Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 119: Chuẩn bị…




La Tiểu Lâu ngây ngốc nhìn Nguyên Tích trên màn hình, thông tin trước bùng nổ đến nỗi khiến cậu thất thần, hơn nữa, từng biểu cảm của Nguyên Tích đều vững vàng mà thu hút ánh mắt của cậu, cậu không biết mình lại nhớ Nguyên Tích đến như vậy. Giây phút thấy Nguyên Tích, La Tiểu Lâu mới cảm nhận được, mười mấy ngày rời xa nhau cậu giống như thiếu mất một phần rất quan trọng, trong giờ khắc này, lại càng cảm thấy cô độc hơn.

Cậu hoàn toàn không biết rằng, bất tri bất giác, Nguyên Tích lại ảnh hưởng lớn đến cậu như vậy. Cái con người bá đạo tự cao tự đại đó, hiện tại đang đứng trước toàn bộ dân cư Liên Bang, nói rằng hắn thích cậu.

“Ông trời của tôi ơi, Nguyên Tích là vương tử, ngài ấy chưa bao giờ nói cho cậu biết!” 125 kinh ngạc nói.

“Đúng là bi kịch, do vậy, nếu muốn ở bên anh ấy thì tao phải nỗ lực hơn mới được. Nhưng chuyện quan trọng như vậy mà anh ấy dám gạt tao ——” La Tiểu Lâu vừa mê muội nhìn chằm chằm Nguyên Tích, một giây cũng không nỡ dời mắt, hệt như một thiếu nữ, vừa lẩm bẩm oán trách.

“Đúng thế, cũng giống như cậu gạt ngài ấy vậy!” 125 tiếp lời, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt thẹn quá hóa giận của người nhận nuôi mình.

Dừng lại hai giây, 125 mới hăng hái tràn trề nói: “Cơ mà vậy cũng tốt, cuối cùng ngài ấy cũng hơi hơi xứng với thân phận của cậu rồi đấy, đại khái là, cậu coi như là một trong những hậu duệ của gia tộc mạnh nhất của Lam Nguyên tinh, sau này có thể thừa kế vương vị, gả cho hoàng tử của Liên Bang nhân loại. Hừm, tính ra cậu vẫn hơi thiệt. Nhưng tình yêu bao giờ cũng tuyệt vời đến nỗi làm người ta phát ngất, yên tâm, tôi sẽ ủng hộ hai người!”

“…” Thế là mấy bộ phim thần tượng hường phấn mày thường xem cũng phát huy công dụng rồi đấy nhỉ.

Hai người một vật một chủ La Tiểu Lâu đang theo dõi đến si mê, thỉnh thoảng còn xì xầm mấy câu với nhau thì tay áo của cậu bị kéo nhẹ, sau đó Ngải Phàm hét lên: “Đi thôi, lễ trao giải đã kết thúc rồi, giờ chỉ còn giới thiệu vắn tắt người đoạt giải thôi. Chả có gì hay, chúng ta phải về làm việc nữa.”

Khóe miệng Ngải Phàm co quắp khi thấy La Tiểu Lâu vẫn tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn màn hình đến mờ mắt, rồi quay sang nhìn các thiếu nữ xung quanh đang thét chói tai, liền xấu hổ cố sức kéo La Tiểu Lâu đi về phía trước.

Cho đến khi rẽ và hoàn toàn không còn nhìn thấy màn hình nữa, La Tiểu Lâu mới lưu luyến thu hồi đường nhìn. Qua một hồi lâu cậu mới vui mừng cảm thán: “Thật không ngờ đã lâu như vậy rồi mà còn có thể xem truyền hình trực tiếp ——”

Ngải Phàm tức giận ngắt lời La Tiểu Lâu, “Em hỏi là anh đã đủ chưa. Nếu em là anh thì em tuyệt đối sẽ không có cái loại si tâm vọng tưởng này đâu, đương nhiên là cả đống người ban nãy cũng vậy, trong liên minh thiên hà không thiếu kiểu người như bọn anh đâu. Phải biết rằng anh ta là con trai duy nhất của quốc vương đấy, vương tử phi sau này của anh ta nhất định phải quốc sắc thiên hương khuynh nước khuynh thành, nhớ lại hoàng hậu hiện nay của chúng ta đi.”

