Cơ Giáp Chiến Thần

Chương 52: Bọ sa mạc (1)




Suốt ba tháng chế tạo, lắp ráp cơ giáp, cuối cùng Phong Dương cũng hoàn thành được cơ giáp Atula Bạc, giờ đây chỉ còn giai đoạn cuối cùng, thử nghiệm thực chiến, so sánh đối chiếu với dữ liệu mô phỏng, kiểm tra độ ổn định của vật liệu đa trạng thái, là có thể hoàn thiện được chiếc cơ giáp bạc cho Trần Lạc, đây có thể coi là thành tựu của hắn, thành tựu tiến bộ nhất của nền khao học Trái Đất.

Nhìn chiếc Atula bạc Phong Dương chỉ muốn lập tức được thấy Trần Lạc điều khiển nó, điều khiển chiếc cơ giáp có thể nói là cơ giáp đời bẩy đầu tiên của Địa Cầu, thành tựu nỗ lực của hắn đã đặt hết vào chiếc cơ giáp này, tuy vậy hắn vẫn thất vọng, điều kiện để có thể nâng cấp quá khó, muốn vậy ngoài vật liệu quý hiếm hắn còn phải có một thứ, một thứ mà cả vũ trụ này đều ước ao có, tất cả các tinh hệ đều muốn thứ này, một trí năng nhân tạo, một trí năng có thể xử lí tất cả số liệu, các công thức nhanh gấp vạn vạn lần máy tính thông thường, một trí năng có khả năng điều khiển mọi thứ, đó là một thứ chỉ có trong truyền thuyết, lắc đầu thở dài, Phong Dương nhìn lên bầu trời từ của kính phong thí nghiệm, hắn than nhé “ Không có cơ giáp hoàn mĩ sao “.

Một chiếc cơ giáp sẽ chỉ là vật chết nếu nó không có linh hồn, cơ giáp lí tưởng của Phong Dương là một chiếc cơ giáp có linh hồn riêng biết, từ nhỏ hắn mơ ước chế tạo được cơ giáp hoàn mĩ, càng đào sâu suy nghĩ, chế tạo, hắn càng thấy khó, linh hồn, linh hồn cơ giáp là cái gì, đi đâu kiếm trí năng nhân tạo, câu hỏi không có lời giải đáp, nhưng liệu nếu hắn biết Trần Lạc có trí năng nhân tạo, liệu hắn sẽ nghĩ sao, Atula bạc khi có trí năng nhân tạo sẽ được Phong Dương nâng cấp lên trình độ nào.

Tiểu đội mười ba từ sau khi qua được kiếp nạn của đội trưởng cả đám tự vỗ ngực xưng tiểu đoàn mười ba, ai cũng coi mình là một thành viên chính thức của tiểu đội, huấn luyện thì khỏi phải nói, sau lần suýt bị đuổi cả đám như ăn thêm xuân dược, huấn luyện cả ngày đêm, nhiều khi Trần Lạc muốn nghỉ ngơi một chú thì lại nghe tiếng hò hét luyện tập, tiếng cơ giáp đối luyện trên sân, nhiều lúc hắn có cảm xúc đi ra giải quyết hết đám này để có được buổi tối ngủ ngon lanh, cả Du Du cũng không đến phòng hắn nữa, co lúc nào cũng thoái thác với lí do sợ bị đuổi không dám lười bình, làm cuộc sống của hắn đã nhàn nhã lại càng nhàn hơn.

Hôm nay bầu trời có chút lạ, tối tăm hơn trước, từ xa cát bay tung mù trời, không khí cảm giác có mùi huyết tinh, chết chóc, từ xa hắn thấy Phong Tử vội vàng chạy về phía hắn, đến nơi Phong Tử thở hổn hến nói “ Đội trưởng không xong rồi, sa hạt, mỗi năm đến thời điểm này sa hạt đều tụ tập lại với nhau đi săn, hầu như nới sa hạt đi qua đều không ai có thể sống sót, xin đội trưởng triệu tập anh em lên cơ giáp sẵn sàng chiến đấu “.

“ ừm. ngươi đi đi “.

