Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 127: Rời đi




Lần thứ hai gặp lại thầy Mạc, ông đưa bản thiết kế kia và một chồng tài liệu dày sụ ra trước mặt La Tiểu Lâu, sau đó trịnh trọng nói, “Là một chế tạo sư cơ giáp, nếu sinh thời mà tôi không được thấy một bản thiết kế như thế này, có lẽ vẫn sẽ chỉ dựa theo suy nghĩ nguyên bản mà tìm tòi thôi. Vì tinh cầu Rigby, những tinh cầu cấp thấp có tinh thần lực thấp phải tận lực sáng tạo ra những cơ giáp có sức chiến đấu cao hơn. Nhưng khi thấy nó, tôi mới hiểu rõ một điều, nếu bỏ lỡ nó thì có thể sẽ là tiếc nuối cả đời tôi. Chàng trai trẻ, chỉ với bản thiết kế này là cậu sẽ không bao giờ thiếu nợ tôi cái gì nữa. Trái lại tôi còn phải nói với cậu một tiếng, cảm kích không xiết.”

La Tiểu Lâu nở nụ cười, “Thầy khách khí quá rồi, bản thiết kế đó em chỉ vô tình nhận được thôi, hơn nữa em cũng đã kí hiệp ước rồi, em sẽ không đổi ý đâu. Mặt khác, em còn muốn cảm ơn thầy Mạc, chí ít thầy đã mở ra cánh cửa này cho em.”

Mắt thầy Mạc sáng lên, “Anh bạn nhỏ, tôi thay mặt tinh cầu Rigby cảm ơn cậu. Nếu có sự trợ giúp của cậu, cơ giáp cấp bậc cao với kỹ thuật dung hòa gen sinh vật, chiến lực của tinh cầu Rigby thời gian tới sẽ không thua kém tinh cầu cấp cao, sẽ không phải chịu sự đe dọa của dã thú và côn trùng ngoại tinh nữa.”

La Tiểu Lâu nghe đến đó, ngực bỗng nhiên lay động, bèn nói: “Thầy Mạc, có lẽ em không nên hỏi thế này, nhưng, dù sao tinh cầu Rigby cũng là căn cứ địa của Arthur, hắn ta sau này liệu có ——”

Thầy Mạc mỉm cười, “Người tôi đánh giá cao không nhiều lắm, nhưng Arthur chắc chắn là một trong số những người đó. Nếu không phải cậu ta đang ở tinh cầu Rigby này thì có lẽ sẽ không thua kém những tướng lĩnh cấp cao kia đâu, bao gồm ở tất cả các phương diện.”

La Tiểu Lâu thức thời không nói gì nữa, thầy Mạc lại cực kỳ tiếc nuối: “Đáng tiếc ngày mai các cậu phải đi, nếu không tôi nhất định sẽ bảo cậu làm một chiếc cơ giáp thực nghiệm. Có điều, linh kiện cơ giáp thực nghiệm hôm trước của cậu cũng coi như thành công, tiếp tục cố gắng, cậu sẽ nhanh chóng giỏi hơn tôi thôi.”

La Tiểu Lâu vội vã nói: “Thầy Mạc lại thổi phồng em rồi, ngay cả phương Bắc em cũng không tìm được.”

Thầy Mạc không nói dong dài nữa, chỉ vào đống tư liệu chồng chất dày sụ kia: “Tôi đã nghiên cứu trong hai ngày, không thể không nói rằng kiến thức bao hàm và nội dung trong bản thiết kế kia đều quá cao siêu, tôi quả thực không thể tưởng tượng ra nổi tác giả là một vị đại sư kinh thải tuyệt diễm đến nhường nào. Chỉ tiếc là không được gặp vị đại sư đó, được đích thân thỉnh giáo. Mặt khác, đây là những lý giải về bản thiết kế kia mà tự tay tôi đã viết ra, khi xem lại cậu có thể nắm vững dễ dàng hơn.”