Nói xong, Ngải Phàm liếc nhìn La Tiểu Lâu, có chút thông cảm: “Dù suy nghĩ thực sự của vương tử có khác biệt, muốn chọn một người bình thường, nhưng anh như vậy thì cũng quá —— Khụ, bởi vậy, anh nên mau chóng ngừng hy vọng đi. Vị vương tử kia cuối năm nay sẽ đủ 18 tuổi, có thể kết hôn rồi. Vì lo nghĩ cho sự ổn định đoàn kết của Liên Bang, hy vọng anh ta mau chóng cưới xin đi.”

La Tiểu Lâu sửng sốt, Nguyên Tích đã nói nếu hắn giành được hạng nhất, hắn muốn cậu có thể cùng hắn về nhà gặp cha mẹ, sau đó cử hành nghi lễ kết hôn, Nguyên Tích nghiêm túc thực sự…

Nỗi áy náy của La Tiểu Lâu lại trào lên, Ngải Phàm còn nói thêm: “Nghe nói lần này vương tử trở lại đế đô, có rất nhiều quý tộc của các tinh cầu dẫn theo con gái tới, hy vọng có thể mượn cơ hội tham dự vũ hội hoàng cung để làm quen vương tử. Nghe nói đệ nhất mỹ nữ Liên Bang là tiểu thư An cũng tới, không biết hoàng hậu có chọn cô ấy không. Thực ra, dù không thể trở thành vương tử phi thì cũng có thể trở thành tình nhân của hoàng tử, em đoán các cô ấy cũng bằng lòng tuốt.”

Hắn còn muốn có tình nhân nữa ư?! La Tiểu Lâu lập tức nổi giận. Ngải Phàm nhận ra được tâm trạng của La Tiểu Lâu, nhìn cậu với ánh mắt thương hại, an ủi: “Được rồi, anh hiền lành chăm chỉ như vậy, lại còn biết nấu ăn, nhất định sẽ xuất giá được thôi.”

“…” Chờ chút! Tại sao lại bảo là xuất giá? Chẳng lẽ cậu không thể làm chồng sao, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng Nguyên Tích mặc áo cưới, dù khuôn mặt của hắn có hoàn mỹ đến thế nào, La Tiểu Lâu cũng bị tưởng tượng của mình dọa cho sợ chết khiếp.

Khi hai người về nhà thì đã tới giờ cơm. Dưới cơn mong chờ của Ngải Phàm, La Tiểu Lâu xuống bếp nấu vài món. Ngải Phàm nuốt nước miếng ngồi xuống bàn chờ. La Tiểu Lâu đang ở dưới bếp nấu món canh cuối cùng thì cửa bị đẩy ra.

“Anh Arthur!” Ngải Phàm vui mừng kêu lên, “Anh đã về rồi!”

Lúc mở cửa ra thì Arthur đang nói chuyện với người phía sau, xong vội ngậm miệng lại nghe ngóng, nở nụ cười: “Xem ra về đúng lúc rồi, vốn định gây bất ngờ, dẫn bọn em ra ngoài ăn cơm.”

Ngải Phàm khì khì cười hai tiếng, tự động dọn ghế cho bọn họ. Phía sau Arthur là Lộ Ân, A Ly và Bạch Hằng, họ đều theo gã vào nhà.

Thoáng cái đã có thêm bốn tên to đầu. La Tiểu Lâu đành dứt khoát bưng hết thịt trong nồi hầm lên, vốn là để còn thừa ngày mai ăn tiếp.

Bữa cơm đó, ngoại trừ A Ly không nói gì, Lộ Ân vẫn im lặng như thường ngày, thì chỉ có Arthur và Bạch Hằng ăn thấy ngon là khen tới tấp. Ngải Phàm càng dương dương tự đắc thối khắm hơn, những bó rau và thịt thà này đều do nó mang về, đương nhiên, có thể mang nhiều thịt về như vậy là do Arthur tặng cho.

Cuối cùng, Ngải Phàm mới quan tâm một chút tới La Tiểu Lâu, quay sang hỏi Arthur: “Anh Arthur, tuy tướng mạo anh ấy xấu xí, nhưng người không xấu, tay nghề nấu ăn cũng tốt, anh xem có nên giữ anh ấy lại không, thuộc hạ của anh chắc chắn có người còn chưa lấy vợ, đúng không.”

