Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 47




Editor: Yeee

Beta: An Nhiên

“Chị gái, làm trò đùa gì vậy? Xem cục công an là nhà cô mở à!” Trương Mộ Đồng trốn ở phía sau nhịn nửa ngày, thật sự nhịn không nổi, trực tiếp oán giận trở lại.

Chị gái nhìn thấy thái độ cứng rắn của Trương Mộ Đồng, đứng lên lần nữa tranh luận với cậu.

Trình Gia Dũng với em gái khuyên nửa ngày, hai người mới im miệng không nói.

Trình Gia Dũng giải thích với hai chị em: “Hai quý cô, chúng tôi hành động bảo vệ người làm chứng hoặc đương sự, bắt buộc phải có phê duyệt của cấp trên, không phải là việc chúng tôi có thể tự ý làm chủ, điểm này chúng tôi thật sự không giúp được các cô!”

Nghe giải thích của Trình Gia Dũng, em gái kéo kéo quần áo của chị, nhỏ giọng khuyên bảo: “Chị, việc này không hợp quy tắc, chúng ta cũng đừng làm khó hai vị đồng nghiệp cảnh sát nữa”.

Chị gái thở dài một hơi, trìu mến nhìn thoáng qua em gái đáng thương, lời cũng đã nói đến mức này rồi, lại tranh cãi tiếp liền có vẻ vô cớ gây rối.

Chị gái thất vọng kéo cánh tay em gái rời đi, vừa ra đến trước cửa, còn không phục mà quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trương Mộ Đồng.

Trương Mộ Đồng bị người thả tên bắn lén, trong lòng ấm ức.

Cậu việc công xử theo phép công, cũng không cố ý làm khó dễ quần chúng, như vậy liền chuốc tới ác ý lớn như vậy của người phụ nữ lớn tuổi này.

Trương Mộ Đồng vừa cùng với Trình Gia Dũng đi hướng văn phòng, vừa oán giận với anh: “Người này có bệnh thần kinh à? Lại đây náo loạn một hồi, rõ ràng biết là không hợp lý, lại còn tức giận như vậy”.

Trình Gia Dũng làm việc nhiều hơn Trương Mộ Đồng mấy năm, người với việc cũng hiểu biết nhiều hơn cậu. Tính cách mỗi người không giống nhau, trên phương diện biểu đạt cũng sẽ có một mặt bản thân không thích ứng, anh đã học được thấy lạ không lạ.

“Người phụ nữ đó có thể không có ác ý gì, cũng không phải nhằm vào cậu, chính là lo lắng cho em gái!” Trình Gia Dũng khuyên Trương Mộ Đồng một câu, hy vọng cậu có thể nghĩ thông.

Trương Mộ Đồng vẫn là không buông bỏ, tức giận mà ôm bả vai ngồi trên ghế giận dỗi

“Còn có người muốn ám sát em gái cô ta, xem bản thân là nhân vật lớn gì à? Em thấy chính là bị chứng lo âu, thấy cái gì cũng mẫn cảm! Dũng ca, trước khi bọn họ đi, nên giới thiệu cho bọn họ một bác sĩ tốt khoa tâm thần mới đúng”.

Trình Gia Dũng cười cười, anh cũng muốn cặp chị em bước ra khỏi cảnh cửa này, đời này liền không cần gặp lại, ít nhất là sợ bóng sợ gió một trận, thiên hạ thái bình!

Ngày hôm sau, Trình Gia Dũng với Trương Mộ Đồng lui tới như thường lệ. Ở nhà ăn ăn xong bữa sáng, hai người một đường nói giỡn lên lầu, vừa mới đến cửa văn phòng, liền thấy các tổ viên khác, vội vội vàng vàng mặc áo khoác. Tư thế này, nhất định là có công việc rồi!

“Trình đội, tiểu khu Bình An có người báo án, người báo án nói người nhà cô ấy chết ở trong nhà!” Trình Gia Dũng còn chưa hỏi có chuyện gì, Vương Vũ đã báo cáo rõ ràng cho anh.

“Ngay lập tức đến hiện trường!”

Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng mặc áo khoác của mình, theo đại đội xuất phát.