La Tiểu Lâu mừng rỡ, cảm ơn hết lần này đến lần khác. Thầy Mạc chuyên môn nghiên cứu lĩnh vực này, bản thảo phân tích của thầy nhất định sẽ giúp cho cậu rất nhiều. Có những thứ này làm cơ sở, ngoài ra còn bản thiết kế cơ giáp sinh vật, một ngày nào đó cậu cũng sẽ nghiên cứu ra rõ ràng. Đến lúc đó, nhất định cậu có thể tự chế tạo ra chiếc cơ giáp lợi hại nhất.

Nghĩ tới đây, mắt La Tiểu Lâu liền cong lên.

Thầy Mạc trao đổi cách thức liên lạc với La Tiểu Lâu, sau đó giao nhận phương thức nguyên liệu và cơ giáp, cuối cùng mới thỏa mãn đứng dậy.

Trước khi đi, thầy Mạc quay đầu lại, vừa cười vừa nói: “Kỳ thực khi tôi tới đây gặp cậu thì cũng có một người đi cùng, vấn đề cậu lo lắng ban nãy chi bằng hỏi trực tiếp cậu ta thì hơn.”

Sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của La Tiểu Lâu, một bóng người cao lớn bước vào.

Arthur? La Tiểu Lâu choáng váng, vừa mới nãy nghi ngờ người ta thì người ta đã đứng ngay ngoài cửa rồi, tuy hiện tại phòng ốc được cách âm khá tốt, nhưng La Tiểu Lâu vẫn cảm thấy xấu hổ.

Arthur đi vào trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, thông thường gã không dễ bỏ lòng tốt ra để cứu một ai đó, tuy thể năng vô dụng, nhưng tốt xấu gì cũng làm cho gã phát hiện có chỗ hữu dụng, bỏ qua cái vẻ ngây thơ đơn thuần. Nếu La Tiểu Lâu không có nơi để về, gã sẽ nuôi cậu, coi cậu như Ngải Phàm, có thể làm gì thì làm cái đó.

Kết quả, đầu tiên La Tiểu Lâu cho gã một kinh hỉ, hai ngày sau thì cho gã một kinh hách.

Kinh hỉ: ngạc nhiên, vui mừng kinh hách: kinh ngạc, hoảng sợ. 2 câu này chơi chữ.

Vừa nghĩ như vậy, mặt Arthur liền đen lại.

“Ừm, hai ngày nay Ngải Phàm học hành thế nào?” La Tiểu Lâu hỏi trước.

Sắc mặt Arthur vẫn khó coi như cũ, gã lạnh lùng mở miệng trả lời: “Giỏi hơn, nhưng mới có một thời gian nó tuyệt đối không thể làm ra hộp năng lượng cấp ba được.” Nói xong, gã chần chừ một hồi, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Cậu đã đồng ý cung cấp cơ giáp cho thầy Mạc, có thể thuận tiện cung cấp cho chúng tôi một ít hộp năng lượng cấp ba được không?” Tuy gã thường theo định kỳ đi mua, nhưng loại hộp năng lượng này lúc nào cũng thiếu. Hơn nữa, những kẻ trên tinh cầu cấp cao luôn bán cho bọn gã với giá cao gấp bội.

La Tiểu Lâu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực ra, thầy Mạc là người của anh đúng không? Tôi có thể cung cấp số lượng hộp năng lượng nhất định cho các anh, cho đến khi nào Ngải Phàm có thể tự chế tạo ra hộp năng lượng cấp ba thì thôi. Nhưng ngoại trừ giao dịch nguyên liệu ra, tôi còn một điều kiện nữa.”

Mắt Arthur lóe lên, tranh lời La Tiểu Lâu: “Chỉ cần Liên Bang không đụng đến bọn tôi thì bọn tôi tuyệt đối sẽ không trở thành kẻ địch của Nguyên Tích.”

La Tiểu Lâu nở nụ cười, cho rằng đáp án này là coi như gã đã chấp nhận.

Arthur lấy một cái hộp ra, đặt trước mặt La Tiểu Lâu, nói: “Đây là mười nhóm mẫu gen mà thầy Mạc nói có thể sử dụng được.”