Bạch Hằng ho khan, An Ly trợn trừng mắt, còn Arthur và Lộ Ân thì quay phắt lại nhìn La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu gấp miếng xương vào bát. Cậu đã sa sút đến mức phải cần Ngải Phàm chào hàng rồi sao. La Tiểu Lâu bèn híp mắt nhìn về phía Ngải Phàm, tức tối nói: “Cảm ơn, nhưng tôi đã có người trong lòng rồi.”

Ngải Phàm há hốc miệng, không thốt được lời nào.

Ăn cơm tối xong, Arthur cùng mấy người kia mỹ mãn rời đi. Trước khi đi, gã cười cợt đầy ý vị thâm trường mà đưa mắt nhìn La Tiểu Lâu.

Hôm sau, La Tiểu Lâu mang theo nguyên liệu của Ngải Phàm tới chỗ Bạch Hằng. Sau khi bố trí nhiệm vụ xong, Bạch Hằng vội vã rời phòng luôn. Mai là đại hội trao đổi linh kiện cơ giáp, hôm nay chính là thời gian gấp rút.

Dùng ý thức nguyên lực dò xét xem bốn phía không còn ai La Tiểu Lâu mới thả 125 ra. Sau đó cậu dùng tốc độ nhanh nhất xử lý đống nguyên liệu. Nhìn đồng hồ chưa quá 10h, La Tiểu Lâu bèn mang gói nguyên liệu nhỏ của Ngải Phàm ra.

125 thấy thề liền lôi một thùng nguyên liệu trong không gian của nó ra. Thấy La Tiểu Lâu mờ mịt nhìn mình, nó xoa xoa tay, lắp bắp nói: “Cũng làm giùm tôi mấy hộp năng lượng nha, dù sao một lần cậu cũng xử lý được rất nhiều nguyên liệu. Không phải Ngải Phàm khen cậu mấy câu mà cậu đã bên nặng bên nhẹ nhá, phải biết rằng tôi quan trọng hơn đó, tôi là…”

Mắt La Tiểu Lâu vụt sáng, vội ôm hôn 125 một cái, nói: “Tao nghĩ ra rồi, tao có thể làm hộp năng lượng bán lấy tiền, sau đó mua nguyên liệu. Nguyên liệu ở đây đúng là rẻ không tưởng.”

125 đỏ mặt hơn nửa ngày mới ho khan được một tiếng, nói: “Được —— được thôi, cậu làm xong thì tôi sẽ là người chọn đầu tiên, còn lại thì đem bán hết.” Không, không phải vì La Tiểu Lâu hôn nó một cái là nó sẽ từ bỏ hộp năng lượng đâu đó, chỉ là vì nguyên liệu của La Tiểu Lâu cũng chính là nguyên liệu của nó. Đúng thế, là như vậy đấy!

La Tiểu Lâu bận bịu suốt từ 10h đến giờ cơm trưa, ý thức nguyên lực tiêu hao gần hết một nửa. 125 chọn phần lớn hộp năng lượng, cuối cùng còn lại 20 hộp. Rất dễ hiểu, vì chỉ có 23 hộp năng lượng là 3,000 la, vừa vặn là loại hộp năng lượng cấp ba lưu thông trên thị trường. Số còn lại đều trên 30,000 la. Hai hộp 20,000 la duy nhất cũng được La Tiểu Lâu ném cho 125, cậu cũng chẳng muốn bộc lộ nhiều quá.

Hai hộp năng lượng tặng cho Ngải Phàm cũng là loại chứa 30,000 la. Tuy thằng bé chỉ yêu cầu 300 la, nhưng thấp như vậy thì La Tiểu Lâu rất khó làm… Cứ coi như tạo bất ngờ cho nó đi.

La Tiểu Lâu mở cửa phòng làm việc, phát hiện Bạch Hằng cũng chưa ra ngoài ăn trưa, xem ra y thực sự rất căng thẳng cho trận đấu lần này.

La Tiểu Lâu một mình ăn hết cơm trưa người khác mang tới. Xong vào gõ cửa phòng làm việc của Bạch Hằng, Bạch Hằng mệt mỏi mở cửa, nghi ngờ nhìn La Tiểu Lâu.

“Có gì cần giúp đỡ không. Ngoài ra, tôi khuyên anh tốt nhất là nên ăn cơm trước.” La Tiểu Lâu lộ ra vẻ mặt khó coi, thành tâm thành ý đề xuất.

