Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Chương 96: Chất vấn




Đằng đằng sát khí đi vào sân thể dục, Ngô Cảnh An đã nghĩ xong, gặp mặt trước tiên cứ cho gã một quyền đá cho gã một cú lại nói tiếp.

Buổi chiều mùa đông, mặt trời chiếu vào nhánh cây trụi lủi, gió hôm nay không coi là lớn, cũng cảm thấy ấm áp. Lúc này trên sân thể dục không có người, người tản bộ rèn luyện đều phải chờ đến khoảng năm giờ mới ra tập.Ngô Cảnh An nhìn xa xa thấy một thân ảnh cao ngất đứng ở một góc sân thể dục, đến gần, thấy rõ, tim anh liền mềm nhũn.

Một tháng không gặp, sắc mặt tiều tụy vẻ mặt cô đơn của Hứa Huy làm anh không đành lòng hạ thủ.

Đứng ở một chỗ cách người vài bước, Ngô Cảnh An gọi, “Hứa Huy.”

Hứa Huy ngẩng đầu, con ngươi đã từng sáng rọi rực rỡ giờ đây ảm đạm đi rất nhiều, “Em đã đến rồi.”

Áo bành tô trên người Hứa Huy là Ngô Cảnh An cắn răng dành hai tháng tiền lương mua, thời điểm mặc thử vô cùng vừa người, cứ như làm riêng cho gã vậy, nhưng hôm nay trời lạnh, mặc vào thân, lại có vẻ rộng rất nhiều.

Hứa Huy gầy.

Ngô Cảnh An nuốt lại tất cả oán tất cả giận vào trong bụng, anh tiến lên một bước xoa khuôn mặt người kia, “Sao lại gầy đi nhiều như vậy.”

Hứa Huy vươn tay đặt lên mu bàn tay anh, hai má cọ cọ vào lòng bàn tay lạnh như băng của anh, “Nhớ em.”

Không giống giọng điệu làm nũng ngày thường, ngôn ngữ chân thành mang theo nồng đậm xót xa từ sâu trong lòng, Ngô Cảnh An đau lòng tới gần, kéo gã vào trong ngực.

“Nhớ em thì trở lại đi, Hứa Huy, đừng một mình chống đỡ, để em cùng anh không được sao?”

Hứa Huy dựa đầu lên bả vai anh, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người không mở mắt ra được, gã dán mũi vào cổ người đàn ông kia, hấp thu hương vị quen thuộc của anh.

Ngô Cảnh An là của gã, vẫn luôn, sẽ vẫn luôn là vậy.

Hứa Huy nói: “Cảnh An, em có tin anh không?”

Ngô Cảnh An: “…”

Ngô Cảnh An đương nhiên tin gã, nếu không tin, chỉ bằng những tin tức kia, căn bản sẽ coi như gã đã sớm vọt tới chân trời chứ không chạy tới chất vấn. Nhưng chuyện giữa bọn họ có thể dùng một chữ tin để chấm dứt hay sao?

Chờ đợi, lại là một đoạn thời gian chờ đợi không biết kết thúc.

Ngô Cảnh An nhẹ nhàng đẩy thân thể gã ra, nhìn chăm chú không chuyển mắt vào hai mắt gã, “Em có thể chờ anh, chờ bao lâu cũng được, nhưng anh có thể cho em biết em nên vì cái gì mà chờ không?”

Chờ một kết quả come out, hoặc chờ một kết quả chia tay.

Đây là hai con đường anh có thể nghĩ đến.

Một tháng chờ đợi, từ mới đầu lo lắng hãi hùng quá độ đến tỉnh táo tự hỏi, anh nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Dù là kết quả nào, anh đều có thể nguyện ý tiếp thu.

Anh yêu Hứa Huy, không thể nghi ngờ.

Nhưng anh biết rõ ràng con đường này có bao nhiêu khó đi, yêu đương hai năm, mỗi một ngày đều là giành được.

Hứa Huy hồi báo cho mỗi một phân yêu anh trả giá, vui vẻ vẫn nhiều hơn đau khổ, như vậy, đã đủ đáng giá.

Hiện giờ, áp lực Hứa Huy thừa nhận lớn hơn anh, cân nhắc mãi, nếu như gã lựa chọn buông tha, Ngô Cảnh An sẽ không trách gã.Hiện thực như thế, vì một đoạn tình yêu không biết có lâu dài hay không mà vứt bỏ gia đình, địa vị, tất cả tất cả, trận đánh bạc này, phiêu lưu quá lớn.

Đổi vị trí tự hỏi một chút, Ngô Cảnh An cũng không thể khẳng định mình có thể kiên định ý chí mà đánh cuộc.

Cho nên, anh thông cảm cho Hứa Huy, ngay cả nhất thời có oán có đau, lâu dài, cũng sẽ bình thường trở lại.

Anh đã không còn sợ chờ được kết quả như thế.