Ở chung với Arthur và Ngải Phàm mấy ngày, La Tiểu Lâu đã phần nào hiểu được con người tên Arthur này. Tuy nóng nảy, nhưng nếu tốt với gã, gã sẽ tốt lại với mình. Sau khi cảm ơn La Tiểu Lâu liền nhận lấy, suy nghĩ một chút rồi lấy ba hộp năng lượng cấp ba từ chỗ 125 ra, năng lượng đều vào khoảng 20,000 la.

Lần này Arthur thực sự ngây dại, thứ gã có trong tay cao nhất cũng chỉ là 5,000 la. Gã lại bắt đầu thấy căm giận, rốt cuộc kẻ nào đã tiết lộ thông tin La Tiểu Lâu đang ở chỗ này ra ngoài.

Đúng lúc này, cửa bị mở ra không chút khách khí. Nguyên Tích bước vào, không vui vẻ mà quét mắt nhìn Arthur, sau đó đặt hộp cơm lên bàn, gọi La Tiểu Lâu: “Ra đây, ăn cơm.” Hoàn toàn là ra lệnh.

Arthur nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ xem có nên tìm cơ hội khuyên bảo La Tiểu Lâu hay không, cái tên cậu ta lựa chọn này, vì quyền cao chức trọng nên chỉ thấy khoảng cách thân phận giữa hai người rất lớn. Mà với sự tồn tại của khoảng cách này, Nguyên Tích chẳng tôn trọng La Tiểu Lâu chút nào.

Ai ngờ La Tiểu Lâu vừa mới rành mạch đứng đắn thảo luận điều kiện với gã, ấy vậy mà từ sau khi Nguyên Tích bước vào thì lập tức thay đổi thành người khác. Vẻ mặt tươi cười sán lại gần, còn tiện tay múc canh cho Nguyên Tích, nhìn cái điệu bộ lấy lòng mà Arthur mắc ói. Gã không thèm nuôi ý định xúi giục La Tiểu Lâu ở lại nữa, lượn ngay ra khỏi chỗ đó.

Từ lúc La Tiểu Lâu thấp thỏm bất an hoài nghi, liệu về sau hay cậu có như vậy như vậy với Nguyên Tích không, hai người vẫn duy trì trạng thái này.

Với tình huống quái đản vừa qua, 125 trốn ra ghế sô pha ngồi xem TV nghi ngờ mà mở to hai mắt nhìn, nó không khỏi cảm thán, khi yêu mọi người đều trở nên ngu ngốc, mà chỉ số thông minh của người nhận nuôi đáng thương của nó rõ ràng hơi thấp.

Ngày thứ ba, trên bầu trời của tinh cầu Rigby xuất hiện ba chiếc phi thuyền siêu đại, cộng thêm năm chiếc tàu chiến đi theo hộ tống. Ngoại trừ Arthur và Ngải Phàm biết thân phận của La Tiểu Lâu và Nguyên Tích, mọi người của tinh cầu Rigby đều cực kỳ sợ hãi.

Trên quảng trường rộng lớn, quân đội tinh cầu Rigby bắt đầu giữ gìn trị an, mọi người hậu tri hậu giác nhận được tin tức thì bắt đầu từ khắp nơi nhìn ngó xung quanh, kích động tìm kiếm vương tử của bọn họ. Phải biết là, đây có lẽ là giây phút trong đời duy nhất của bọn họ được ở gần vương tử như thế này.

Cách đó không xa, 125 đang vội vàng kiểm kê số nguyên liệu đồ sộ mà La Tiểu Lâu đã mua, còn La Tiểu Lâu thì chia tay Ngải Phàm. Trong đôi mắt của cậu bé có chất chứa nỗi buồn và sự quật cường, nhìn La Tiểu Lâu bằng vẻ tha thiết. Bạch Hằng ở bên cạnh nói, sau này bất cứ lúc nào cũng chào đón cậu quay lại.

Arthur thì hừ một tiếng, nói một câu, “Khi nào Nguyên Tích không cần cậu nữa, tôi cho phép cậu tới đây.”

“Đừng có mơ.” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên xen vào, Nguyên Tích mặt thâm trầm đi tới túm La Tiểu Lâu đi ra chỗ phi thuyền.