Trần Lạc thấy hiếu kì, sa hạt à, không biết có giống bọ cạp trên Trái Đất không, hi vọng bọn mày không tệ. mấy khi có dịp được thử kiếm Trần Lạc lên cơ giáp Thiên Lang ngôi trong khoang lái chờ đợi, đám binh sĩ quân y bên ngoài nhận được hiệu lệnh bắt đầu di chuyển vào trong căn cứ để phòng thủ, toàn bộ tiểu đoàn mười ba đều lên cơ giáp chuẩn bị xuất chiến, Trần Lạc nhẹ nhàng điều khiển cơ giáp đi ra của doanh, đứng chờ đợi sa hạt đên.

Đứng được một lúc Trần Lạc cảm nhận thây có điều gì đó bất thường, bông nhiên Trần Lạc điều khiển Thiên Lang lao về phía một binh sĩ quân y đang cầm súng đứng cạnh cổng doanh trại, không chút do dự, đao hợp kim chém ra như tia chớp đâm thẳng xuống trước mặt binh sĩ kia.

Xì xì xì …

Một con sa hạt to lớn bị Trần Lạc lôi ra từ lòng cát, giơ lên trước mặt các binh sĩ, ai cũng trợn tròn mắt, không ngờ sa hạt dưới ngay chân họ mà họ cũng không biết, đa phần đám tân binh chưa thấy loại quái vật này bao giờ, ai cũng rùng mình, chỉ có đám người Phong Tử là không lạ lẫm gì, tiểu đội cũ của Phong Tử từng một lần bị sa hạt tấn công, cả đổi chỉ còn sống sót hơn nửa.

Đao titan của Trần Lạc cắm trên đầu con sa hạt, chất lỏng mầu đen từ miệng vết thương chảy xuống thấm vào lòng cát, Trần Lạc nheo mày, đến máu của sa hạt cũng có độc, hắn quay về đám binh sĩ hét “ tất cả tập trung ở sân huấn luyện, nền sân huấn luyện được gia cố, không sợ tập kích từ dưới cát chui lên “.

Đám lính vội vã tiến về sân huấn luyện, binh sĩ quân y vội vàng xây dựng tường chắn vòng trong còn cơ giáp đứng vòng ngào sẵn sàng tư thế chiến đấu. Trần Lạc ra lệnh tiếp “ Phong Tử lập tức chôn địa lôi xung quanh doanh trại, nếu sa hạt đến đông địa lôi có thế phát huy tác dụng lớn “.

Đám Phong Tử bắt đầu chôn địa lôi, nhờ có sự bổ sung vật tư liên tục nên trong tiểu đoàn mười ba vũ khí đạn dược luôn sung túc, địa lôi rất dư dả, đám người Phong Tử đem địa lôi chôn tận cả vòng bên ngoài của doanh trại, có thể nói tầng tầng lớp lớp.

Toàn doanh trại không khí khẩn trương, nhiều người lần đầu tiên thấy sa hạt run bần bật, ai cũng lo lắng, Trần Lạc nhìn về phía xa hắn có thể cảm nhận được mùi vị chết chóc đang tiến gần, hắn không những không run sợ mà còn khát vọng, huyết mạch của hắn càng ngày càng đậm, sự khát máu của hắn càng tăng theo thời gian.

Sau bao tháng huấn luyện dưới sự bao bọc của các sĩ quan, hôm nay đám lính mới chính thức đối đấu với trận chiến đầu tiên, có thể có tử vong, có thể có người không thể tiếp tục điều khiển cơ giáp nữa, nhưng sau sự lo lắng ban đầu ai cũng hồi phục tinh thần, phía trước họ có một vị đội trưởng sâu không thấy đáy, đội trưởng luôn luôn đứng phía trước họ, đội trưởng không run sợ không có gì họ lại run sợ cả, tất cả luôn tiến bước theo đội trưởng.

Trần Lạc trong lòng tuy không sợ đám sa hạt nhưng hắn lo cho Du Du, không biết cô có an toàn không, hắn khẽ nói qua míc trong cơ giáp cho đám phong Tử “ Bảo vệ Du Du “, tuy mệnh lênh có chút cá nhân riêng tư, nhưng hắn tạo tiểu đội này để bảo vệ những người thân của mình, hắn không muốn mất ai cả, nhìn bầu trời càng ngày càng đen. không khí càng ngày càng có vị huyết tanh, chết chóc, hắn biết trận chiến chuẩn bị bắt đầu rồi, sự hưng phấn dâng trào trong dòng máu của hắn, đôi mắt xanh đỏ lần này xuất hiện đậm hơn cả lần trước, vương giả giáng lâm!