“Dù là đường sống hay đường chết, em đều có thể thông cảm. Hứa Huy, anh muốn buông tha, em không trách anh. Nếu anh muốn kiên trì, thì nói cho em biết, rõ ràng mà nói cho em biết, anh muốn làm gì, làm như thế nào, tất cả đều nói cho em biết. Đừng làm cho em giống như đứa ngốc chỉ có thể chờ. Không thấy mặt không gọi điện thoại, chờ như vậy, em không hiểu có ý nghĩa gì. Anh có gì không thể nói với em? Hứa Huy, trong lòng anh, rốt cuộc nghĩ như thế nào?”

Ngô Cảnh An chỉ cầu một đáp án, mà đáp án này Hứa Huy không thể trả lời.

Gã quay đầu không nhìn tới ánh mắt người đàn ông kia, giống như cặp mắt kia chính là dao nhọn có thể xé ra tâm linh xấu xí của chính mình.

Hứa Huy nói: “Cảnh An, em trở về đi, lại chờ anh thêm một thời gian, đến lúc đó, anh sẽ đi tìm em.”

Ngô Cảnh An nhăn chặt mày, “Hứa Huy!”

Hứa Huy: “Đừng hỏi nữa, anh chỉ có thể nói cho em biết, anh sẽ không buông bỏ, tuyệt đối sẽ không buông tay em.”

Ngô Cảnh An lại càng không hiểu, “Nếu như vậy, vì sao không thể nói cho em biết. Dù là quỳ xuống hay là bị đánh, em cũng có thể cùng anh tiếp nhận. Ít nhất, còn có người có thể lau nước mắt bôi thuốc cho anh. Hứa Huy, dù gì em cũng là thằng đàn ông, em sẽ không trốn sau lưng anh ngồi mát ăn bát vàng. Anh có thể chịu khổ em cũng có thể, anh có thể chịu tội em giúp anh chắn một nửa. Con đường này là chúng ta cùng chọn, dù có tức giận có đau khổ đều nên là hai chúng ta cùng nhau gánh vác. Hứa Huy, anh cũng nên tin em một lần.”

Hứa Huy chậm rãi quay đầu, ánh mắt phức tạp mà nhìn anh, khóe miệng hơi gợi lên, nụ cười thản nhiên cất giấu hàm nghĩa Ngô Cảnh An nhìn không hiểu, “Em quả nhiên…”

Hứa Huy đang nói lại im bặt ngừng lại, ba chữ ngắn ngủn làm người ta không đoán ra.

Kế tiếp là im lặng gần như đáng sợ, Hứa Huy mím môi không nói thêm nửa chữ, Ngô Cảnh An nhiều lần muốn mở miệng, nhìn nhìn sắc mặt gã lại nuốt trở lại.

Mặc dù anh không hiểu những từ còn ẩn giấu phía sau của Hứa Huy là gì, lại vì cái gì, nhưng anh vẫn muốn nghe gã chính mồm nói ra.

Giữa bọn họ không nên có bí mật, tại thời điểm bước ngoặt vận mệnh này, lại càng không nên giấu diếm đối phương.

Anh vẫn luôn tin tưởng vững chắc hai người sẽ tốt hơn một người, tuy rằng anh không thể giúp được cái gì, lại ít nhất vẫn có thể làm điểm tựa cho người kia.

Thời điểm thương tích chồng chất, Hứa Huy có thể tựa vào vai anh khóc vài tiếng mắng vài câu gặm vài miếng đá mấy đá.Anh sẽ đem toàn bộ tình yêu của mình trao cho gã không hề giữ lại, nói cho gã biết, anh thương gã, đến khi anh chết, cũng đều sẽ thương gã. Sẽ không để gã hối hận đã chọn chính mình.

Anh dùng phương thức vui vẻ để tưởng tượng về tương lai đau khổ, nhưng không ngờ, những lời nói sau đó của Hứa Huy, lại khiến tất cả trở thành dư thừa.

Sân thể dục im lặng lâu dài đột nhiên bị tiếng ồn ào đánh vỡ, vài thiếu niên bộ dáng như học sinh trung học ôm bóng rổ xông tới, cãi nhau ầm ĩ muốn tranh cao thấp.

Sau khi Hứa Huy thở dài một tiếng, dùng giọng nói trầm thấp nói: “Cảnh An, chuyện này em không cần quan tâm, anh sẽ nhìn mà làm. Tạm thời vẫn không thể gặp mặt, cũng không nên gọi điện thoại, anh sẽ không nhận. Chờ đến… Anh sẽ tìm em.”

Lời giống hệt, lý do như cũ, thái độ có lệ của Hứa Huy triệt để chọc giận Ngô Cảnh An.

“Hứa Huy.”

Hứa Huy xoay người ra khỏi sân thể dục, “Nếu em còn muốn cùng anh tiếp tục, vậy nghe anh. Ngô Cảnh An, không có gì quan trọng hơn việc cùng nhau.”

Hứa Huy cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài. Ngô Cảnh An hít sâu vài cái sau đó rống lớn một tiếng đuổi theo, “Họ Hứa!”

Anh không cần kết quả không minh bạch như vậy, cũng không cần tiếp tục làm đứa ngốc không biết gì cả.