Tiểu khu Bình An là tiểu khu nhỏ cũ mười mấy năm, mặc dù ở tại mảnh đất hoàng kim trung tâm thành phố nhưng phòng ở cũ không chịu được, khắp nơi trong hành lang là rác rưởi trong nhà người dân không nỡ vứt bỏ lại dùng không được”.

Rác rưởi đem hành lang vốn dĩ không dư dả chen đến mức phải nghiêng thân mình mới có thể lên xuống cầu thang, Trình Gia Dũng dẫn đầu, dẫn theo mấy tổ viên cường tráng của anh, không dễ dàng gì mới chen được lên lầu sáu.

Lầu sáu là tầng cao nhất của tòa nhà này, mỗi tầng có hai hộ gia đình. Ngoại trừ hộ người bị hại này, Trình Gia Dũng cố ý nhìn nhà hàng xóm đối diện, tay nắm trên cửa bám đầy tro bụi, xem ra là rất lâu đều không có người ở.

Đồn cảnh sát đầu tiên nhận báo án, đã giúp bọn họ phong tỏa hiện trường trước. Nhìn thấy nhân viên của đội cảnh sát hình sự đến, cảnh sát đồn công an phụ trách giữ cửa như trút được gánh nặng mà cười cười, nhiệm vụ của anh ấy hoàn thành, có thể thuận lợi mà nối tiếp.

Trình Gia Dũng đi lên trước một bước bắt tay với cảnh sát Tiểu Khương, vừa nói lời khách sáo, vừa dò hỏi anh ấy trước: “Tình huống bên trong thế nào?”

Tiểu Khương: “Bên trong chết một người phụ nữ, tôi xem qua rồi, trên người không có vết thương ngoài da, nhưng người tắt thở rồi!”

Trình Gia Dũng gật gật đầu, lại hỏi: “Ai là người đầu tiên phát hiện ra người chết?”

“Là chị cô ấy!” Tiểu Khương dùng tay chỉ chỉ căn phòng, một người phụ nữ đang ngồi trên ghế trước cửa che mặt khóc rống.

Nhìn thấy cô ấy, trong lòng Trình Gia Dũng lộp bộp một chút, người không muốn gặp lại cuối cùng vẫn là gặp lại rồi!

Trình Gia Dũng chỉ cần nhìn thoáng qua thân hình cô ấy liền có thể nhận ra, người phụ nữ khóc thút thít này, chính là người chị gái ngày hôm qua đến báo án đó.

Chứng ù tai của Trình Gia Dũng lại tái phát, đầu óc ầm ầm vang lên, lẽ nào người chết thật sự là em gái cô ấy?

Trước khi vào nhà dò hỏi, Trình Gia Dũng ý vị thâm tường quay đầu nhìn thoáng qua Trương Mộ Đồng, nhún nhún vai cái gì cũng không nói.

Trương Mộ Đồng không nhìn được người ngồi phía trong, cậu cũng nhún nhún vai theo, nghiêng đầu, hòa thượng quá cao không sờ tới đầu*, này là ý gì?

*Ý chỉ không hiểu được tình huống

Cảnh tượng này là Trình Gia Dũng không muốn nhìn thấy nhất, tiên đoán thành thật! Nhưng lúc trước thật sự không phải là bọn họ cố ý không giúp các cô ấy, thật sự là không có năng lực, cũng không có quyền đi giúp.

Trình Gia Dũng làm tốt chuẩn bị chịu mắng, đờ đẫn mà đứng trước mặt người chị gái, giới thiệu thân phận của bản thân: “Chào cô, tôi là Trình Gia Dũng phó đội trưởng đội hai cảnh sát hình sự Hòa Bình, cô là người đầu tiên phát hiện người chết đúng không?”

Chị gái khóc đến mức bả vai co rút, bỗng nhiên nghe được có người nói chuyện với cô ấy, cô ấy ngừng khóc, hữu khí vô lực mà chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khi cô ấy thấy rõ ràng người đứng trước mặt, là cảnh sát hôm qua cô ấy với em gái gặp lúc báo án, bả vai giật mạnh một cái, cảm xúc lập tức tăng vọt.

Trình Gia Dũng nghĩ chỉ là bị chửi rủa thậm tệ một trận là anh nghĩ quá mức đơn giản rồi, này là nữ trung hào kiệt, có thể động thủ tuyệt đối không cãi nhau!