Trước khi lên phi thuyền, Nguyên Tích bỗng dưng tháo mặt nạ xuống, mọi người xunh quanh thấy rõ mặt của hắn thì lập tức hét toáng lên. Vương tử thực sự đang ở tinh cầu của bọn họ!

Ngay khi không ít thiếu nữ hạnh phúc đến mức té xỉu thì Nguyên Tích xấu xa nhếch miệng lên, thình lình vươn tay ôm lấy La Tiểu Lâu ở bên cạnh, cúi đầu hôn cậu đầy bá đạo và chuyên chú.

La Tiểu Lâu hoảng sợ, vô ý thức mà cố sức đẩy ra, nhưng căn bản là vô dụng. Lúc ở trường, Nguyên Tích gần như chưa bao giờ tiếp xúc thân mật quá mức với La Tiểu Lâu ở bên ngoài. Còn lúc nào hắn muốn thì cũng chẳng thể cự tuyệt được.

Tiếng kêu hoảng hốt của mọi người xung quanh to hơn nữa. Gần như giây tiếp theo, bức ảnh chụp vương tử điện hạ Nguyên Tích hôn người yêu đã được truyền đi khắp toàn bộ Liên Bang. Ngoại trừ khâm phục ra, nhiều người đều tỏ ra khiếp sợ sở thích quái đản của vương tử, người yêu của vương tử lại xấu như vậy…

La Tiểu Lâu mê man lên phi thuyền, sắc mặt đỏ bừng, biểu cảm cũng rất mất tự nhiên. Trời ơi, tuy con không phải là một kẻ bảo thủ quá mức, cơ mà làm trò trước bao nhiêu người như thế kia thì ——

Nguyên Tích kéo cậu tới gần, từ từ lột bỏ lớp hóa trang, hừ một tiếng: “Thật chẳng biết em xấu hổ cái gì nữa, dù sao em cũng là người của anh rồi, hơn nữa chúng ta sẽ cử hành lễ đính hôn ngay lập tức cơ mà.” Vừa nói Nguyên Tích vừa sung sướng nhìn tiểu nô lệ cuối cùng cũng trút bỏ khuôn mặt ngụy trang.

La Tiểu Lâu tỉnh táo lại được chút xíu, lắp bắp hỏi: “Ngay, ngay lập tức?”

“Nếu không thì em muốn kéo dài tới bao giờ?!” Nguyên Tích nheo mắt đầy nguy hiểm, kề sát vào cậu.

“Em chỉ nghĩ là đột ngột quá ——” Tuy La Tiểu Lâu đã đồng ý với Nguyên Tích, cũng nguyện ý nỗ lực, nhưng bọn họ còn chưa tốt nghiệp đại học, rõ ràng lần trước cũng chỉ nói là đi gặp cha mẹ, từ lúc nào mà đã thăng cấp thành đính hôn rồi?

Nguyên Tích im lặng mấy giây, đột nhiên cắt ngang lời La Tiểu Lâu, “Em là người chủ động yêu cầu kết hôn ngay lập tức đấy.”

“Em?!” Nhìn La Tiểu Lâu trợn mắt hoảng sợ, Nguyên Tích bèn ôm chặt cậu, hùng hồn nhắc nhở, “Buổi tối ngày hôm đó.”

La Tiểu Lâu bất chợt nhớ ra, lập tức nghĩ đến lời 125. Cậu lúng ta lúng túng, bắt đầu mở miệng, nhưng não bộ đã trở nên trì trệ, “A, thế cũng tốt, kết hôn thôi!”

Thân thể Nguyên Tích ôm La Tiểu Lâu nhất thời cứng ngắc, hắn ho khan một tiếng, nói luôn: “Ừ, anh sẽ đề cập với cha, chúng ta sẽ kết hôn ngay.” Nghĩ đến cảnh tượng La Tiểu Lâu trên giường khóc lóc cầu xin và gọi mình là chồng, Nguyên Tích đột nhiên cảm thấy có chút phát nóng.

Năm ngày sau, cuối cùng phi thuyền của bọn họ cũng tới đế đô Đặc Lam Tư. Ngoài miệng La Tiểu Lâu không nói, nhưng trong lòng thì lại bắt đầu thấy hồi hộp.