một cô bé trở về phòng, cô bé tỏ vẻ không vui nói: "Ông nội, cháu còn muốn chơi."

"Không được." Ông lão nghiêm túc nói: "Hôm nay cháu chơi ở sân chơi trẻ em cả ngày, cháu nhìn xem bây giờ là mấy giờ, cháu nên sớm đi ngủ rồi."

Cô bé bật khóc: "cháu không muốn ngủ, cháu muốn chơi."

Ông lão hoàn toàn không để ý đến con bé, vào phòng tắm mở nước đầy bồn tắm, cô bé ngồi trên ghế khóc lóc một hồi nhưng thấy ông nội vẫn phớt lờ, liền hít mũi một cái, chu cái miệng nhỏ không nói gì.

Cô bé chợt cảm thấy có vật gì đó mềm mềm dưới đáy ghế, cô bé cúi xuống mở vải bọc ghế ra, nhìn thấy một khuôn mặt có hình thù kỳ quái.

Cô bé chưa kịp hét lên, một cái lưỡi dài thình lình thò ra từ trong cái miệng rộng của khuôn mặt, quấn quanh cổ cô bé và kéo xuống gầm ghế.

Đúng lúc đó ông lão bước ra nói: "Linh Linh, nước đã chuẩn bị xong, cháu đến tắm mau rồi đi ngủ."

Nhưng không thấy cháu gái đâu, ông lão gấp gáp nghĩ: "Con bé này chắc lại đi đến khu trẻ em chơi rồi. Tìm về được xem ông làm thế nào phạt cháu".

Ông lão vội vã bước ra ngoài, vô tình làm đổ cái ghế, bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quái dị, trên mặt không có mắt hay mũi, chỉ có cái miệng rộng trông như một cổng bài tiết, trong cái miệng còn có một đôi bàn chân của cháu gái ông đang lộ ra ngoài.