Nhìn khuôn mặt kia, Bạch Hằng phát hiện y hoàn toàn không thấy căm ghét như ngày đầu tiên mới gặp, thậm chí y bắt đầu thấy hiếu kỳ, phía dưới chiếc mặt nạ đó là khuôn mặt như thế nào. Do dự một chút, Bạch Hằng gật đầu, “Cũng được, nếu cậu đã xử lý xong toàn bộ nguyên liệu rồi thì chiều sang phòng tôi hỗ trợ nhé.” Nói xong thì ra khỏi phòng.

Dù biết tốc độ xử lý nguyên liệu của La Tiểu Lâu nhanh đến đâu, Bạch Hằng cũng không giao thêm nhiệm vụ cho cậu nữa, như thế kia là những người khác đã không đủ khả năng để hoàn thành rồi. Huống hồ, A Ly và Arthur không biết thương lượng thế nào mà còn không chịu trả lương cho La Tiểu Lâu.

Ăn cơm xong, Bạch Hằng dẫn La Tiểu Lâu vào phòng làm việc. Y nhìn cậu, phát hiện cậu không tỏ ra đặc biệt thích thú mà chỉ thầm gật đầu. Chế tạo sư cơ giáp thông thường sẽ không cho phép người ngoài tùy ý ra vào phòng làm việc của mình, trình tự làm việc hoặc thủ pháp xử lý đều là cơ mật. Nhất là đại sư và chế tạo sư cơ giáp cao cấp, họ lại càng không dễ dàng để người ngoài tự do quan sát.

“Ừm, gia công những nguyên liệu này thành linh kiện đơn giản, được không? Nếu không biết tôi có thể dạy cho cậu.” Bạch Hằng hỏi.

La Tiểu Lâu đã xử lý nguyên liệu thành thạo như vậy, có lẽ cũng từng làm trợ thủ cho chế tạo sư cơ giáp, việc này hẳn là không làm khó cậu ta, dù cậu ta không biết làm, sau này y cũng có thể từ từ bồi dưỡng.

Mấy ngày nay, thấy La Tiểu Lâu kiên định chăm chỉ như vậy, Bạch Hằng không khỏi bắt đầu động lòng. Nếu giữ La Tiểu Lâu lại, có lẽ cũng không phải là một quyết định sai lầm.

La Tiểu Lâu quan sát, rồi lập tức gật đầu. Bạch Hằng muốn chế tạo động cơ, trái ngược với linh kiện cơ giáp khác, có thể nói động cơ là phức tạp nhất. Chọn động cơ trong đại hội trao đổi, quả thực là một quyết định không tồi.

La Tiểu Lâu gật đầu, kiểm soát thời gian, không nên làm quá nhanh, làm ra 10 linh kiện. Thấy Bạch Hằng để linh kiện ở bên cạnh, cậu muốn làm vừa lòng nỗi lo lắng của mình nên thí nghiệm thêm mấy lần nữa, chuẩn bị nhiều cũng đâu phải chuyện xấu.

Tuy Bạch Hằng rất bất ngờ bởi tốc độ của La Tiểu Lâu, nhưng y cũng chẳng có thời gian suy nghĩ nhiều, thẳng thắn đưa những linh kiện nhỏ đơn giản nhưng rườm rà cho La Tiểu Lâu chuẩn bị, còn mình thì làm những linh kiện phức tạp hơn.

Giống như lần trước, La Tiểu Lâu giúp Bạch Hằng chuẩn bị mỗi loại 10 cái, sau khi cậu đã hoàn thành những linh kiện Bạch Hằng bàn giao. La Tiểu Lâu nhìn lướt qua nguyên liệu trên bàn, cầm quặng Khôi Ngân cậu xử lý hôm qua.

Bạch Hằng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu, dùng Khôi Ngân chế tạo linh kiện không quá khó, nhưng yêu cầu rất cao, y vốn định tự tay chế tạo cơ.

La Tiểu Lâu lập tức nói: “Loại linh kiện này tôi đã từng làm qua, có thể giao cho tôi.”

Bạch Hằng thoáng do dự, rồi gật đầu. Kỳ thực y còn phải hoàn thành một vài động cơ nữa, A Ly và Lộ Ân đều cho rằng rất ổn rồi, nhưng y vẫn thấy chưa hài lòng. Không đạt được hạng ba, không gặp được thầy Mạc, bọn y không thể có thêm một chiếc cơ giáp nữa. Vì nhóm cướp, y phải nỗ lực.