Anh nắm cánh tay Hứa Huy kéo gã lại, nổi giận đùng đùng, “Hôm nay cậu nói rõ ràng cho tôi. Cái gì là không vứt bỏ, cái gì gọi là sẽ đi tìm tôi. Hứa Huy, tôi không phải là con nít ba tuổi, không dễ lừa như vậy. Ngô Cảnh An tôi cũng không phải là kẻ bám riết không tha, cậu nếu như muốn tách ra, một câu thôi, tôi tuyệt đối không đeo bám. Đừng lấy những lời kia đến hù lộng tôi. Không muốn chia tay thì cũng như những nhà khác, không phải là come out sao, không có gì ghê gớm, tôi cũng từng làm, không chết người được. Cậu nếu sợ bị đánh, tôi đứng trước cậu. Họ Hứa, tôi không chơi như vậy. Nói một nửa, bảo tôi chờ, chờ cái gì, hơn một tháng nay tôi không thể ngủ ngon được một giấc, tôi không muốn cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà chờ, hôm nay cậu không nói rõ ràng thì đừng hòng đi!”

Ngô Cảnh An bất chấp, tay vung, thở hổn hển, hai mắt bốc lửa, giống như muốn cùng người đánh nhau một trận.

Sắc mặt Hứa Huy cũng âm trầm, “Em ầm ĩ cái gì!”

Ngô Cảnh An không được như ý thì dây dưa không bỏ, “Hai ta là ai ầm ĩ! Cậu ở đây giả vờ thâm trầm cái gì, cậu tưởng đang đóng phim truyền hình sao, chơi cái âm mưu gì mà còn phải giấu diếm, có gì mà không thể cho tôi biết. Cậu trêu chọc nhiều phụ nữ như vậy làm gì, lúc này đây, cậu đùa giỡn cái gì cũng phải giải thích cho tôi chứ! Hứa Huy, tôi khờ tôi ngốc, tôi không nhiều tâm địa gian xảo như cậu, mới có thể bị cậu lần lượt vui đùa chơi. Nhưng hôm nay, tôi còn phải nghe xem cậu nói thế nào, nhiều chuyện đơn giản cậu đừng làm cho nó phức tạp. Nói đi, cậu muốn lên núi đao hay xuống biển lửa, Ngô Cảnh An tôi cũng có thể phụng bồi.”

Hứa Huy bị anh chọc giận, hơi hơi nheo mắt lại, “Tránh ra cho anh!”

Ngô Cảnh An đứng im, tỏ rõ lập trường.Từ trong xoang mũi Hứa Huy phát ra một tiếng hừ lạnh, đi vòng qua anh tránh ra.

Ngô Cảnh An xoay người hướng về phía lưng gã không khách khí đá cho gã một cú.

Hứa Huy loạng choạng về phía trước vài bước, thiếu chút nữa té ngã. Sau khi đứng vững đột nhiên quay đầu lại căm tức trừng anh, từ khe hở răng nanh cắn ra ba chữ, “Ngô Cảnh An!”

Ngô Cảnh An tiến lên một bước, cười lạnh, “Giờ có thể nói chưa?”

Tay Hứa Huy nắm chặt vẫn không ức chế được run rẩy, ***g ngực không ngừng phập phồng, đau khổ buồn bực mấy ngày liên tiếp tất cả dường như đều đang kêu gào chạy ra khỏi cơ thể.

Gã cực lực áp chế, cúi đầu, dùng sức nhắm mắt nuốt ngọn lửa kia vào trong bụng.

Bước từng bước nặng nề, gã chỉ muốn rời khỏi chỗ này thật nhanh.

Ngô Cảnh An tăng thêm sức đá vào mông gã, lúc này đây, Hứa Huy rõ rõ ràng ràng mà ngã úp sấp.

Đầu gối va vào mặt đất cứng rắn, tuy có quần áo che, vẫn vô cùng đau đớn.

Hứa Huy chậm rãi đứng dậy, lòng bàn tay chảy máu nóng bừng bừng mà đau, đau đến trong lòng.

Người đàn ông phía sau còn đang lải nhải, một câu một câu đều là lời gã không muốn nghe nhất.

Ngô Cảnh An nói come out tính là gì, trên đời người come out rất nhiều.

Ngô Cảnh An nói cũng không tin hai người chúng ta đàn ông trai tráng thân thể khỏe mạnh còn đánh không lại mấy người bảo thủ kia của nhà gã.

Ngô Cảnh An nói một năm hai năm không được, chúng ta chờ tám năm mười năm, nên hiếu kính thì hiếu kính, chuyện nên làm thì làm. Kháng chiến còn phải tám năm nữa là, yên tâm, em cũng đã trải qua.

Ngô Cảnh An nói Hứa Huy, anh rốt cuộc còn cố kỵ cái gì, đến tột cùng có cái gì là không thể nói với em.

Hứa Huy rốt cuộc không kiềm chế được, rống một tiếng từ trong cổ họng, “Em muốn anh nói cái gì?! Nói anh con mẹ nó căn bản không nghĩ đến chuyện come out, cái đáp án này em hài lòng không?!” <ins class="adsbygoogle"