Chị gái đá một cái lên xương cẳng chân Trình Gia Dũng, một chân không đủ, còn không hết hận mà tay đấm chân đá, vừa đánh vừa rống to: “Tôi sớm đã nói em gái tôi sẽ xảy ra chuyện, là các người không tin!”

Các cảnh sát phía sau Trình Gia Dũng vừa nhìn thấy phó đội trưởng chịu đòn, vội vàng không lên kéo nhân chứng ‘điên cuồng’ ra, Trương Mộ Đồng nhìn rõ ràng diện mạo của người phụ nữ này, đôi mắt đều dựng lên.

Trương Mộ Đồng kéo Trình Gia Dũng đến nơi an toàn phía sau, vỗ vỗ ngực, một bộ dáng kinh hồn chưa định thần, nơm nớp lo sợ mà dò hỏi: “Anh Dũng, em gái cô ấy thật…thật sự chết rồi?”

Trình Gia Dũng bĩu môi, tiếc nuối mà gật gật đầu khẳng định.

“Mẹ tôi ơi, đây là…tiên đoán thành thật…thật rồi!” Trương Mộ Đồng cảm thấy chuyện này, thật là quá ngoài sức tưởng tượng! Miệng đều không nhanh nhẹn, lời cũng nói không rõ ràng.

Hiện trường vẫn chưa khảo sát, nhân chứng cùng các cảnh sát hình sự đã ‘xung đột’ trước rồi. May mà có Tiểu Chu thiện giải nhân ý ‘biết ăn nói’ cùng theo tới, khuyên giải chị gái Hách Tố Thanh thật lâu, cảm xúc của cô ấy cuối cùng mới xem như ổn định lại.

Thấy Hách Tố Thanh không mắng người, Trình Gia Dũng chuẩn bị lại đi hỏi cô ấy tình huống cụ thể, cô ấy là người thứ nhất đến hiện trường, khẩu cung của cô ấy cực kỳ quan trọng.

Trình Gia Dũng đánh một cái ánh mắt với Tiểu Chu, Tiểu Chu lén lén làm thủ thế ra dấu OK với anh, Trình Gia Dũng tăng thêm gan dạ, lại lần nữa đến gần ‘nữ hiệp’ Hách Tố Văn.

Nghe thấy âm thanh có người đi đến, Hách Tố Thanh ngước mắt nhìn nhìn, đôi mắt của cô ấy khóc đến mức giống như một con thỏ, đỏ rực giống như có thể phun ra lửa, Trình Gia Dũng theo bản năng mà không dám di chuyển về phía trước. Hảo hán không ăn cái thiệt trước mắt, ít nhất cô ấy nổi giận, cũng có thể nhanh chóng bỏ chạy.

Lại nhìn thấy Trình Gia Dũng, Hách Tố Văn cũng không lại phát hỏa, ngược lại ngoài ý muốn mà xin lỗi trước: “Xin lỗi, vừa rồi là cảm xúc của tôi quá kích động”.

Trình Gia Dũng ở trong lòng rất bội phục năng lực cân bằng của Tiểu Chu, không hổ là cao thủ ‘xã giao’, hanh như vậy liền đem Hách Tố Thanh không dễ nói chuyện san bằng rồi!

Trình Gia Dũng cũng nói một vài lời khách sáo, bắt đầu dò hỏi Hách Tố Thanh việc cụ thể trải qua: “Cô Hách, cô phát hiện thi thể của em gái như thế nào?”

Hách Tố Thanh nức nở một chút, thanh âm khàn khàn nói: “Tôi có chìa khóa nhà em gái, tối hôm qua tôi còn gọi điện thoại cho em ấy. Thời gian gần đây, em ấy liên tục gặp phải chuyện lạ, tôi rất lo lắng cho nó. Chuẩn bị đón con tan học liền đến đây ở cùng với nó”.

