Cô Gái Mang Trái Tim Đá

Chương 11




Nếu có một điều Graziana biết chắc thì đó là Francesco yêu quý của cô là một người đàn ông tốt. Anh là thợ rèn ở thành phố quê hương Firenze của họ và luôn nỗ lực trau dồi tay nghề, luôn cố gắng rèn một cái móng ngựa tốt hơn hay một thanh kiếm mạnh mẽ hơn. Thỉnh thoảng anh làm quên thời gian và chỉ dừng lại khi Graziana xuất hiện bên xưởng để gợi ý anh nên quan tâm đến lửa trong lò rèn ít thôi và quan tâm đến lửa trong lòng vợ nhiều hơn. Cô đùa là anh hẳn phải làm điều gì đó rất tệ trong kiếp trước nên giờ mới phải chăm chỉ đến vậy để chuẩn bị cho hậu sự dưới Địa ngục. Anh cười, hứa sẽ đến ngay, và Graziana cũng cười theo. Cô biết chồng mình sẽ chẳng bao giờ phải xuống Địa ngục.

Francesco không bao giờ được biết đến với vai trò "người làm kiếm giỏi nhất nước Ý" hay "người thợ rèn vĩ đại của thành Firenze", nhưng với anh điều đó chẳng quan trọng. Anh muốn được làm một thương nhân tốt, một người thợ rèn đáng tin cậy kiếm những đồng tiền chân chính, nhưng khát khao thật sự của anh là được làm một người chồng tuyệt vời. Anh làm những món quà xinh đẹp cho Graziana tại xưởng rèn của mình - chân nến, bát đĩa và những món trang sức tuyệt diệu nhất. Anh luôn tự hào nói rằng thành công lớn nhất của anh là đôi nhẫn cưới anh đã làm cho mình và Graziana. Trong một căn phòng ở nhà họ, có cả một bộ sưu tập đồ kim loại cho đứa con sắp được thụ thai của hai anh chị. Anh mơ về ngày mình sẽ là người cha tuyệt vời của những đứa con cô sinh ra.

Anh chàng Francesco này không phải một người đàn ông đẹp ngất ngây, nhưng vợ anh cũng chẳng phải tuyệt thế giai nhân gì. Đối với một số phụ nữ thì anh hơi lông lá quá, hai cánh tay rắn chắc của anh vươn ra từ một thân hình được vỗ béo bởi quá nhiều bia và mì sợi. Graziana thường gọi anh là L"Orsacchiotto - Con Gấu - và chọc chọc vào bụng anh, và Francesco sẽ đáp lại, "Tập luyện ghê lắm mới được thế đấy. Đây là kiểu cơ bắp thả lỏng."

Graziana có mái tóc dày và đôi mắt đen nhưng những điểm còn lại của cô thì chẳng có gì nổi bật. Tuy nhiên, Francesco luôn nói với cô rằng cô là người phụ nữ đẹp nhất nước Ý, anh tin như thế. Họ là một đôi thanh mai trúc mã và hầu như không ngày nào anh lại không cám ơn Chúa vì đã cho cô làm vợ mình.

Họ thật hạnh phúc. Cô thật tốt bụng. Anh thật tận tụy. Cần phải nói thêm gì nữa không?

Thật bất hạnh, có.

Đó là năm 1347 và một căn bệnh quái lạ đã tràn đến từ Trung Hoa, căn bệnh khủng khiếp nhất người ta từng biết. Nó càn quét khắp những bến cảng, vào sâu trong thành phố và vùng đồng quê nước Ý, giết người như đám cháy rừng thiêu rụi cây cối. Ở các thị trấn, chuông nhà thờ đổ không ngớt vì người ta tin rằng tiếng chuông sẽ đánh đuổi bệnh tật. Rất nhiều người tin rằng mùi của người chết làm căn bệnh đó lan tràn, nên họ luôn ra đường với những chiếc khăn tay tẩm nước hoa che kín mặt. Trầm hương đốt khắp nơi, hòa lẫn với mùi hôi thối của xác chết...

Một chiều muộn, Graziana thấy sốt. Cô về phòng nghỉ một chút. Khi thức dậy vào tối hôm đó, cô đã phát hiện ra một cục hạch to bằng quả trứng ở háng, và những cục khác đang sưng lên dưới hai nách. Cô biết rằng Dịch hạch Đen đã tấn công mình.

Trong bếp, Francesco đang chuẩn bị thức ăn. Cô thét bảo anh đi, ngay lập tức, vì cô đã bị nhiễm bệnh. "Gavoccioli!"cô gào lên. Sưng bạch hạch đấy. Cô bắt anh phải cứu lấy chính mình, vì tất cả mọi người đều biết rằng sẽ không có thuốc chữa, không có hy vọng nào cả. Cô khẩn khoản, "Đi đi! Đi ngay đi!"

Căn bếp chìm trong tĩnh lặng. Graziana nằm trên giường, nghe im lặng trùm lên khoảng cách giữa cô và người chồng. Rồi cô nghe thấy anh bắt đầu gõ xoong chảo để giấu tiếng khóc. Vài phút trôi qua; Francesco bước xuống hành lang về phía cô. Cô la hét, chửi ầm lên bắt anh tránh ra xa, nhưng anh đã đứng trước cửa phòng với một khay mì sợi và chút rượu.

