Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 177: Như vậy




Ánh mắt Nguyên Tích rõ ràng lóe lên một tia sáng, hắn còn giả bộ vuốt cằm mà suy xét một chút mới trả lời “Ta sẽ cố gắng hết sức”

Lý Kiệt hiểu biết mà cười một cách đáng khinh bỉ, trong lòng thì hâm mộ không thôi, lôi kéo Tiểu Kiều đang đỏ bừng mặt rời đi.

Mà trong phòng, La Tiểu Lâu vẫn còn tiếp tục kêu ca “125, ngươi nhanh nhanh tìm quần áo cho ta – trời ạ, sao lại chết máy đúng lúc này hả?”

Nguyên Tích đẩy cửa ra. La Tiểu Lâu đang tự bọc mình trong cái ga giường – có thể dễ dàng nhận ra được người bên trong nó cái gì cũng chưa mặc, cánh tay cùng đôi chân thon dài mà trắng nõn đều lộ ra bên ngoài – một tay đang kéo kéo cái xích cổ, không dám tin mà kêu sợ hãi.

Đây thật sự là một điều kinh hỉ không nhỏ chút nào. Ban nãy khi Nguyên Tích hắn giúp La Tiểu Lâu tắm rửa xong, La Tiểu Lâu cũng không sung sướng chạy nhảy như mọi lần mà toàn thân cuộn lại rồi run rẩy kịch liệt. Tiếp theo đó, một thân ảnh quen thuộc trần như nhộng đã xuất hiện trên giường của hắn. Đương nhiên, trên cổ vẫn còn đeo một cái xích cổ thú, như vậy thật sự là gợi cảm lại mê người.

Chết tiệt! Tiểu yêu tinh này chỉ biết câu dẫn hắn!

Nguyên Tích thấp giọng mắng, cảm giác được một chỗ nào đó của cơ thể đang bắt đầu nhắc nhở hắn rằng hắn đã rất lâu không được giải quyết nhu cầu cơ bản rồi!

Nhưng mà … nhưng mà hắn vẫn còn việc phải giải quyết! Trước khi ‘làm’, hắn phải bắt La Tiểu Lâu đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, cái gì mà huyết thống dị thú, cái gì mà đảo phong ấn, rồi cả cái cơ giáp màu lam cùng con 125 chết tiệt kia nữa…

Nguyên Tích ho khan một tiếng, thản nhiên mà đi đến bên giường, đem La Tiểu Lâu vẫn đang quỳ gối trên giường kéo lại, mặt hằm hằm, lạnh lùng mà nói “Như vậy là ngươi đã khôi phục hình người rồi, ngươi cũng nên giải thích rõ về những tội không thể tha thứ của ngươi chứ, phải không?”

Cánh tay La Tiểu Lâu bị Nguyên Tích bắt lấy khẽ run lên nhè nhẹ, tuy không quá tình nguyện nhưng vẫn bị cường ép xách tới bên giường.

La Tiểu Lâu thật không ngờ niềm vui sướng khi biến thân lại thành người còn chưa được hưởng chút nào đã bị Nguyên Tích đòi tính sổ, này cũng thật là vô tình… Hơn nữa, hắn còn chưa kịp chuẩn bị làm thế nào để đối mặt với Nguyên Tích mà. Hắn là vốn định nói ra bí mật rồi sẽ chạy trốn luôn một thời gian, lúc đó không chừng cơn giận của Nguyên Tích đã giảm, khi đó nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Nguyên Tích một tay bắt lấy bả vai La Tiểu Lâu, thuận tay sờ vuốt hai cái, liếc nhìn cái ga giường màu trắng, hô hấp rõ ràng có chút dồn dập “Ngươi tốt nhất nói nhanh lên”

“Nhưng… ngươi ít nhất cũng đưa quần áo cho ta đã chứ…” Ngón tay nóng bỏng trượt lên trượt xuống trên bờ vai làm cho La Tiểu Lâu cảm thấy bất an. Một kẻ không mặc cái gì lại cùng một người mũ áo chỉnh tề nói chuyện, nếu việc trao đổi có xuất hiện chướng ngại thì cũng là chuyện bình thường, đây quả thực là một sự bất bình đẳng mà.

“ta cảm thấy không cần thiết …” Nguyên Tích không đổi sắc mặt mà nhanh chóng nói, cái ga giường kia thật chướng mắt…

“… sao ngươi không bảo ta trần truồng luôn cho rồi!!” La Tiểu Lâu căm giận nói.

“Ta cũng cảm thấy ga giường thì nên ở đúng chỗ của nó (bọc vào cái giường) ^.^” Nguyên Tích nói một cách đương nhiên, lực tay càng lúc càng mạnh, khuôn mặt lạnh băng hệt như thẩm phán sắp ra bản phán quyết cuối cùng.

La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích, bốn con mắt đấu nhau trong chốc lát, La Tiểu Lâu đầu hàng cúi đầu “Hảo, được rồi, ta sẽ nói rõ, nhưng mà trước đó ta có thể hỏi một câu không? Ngươi định xử trí ta thế nào?”

“Ta nghĩ ý của ngươi là muốn hỏi ta sẽ xử trí dị thú như thế nào, đúng không?” Sắc mặt Nguyên Tích lại lạnh đi một ít, tựa hồ nhớ đến cái gì.

Đây không phải màn mở đầu tốt – La Tiểu Lâu rất nhanh ý thức được – hắn thật muốn chết máy hoặc là lại biến trở về là một con vật cưng, nhưng mà hắn không dám. Nếu hắn thật sự làm thế, chắc chắn Nguyên Tích sẽ mang hắn ra làm thịt.