“Nhưng tối hôm qua em ấy nói muốn gặp một nguời bạn, tôi liền không đến đây. Nửa đêm tôi gọi điện thoại cho em ấy, em ấy không nghe, tôi còn cho rằng em ấy ngủ rồi. Sáng hôm nay tôi lại gọi mấy cuộc điện thoại, Tiểu Văn vẫn không nghe, tôi lo lắng liền chạy tới xem thử, mở cửa ra tôi liền nhìn thấy…”

Hách Tố Thanh không nói được nữa, bụm mặt lại khóc lên, Tiểu Chu vội vàng ôm lấy bả vai an ủi cô ấy vài câu.

Hách Tố Thanh khóc đến tương đối, Trình Gia Dũng mới dám hỏi: “Cô có biết, tối qua em gái cô muốn gặp người bạn nào không?”

“Em ấy có nhắc đến tên với tôi, nhưng tôi chưa từng gặp qua, có thể là bạn mới quen biết lúc làm việc…”.

Viết xong ghi chép cho Hách Tố Thanh, Trình Gia Dũng di chuyển đến bên cạnh pháp y An Hâm, ngồi xổm bên cạnh ông ấy tìm hiểu chi tiết tử vong của người chết.

An Hâm cởi bao tay ra, đẩy đẩy mắt kính của bản thân, lại mang bao tay lên lần nữa, mới chậm rì rì nói: “Bước đầu phán định thời gian tử vong là từ 11 giờ đến 12 giờ đêm hôm qua. Nguyên nhân cái chết hẳn là do trúng độc, cụ thể chờ báo cáo khám nghiệm tử thi kĩ càng của tôi đi!”

“Trúng độc? Vậy có thể là tự sát không?”

An Hâm vỗ vỗ tay, lắc lắc đầu nói: “Tự sát? Mưu sát? Dựa vào các cậu đi điều tra!”

“Trình Đội, tôi thấy có thể loại bỏ tự sát rồi!”

Trương Đào hóa nghiệm viên khoa giám định đang ngồi xổm bên bàn trà thu thập vật chứng, anh ấy chỉ chỉ cái lý pha lê chân cao trống không trên bàn trà nói: “Người chết chính là uống đồ trong này mà trúng độc. Tôi đã nghiệm xét, trên cái ly này một dấu vân tay cũng không có. Còn có..”.

Trương Đào dẫn Trình Gia Dũng đến bên bồn nước trong phòng bếp, trong bồn chất đầy chén chưa rửa, có một cái ly chân cao đứng ở trong ‘lạc quẻ’, xem ra là một đôi với cái đặt trên bàn trà.

Trương Đào chỉ chỉ cái ly nói: “Trên cái ly này cũng không có dấu vân tay, trong nhà xuất hiện hai cái ly, có thể trước đó người chết đã tiếp khách. Giả sử người khách này chính là hung thủ, hắn ta sợ người khác nhìn ra được hắn ta từng đến, liền đem cái ly bản thân dùng chất vào trong bồn nước”.

Trương Đào lại chỉ chỉ bàn chải tìm vân tay trong tay mình, nói: “Tôi quét sạch cả căn nhà, trong nhà một dấu vân tay cũng không tìm ra. Một người tự sát trong nhà của mình, cớ gì lại phải phiền toái như vậy, lau sạch tất cả dấu vân tay? Cho nên, này rất hiển nhiên là án mưu sát!”

Trình Gia Dũng chống cằm gật gật, đồng ý phân tích của Trương Đào.

Trình Gia Dũng đi vào phòng ngủ của Hách Tố Văn, trong phòng ngủ chỉ có một cái giường và một tủ đồ lớn.

Trình Gia Dũng mở ra một cánh cửa của tủ đồ, đồ trong tủ có rất nhiều, nhưng đại đa số đều là quần áo tạp nham hoặc là hàng chất lượng kém không có nhãn hiệu.

Phẩm vị mặc quần áo của Hách Tố Văn cũng rất phức tạp, trong ngăn tủ ‘ngũ thải tân phân*’, gần như quần áo màu gì cũng có, người nhìn đến hoa cả mắt.

*Ý chỉ nhiều màu sắc sặc sỡ.

Trình Gia Dũng sang bên cạnh, mở ra một cánh cửa tủ khác, đôi mắt thiếu chút bị chói mù, một ngăn tủ thế giới hàng hiệu xa hoa với túi xách, còn đều là kinh điển, túi Hermes liền có hai cái!