"Em sẽ thấy khá hơn nếu em ăn gì đó, chỉ một chút thôi cũng được," Francesco nói. Anh bước vào phòng, đặt cái khay xuống và ngồi bên cạnh cô. Rồi anh cúi xuống hôn cô.

Graziana cố đẩy anh ra. Đó là lần đầu tiên và duy nhất trong đời cô có ý từ chối anh nhưng Francesco dùng sức mạnh của người thợ rèn trong anh để áp đảo cô và hôn trả lại tất cả những sự kháng cự vào miệng cô. Sau vài giây cô nhận ra có chống cự cũng vô ích nên chấp nhận những nụ hôn của anh. Thế là xong.

Tối đó họ ăn một chút rồi đi nằm. Qua cửa sổ, trăng tròn nhìn họ trìu mến. "La luna è tenera," Francesco nói. Mặt trăng thật dịu dàng. Anh nhắm mắt lại và ôm cô chặt hơn. Điều cuối cùng Graziana nhìn thấy vào tối hôm đó là khuôn mặt anh đang ngủ. Khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, khuôn mặt anh là thứ cô nhìn thấy đầu tiên trong ngày mới. Cô bị sốt rất cao, mồ hôi đổ đầm đìa, và mạch thì đập nhanh như ngựa phi nước đại.

"Nhìn này," anh dịu dàng nói, "những đốm đen đã xuất hiện trên da em rồi." Graziana bắt đầu khóc, nhưng Francesco mỉm cười vuốt tóc cô. "Đừng khóc. Chúng ta không có thời gian cho nước mắt đâu. Hãy để chúng ta yêu nhau khi còn có thể."

Buổi chiều hôm ấy, bệnh tình của Graziana đã đến lúc cực kỳ nguy kịch. Trong suốt ba ngày, họ nằm cùng nhau. Trong suốt ba ngày, Graziana hấp hối trong vòng tay anh khi anh kể cho cô nghe câu chuyện về những con thiên nga, về những điều kỳ diệu và tình yêu vĩ đại. Nửa đêm thứ ba kể từ khi cô ngã bệnh, Francesco bị những tiếng thở nặng nhọc của cô đánh thức. Cô quay mặt về phía anh.

"Đã đến lúc rồi."

Anh nói, "Anh sẽ sớm gặp lại em."

Francesco hôn Graziana lần cuối, mang hơi thở cuối cùng của cô vào tận sâu trong lồng ngực. "Ti amo," cô nói. Em yêu anh.

Sau khi cô ra đi, Francesco tháo chiếc nhẫn cưới khỏi ngón tay cô. Anh giờ cũng ốm rất nặng, nhưng vẫn cố gồng mình ra khỏi giường. Anh hầu như không thể đứng nổi, tập tễnh vì buồn nôn và sốt, nhưng anh vẫn cố ép mình đi về phía lò rèn. Vẫn còn một việc nữa cần phải làm.

Anh nhóm lửa và đốt lò. Anh nung chảy cả hai chiếc nhẫn cưới, của anh và của cô, rồi đổ chúng vào một chiếc khuôn hình mũi tên. Khi đầu mũi tên hoàn thành, anh đặt nó lên cán tên. Anh nhìn xuống dọc chiều dài mũi tên, đảm bảo nó thẳng và chuẩn như bất cứ mũi tên nào anh từng làm.

Francesco giật cây cung treo trên tường xuống. Nó từng thuộc về cha anh, một cung thủ vĩ đại, người đã hy sinh trên chiến trường khi Francesco và anh trai Bernado còn nhỏ. Cây cung này, cây cung được một người đồng đội của cha mang trở lại Firenze, là tài sản duy nhất của cha mà Francesco có được. Ngoài kỷ vật này, anh thậm chí còn không có chút ký ức nào về ông.

Anh quay về phòng ngủ, bên xác Graziana. Anh với tay qua ô cửa sổ mở và đặt cây cung ra ngoài. Giờ đã tảng sáng và anh nhờ một cậu bé đi ngang qua gửi lời nhắn tới cho anh trai anh, vốn đang sống tại một khu khác trong thành phố. Một tiếng sau, Bernado đã đứng ngoài cửa sổ phòng ngủ của Francesco.

Francesco khẩn nài người anh đừng lại gần thêm chút nào nữa, sợ rằng sẽ lây bệnh sang cho anh mình. Francesco xin một ân huệ cuối cùng.

"Bất cứ điều gì," Bernado nói. "Anh sẽ trân trọng nguyện ước cuối cùng của em."

Sau khi Francesco thỉnh cầu xong, anh ngồi lên giường, quay mặt ra cửa sổ. Giữa những tiếng sụt sịt, Bernado nâng cung lên và đặt mũi tên vào vị trí. Anh hít một hơi thật sâu, dồn hết sức và cầu xin linh hồn người cha dẫn đường cho mũi tên trúng đích. Bernado buông dây cung và để mũi tên bay đi. Đường tên đi chính xác và cái chết đến ngay lập tức.

Francesco ngã ngửa xuống giường, bên cạnh Graziana của anh, với đầu mũi tên được làm từ chiếc nhẫn cưới của hai người găm chắc vào tim. Anh đã chết như đã sống, trong tình yêu.