“Đừng, đừng như vậy mà, darling”. La Tiểu Lâu lắp bắp nói, ý đồ làm dịu đi không khí căng thẳng. Bây giờ hắn gần như bị kìm trong ngực Nguyên Tích, cái tư thế này trong cái hoàn cảnh này làm hắn cảm thấy mê muội. Trái tim không tự chủ được mà gia tăng tốc độ.

Nguyên Tích mang giọng nói tức giận ghé sát vào tai La Tiểu Lâu “Vậy ngươi nói nên thế nào…”

La Tiểu Lâu không khống chế được trí não mình, nhìn Nguyên Tích ngày càng sát lại gần, ngũ quan đẹp đến cực điểm, làm ra một cái động tác mà chính hắn đều không thể tưởng tượng được, hắn hôn nhẹ lên môi Nguyên Tích … trời ạ, hắn nhất định là bị mê hoặc rồi!!

Nguyên Tích rõ ràng cương tại chỗ, đến khi môi La Tiểu Lâu vội vàng rời khỏi, bàn tay hắn đang chế trụ vai La Tiểu Lâu bỗng nhiên dùng lực, đem người kia kéo về, mạnh mẽ hôn lại.

Nguyên Tích quyết định cứ thuận theo mong muốn của thân dưới mình trước đã, dù sao đêm tân hôn cũng quan trọng hơn những thứ khác, hắn nhất định phải bù lại. Nghĩ như vậy, Nguyên Tích cũng càng ngày càng hôn sâu, dồn dập mà xâm nhập.

La Tiểu Lâu thì không cầm lòng nổi mà đáp lại, não bộ suy nghĩ dứt quãng: được rồi, có lẽ mình đã chiếm được một thời gian ngắn để giảm xóc…

Nguyên Tích thở hào hển ngẩng đầu, loại cảm giác này thật tuyệt vời làm con người ta không ngừng mê đắm… Không!! Này chỉ có thể giải thích là do La Tiểu Lâu thật sự rất giỏi hấp dẫn hắn! Hắn cảm thấy trong cơ thể phảng phất có một con mãnh thú, bị La Tiểu Lâu trêu chọc mà khó có thể ức chế được…

Nhìn người ở dưới thân mình, ánh mắt đồng dạng mê muộ, mang theo niềm hạnh phúc đơn thuần cùng sự quyến luyến sâu đậm. Đây là lần đầu tiên Nguyên Tích nhìn thấy rành mạch trong ánh mắt La Tiểu Lâu có sự tin tưởng vững chắc cùng tình cảm tồn tại một cách khẳng định.

Nguyên Tích cảm thấy cả người nóng lên, trái tim kịch liệt nhảy, dục vọng cũng không thể khống chế mà dâng trào, muốn đem ga giường giật ra, muốn đem thân thể mềm mại dưới thân hung hăng ôm lấy, làm cho Tiểu Lâu cả đời ở bên cạnh hắn, dù thế nào cũng không thể rời đi.

Nghĩ là làm, Nguyên Tích soát một cái đã vứt cái ga giường vướng víu ra, La Tiểu Lâu bây giờ toàn thân trần truồng, chỉ còn ‘hạng quyển’ trên cổ, ánh mắt ngập đầy hơi nước, đang tội nghiệp nhìn hắn, giống như con thú nhỏ của ban ngày.

Ánh mắt Nguyên Tích tối sầm lại, trong con ngươi màu đen như có ngọn lửa bùng cháy, hắn cúi người xuống, kề sát lên trên thân thể La Tiểu Lâu, ngón tay không nhịn được mà sờ soạng người bên dưới. Thân thể mềm mại, tiếng rên rỉ động lòng người. Của hắn đấy, toàn bộ người này đều là của hắn.

Lồng ngực rung động mãnh liệt mang lại cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả thành lời… Nguyên Tích tách hai chân La Tiểu Lâu ra, chậm rãi tiến vào trong thân thể của hắn, kịch liệt luật động đứng lên.

—–

Nguyên Tích không ngừng đổi các tư thế khác nhau, hơn nữa mỗi lần đều đẩy vào tận cùng bên trong, La Tiểu Lâu không biết Nguyên Tích có phải định đem nửa tháng ‘tân hôn’ này đều bù trở về hay không nữa. Cuối cùng La Tiểu Lâu thật sự chịu không nổi mà bắt đầu nhỏ giọng xin tha.

Nguyên Tích quay mắt về phía La Tiểu Lâu, ác liệt mà nói “Ngươi ngoan ngoãn cầu ta, ta nếu vừa lòng sẽ tạm tha cho ngươi”

Trên lông mi của La Tiểu Lâu đều là mồ hôi cùng nước mắt, cố mở to nhìn, con mắt đầy sự mê hoặc, tựa hồ đã nghe hiểu lời Nguyên Tích nói, lại tựa hồ không hiểu hết. Đến khi Nguyên Tích một lần nữa giục, hai tay hắn mới vòng lên ôm lấy Nguyên Tích, vươn đầu lưỡi liếm trước ngực Nguyên Tích – giống như hắn còn là một con thú nhỏ vậy.

Nguyên Tích cả người cứng đờ, nhanh chóng thấp giọng nguyền rủa một tiếng, bị cái loại kích thích chết tiệt này, dục vọng của hắn chôn trong thân thể của La Tiểu Lâu trong nháy mắt lại thô to, hắn hung tợn mà nhìn La Tiểu Lâu, mắng: “Ta bảo ngươi cầu ta, không phải bảo ngươi câu dẫn ta”

Căm giận nói xong, Nguyên Tích lại nhanh chóng chuyển động, còn nhanh hơn ban nãy. Những ngọn tóc đen ướt đẫm mồ hôi rũ xuống, che đi ánh mắt của hắn cùng sự thâm tình mà không ai gặp qua trong đó.