Trình Gia Dũng cầm lấy một cái túi Hermes, trên dưới trái phải mà đánh giá, vừa lúc Trương Mộ Đồng nhảy đến bên cạnh anh, Trình Gia Dũng dùng khuỷu tay huých huých Trương Mộ Đồng: “Mộ Đồng, cậu hiểu mấy cái này không? Túi này phải đến bao nhiêu tiền?”

Trương Mộ Đồng liền nhìn lướt qua, thất thần, lưng dựa trên cửa tủ quần áo lắc lư: “Đây đều là đồ của phụ nữ, em nào hiểu mấy cái này!”

Trình Gia Dũng vừa chuẩn bị cầm cái khác lên nhìn thử, bị một cái vả của Trương Mộ Đồng thiếu chút nữa bị chụp nhảy dựng lên: “Anh Dũng, tại sao Tiêu Tiêu không đến? Cô ấy đi đâu rồi?”

Nhắc đến Tiêu Tiêu, Trình Gia Dũng liền phản xạ có điều kiện mà cả người không tự nhiên, anh cũng có mấy ngày không nhìn thấy cô rồi. Trở về từ nhà ông ngoại, bọn họ vẫn luôn không có cơ hội chạm mặt.

“Tôi…tôi làm sao biết được?”

Dường như sợ bị Trương Mộ Đồng nhìn thấu tâm tư, vừa nhắc tới Tiêu Tiêu, Trình Gia Dũng liền có chút chột dạ, đầu lưỡi hàm răng đánh thẳng vào nhau.

“Có phải bị bệnh rồi không?” Ngữ khí khẩn trương quan tâm của Trương Mộ Đồng đều có thể làm bác sĩ rồi.

“Tôi lại không phải con sâu theo đuôi cô ấy! Có lẽ chủ nhiệm của bọn họ có việc khác để cô ấy xử lý rồi”. Trình Gia Dũng xoay người, tránh đi đề tài này.

“Anh Dũng, nhà hai người ở đối diện nhau, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, anh sao lại không biết quan tâm người như vậy?”

Trương Mộ Đồng vừa chuẩn bị truyền thụ cho Trình Gia Dũng mấy mẹo nhỏ ‘thương hoa tiếc ngọc’, Tiêu Tiêu xách một cái rương lớn xuất hiện sau người bọn họ.

Ban ngày ban mặt không được nói sau lưng người khác!

Trương Mộ Đồng khẩn trương ‘ai da’ một tiếng, mặt đỏ bừng!

Trình Gia Dũng vẫn luôn thích chê cười Trương Mộ Đồng, mặt cũng không có tiền đồ mà đỏ rồi!

Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn hai người một cái, cái gì cũng không nói, mở rương bắt đầu công việc của bản thân, hai người Trình Gia Dũng với Trương Mộ Đồng biết điều mà né ra.

“Cô vừa đến à?”

Trải qua một đoạn thời gian ở cùng trên đảo, Trình Gia Dũng cảm thấy cũng tính là ‘bạn bè’ có chuyện nói với Tiêu Tiêu, liền chủ động nói với cô vài câu.

Tiêu Tiêu chỉ là gật gật đầu, một câu cũng không nói, cũng không nhìn Trình Gia Dũng một cái.

Nếu không phải Trình Gia Dũng thấy cô gật đầu, còn cho rằng cô căn bản không nghe thấy lời của anh.

Cảm xúc của Trình Gia Dũng từ ngượng ngùng chuyển thành xấu hổ, cực kỳ xấu hổ!

“Tiêu Tiêu nhìn có vẻ không vui lắm?” Trương Mộ Đồng nhỏ giọng nói bên tai Trình Gia Dũng.

Trình Gia Dũng gật gật đầu, anh cũng có cảm giác như vậy!

Ở trên đảo, Trình Gia Dũng rõ ràng cũng có thể cảm giác được Tiêu Tiêu với anh có ánh mắt nồng cháy giống nhau!

Này tại sao vừa trở về, ánh mắt nhìn anh lại giống với lúc trước rồi, lạnh băng giống như người xa lạ, còn lạnh nhạt hơn so với người xa lạ!

Trình Gia Dũng buồn bực, thật đúng là lòng phụ nữ châm dưới đáy biển, làm sao trở mặt còn nhanh hơn lật sách!

- -----oOo------