Lần này La Tiểu Lâu mất rất nhiều thời gian, hơn nữa sau khi chế tác xong mười linh kiện nhỏ cậu còn nói: “Việc khác có lẽ tôi không thể giúp được, nếu không còn việc gì, tôi về trước.”

Bạch Hằng gật đầu. La Tiểu Lâu chủ động sang hỗ trợ, y đã rất bất ngờ rồi.

La Tiểu Lâu xem giờ, 3h chiều, hiện tại về nhà cũng chưa muộn. Không phải cậu không muốn giúp Bạch Hằng nữa, cậu đã xem xét, giữa linh kiện Bạch Hằng tự chế tác, có lẽ chính y cũng không chú ý, hiệu quả kém nhất nhưng đạt được tác dụng then chốt nhất lại chính là linh kiện quặng Khôi Ngân kia. Kế tiếp, dựa vào một mình Bạch Hằng cũng tuyệt đối không thành vấn đề.

Khi La Tiểu Lâu mở cửa, Bạch Hằng đột nhiên nói: “Đúng rồi, sáng mai cậu hãy tới, tôi sẽ dẫn cậu tham gia đại hội trao đổi linh kiện cơ giáp.”

Thấy ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ của La Tiểu Lâu, Bạch Hằng bèn nở nụ cười, “Cậu chủ động sang hỗ trợ, nên tôi muốn dẫn cậu đi thôi.”

Đôi mắt của La Tiểu Lâu cong lên, vừa cười vừa nói: “Tôi sẽ đến, cảm ơn anh.”

Thấy dáng tươi cười kia, tâm trạng của Bạch Hằng cũng phấn chấn lên. Y cũng không ghét La Tiểu Lâu, ngược lại y rất thích tính cách và năng lực của cậu, giúp một việc nhỏ cũng chẳng mất mát gì. Hơn nữa, chỉ cần là chế tạo sư hoặc có liên quan đến nghề nghiệp, ai lại không muốn đi đại hội trao đổi chứ?

Sau khi La Tiểu Lâu rời khỏi, Bạch Hằng hì hục nửa giờ, cuối cùng cũng chuẩn bị đầy đủ linh kiện, sau đó y hít sâu một hơi, bắt đầu lắp ráp lần thứ hai.



Bạch Hằng nhìn năm động cơ trước mặt, có chút kinh ngạc mà nhướn lông mày. Có lẽ có thể qua cửa, nhưng quả thật thuận lợi mà có phần khoa trương.

La Tiểu Lâu tâm tình sung sướng rời khỏi phòng làm việc, tất cả đều thuận lợi, chỉ có đến đại hội cơ giáp mới có thể gặp ông thầy kia và học được cơ giáp sinh vật. Vừa nghĩ đến chuyện tự mình chế tạo cơ giáp sinh vật rồi đưa đến trước mặt Nguyên Tích, Nguyên Tích kỳ quặc như vậy không biết sẽ ngạc nhiên như thế nào nhỉ. La Tiểu Lâu cười đến mị cả mắt.

La Tiểu Lâu chạm lên ngực, nơi ấy trước đây chưa từng có tình cảm. Vì tình cảm này, cậu sẵn lòng nỗ lực và gắng sức. Dù tính cách cậu như vậy, có vài thứ, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ.

Khi La Tiểu Lâu về nhà, Ngải Phàm đang ở trong phòng luyện tập với thanh đoản kiếm kết tụ năng lượng, khuôn mặt nhỏ nhắn tập trung sít sao, động tác nhanh gọn, lực cũng rất mạnh. La Tiểu Lâu thầm thán phục, thể lực của người ở đây quả thật là khỏe đến phi thường.

Ngải Phàm luyện tập xong mới toe toét chạy ra. La Tiểu Lâu cười tủm tỉm lấy hai hộp năng lượng ra đưa cho nó.

Ngải Phàm không ngờ nhanh như vậy mà đã được nhận hộp năng lượng, lập tức vui mừng cầm lấy.

Khi nhìn đến chữ số trên mặt hộp, nó giật mình trợn to mắt, ngơ ngác nhìn hộp năng lượng trong tay.