Cô Là Dân Chơi Hả?

Chương 14




_Thế cô lấy gì chứng minh cho mọi người tin chứ!_Ngân đỏng đảnh nói.

_Muốn chứng minh à, được thôi!_nó xoa càm xuy nghĩ rồi nói_Thế tôi đưa ra boyfriend thì mọi chuyện sẽ được giải quyết chứ!

Ai cũng nhìn chằm chằm nó, nó đang nói gì thế, họ biết nó vẫn chưa có bạn trai mà, làm gì bây giờ ở đâu moi ra cái thằng bạn trai từ trên trời xuống chứ, nhìn nó, nó chỉ nhún vai, không khí đã căng thẳng giờ thì còn ngột ngạt hơn nữa, thiệt là không chịu nổi nữa mà.

_Thế, cô đưa bạn trai cô ra cho bọn tôi xem, nếu thật như lời cô nói thì mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây._Con Ngân hung hổ lên tiếng, nó cười nhếch mép, để xem bạn trai của nó là thằng nào đây, chắc là 1 đứa lôi thôi, lếch thếch thôi chứa gì.

_Quyết định như thế đi!_nó cười nham hiểm_Bạn trai tôi là…đây_nó chỉ ngay Minh, anh ta thì không biết gì chỉ mở to tròn mắt, ngây thơ vô tội nhìn nó, ôi thôi, nó lôi anh vô cuộc chơi của nó rồi à.

_Cô nói dối, anh Minh làm bạn trai cô bao giờ chứ, anh Minh chưa từng có bạn gái mà._Ngân hét lên, trong vô thức.

_Cô này ngộ nhở, lúc nãy nói là tôi dụ dỗ Nam, bây giờ tôi đưa bạn trai ra thì cũng không chịu, thế bây giờ cô muốn gì đây._tuy hiểu ý của Ngân nhưng nó vẫn cô tình, chống nạnh lên, ra giọng tránh mắng.

_Cô…cô, tôi biết cô và anh Nam chưa “quen” nhau, những gì cô nói vừa nãy là nói dối._Ngân nói lí với nó.

_Đúng là chúng tôi chưa quen nhau, nhưng để chứng minh lời nói của tôi, thì cô nghe cho rõ nha_nó xoay sang đứng đối diện với Minh, khẽ đứng xác vào anh, thủ thỉ nói_ Tôi sẽ trả lời cậu, vụ tán tỉnh bữa trước nhé!_ Rồi nó ngước mặt lên cười tươi nói_ Chúng ta quen nhau nhá!

Mọi người xung quanh nó gần như bị đóng băng, chẳng biết được việc gì nữa, họ cứ như thế, đứng đó, há mồm, mắt tròn xoe và nhìn chăm chú nó.

Mọi người đang hồi hộp chờ xem câu trả lời của Minh như thế nào, nhưng nói chung ai cũng mong anh trả lời là “KHÔNG”.

Nhưng họ đã lầm rồi, câu nói này anh đã chờ bấy lâu oy, mấy đêm liền anh hông ngủ cũng chỉ vì câu này đó trời, nằm mơ anh anh mới trả lời là không nhá.

_Uhm, mình đồng ý._Minh gật đầu túi bụi, y như con lật đật ấy, nhìn bộ dạng của anh làm nó phì cười, nụ cười hồn nhiên, ngây thơ này anh chưa từng thấy bao giờ, làm tim anh càng ấm áp hơn.

Nói xong anh thản nhiên nắm lấy tay nó tung tăng đi lên lớp, bỏ mặt mấy sinh vật lạ đang đứng chết trân ở phía sau. Đi đến gần cầu thang, nó khẽ nghiêng đầu nhìn, nó thấy Hoàng lẫn Nam đang rất tức giận về hành động đó của nó, còn Ngân thì la ó om sòm, giậm chân đụi đụi, nhìn về phía nó rồi lầm bầm chữi rủa, Như nãy giờ nhìn khung cảnh xung quanh cô chỉ biết thở dài 1 cái vì quá biết tính cách nghịch ngợm của con bạn mình, nhưng lần này nó làm cô ngạc nhiên thật sự, chợt cô thấy có người đi tới gần, họ chào cô, thì ra là bọn đàn em hồi nãy nó kêu đi kiếm mấy đứa lắm điều đây mà.

_Chị hai, em đưa tụi nó tới rồi.

Khi cô tới gần thì lỡ tay đụng trúng Bảo, anh ta không tránh đường, anh ta đang đứng đó, mắt vô hồn, nếu nói thẳng ra là buồn, ánh mắt anh hiện lên tia đau khổ cùng tuyệt vọng, cô lắc đầu khi lại thấy 1 tên khác rơi vào lưới tình của nó. Đi đến gần mấy con nhỏ cùng vài thằng con trai đang run rẩy ngồi bẹp dưới đất, cô cười nhạt, thật không biết trời cao đất dày là gì mà dám gây chuyện với nó, bỗng điện thoại cô vang lên, đó là số của nó:

_Tao nghe nè!

_uhm…uhm…tao biết rồi_cô đã nghe xong lệnh của cấp trên, bây giờ đã đến phần thực hiện lệnh đó.

Cô khẽ lại gần khìu khìu vai Hoàng, anh ta xoay lại nhìn cô bằng ánh mắt bực tức, giận dữ, cô cũng không biết nói gì thêm chỉ biết lạnh nhạt nói:

_ Cậu có nhiệm vụ cần phải làm.

Nghe đến đó, mặt anh bỗng nhiên tươi tỉnh trở lại, anh đã giảm bớt đi vài phần tức giận trong lòng rồi, không biết tình cảm giữa anh và nó cao đến mức nào đây, mà có thể dễ dàng cho qua những chuyện như thế.

_Chị hai ra lệnh gì?_anh cười tươi nói.

Như thật sự không hiểu, Hoàng có bao nhiêu cái mặt nạ đây, vừa nãy đang tức giận, khói bay mịch mù, mà giờ lại cười tươi như hoa mới nở như thế, thật quá khó hiểu mà.

_Chị hai bảo bọn người này rất thích soi mói chuyện của người khác, không biết nguyên nhân rõ ràng như thế nào mà lại dám buôn lời phỉ bán người khác, nên chị ấy muốn bọn họ nếm thử mùi vị bị người khác nghi oan, trê trách và khinh bỉ sẽ như thế nào!_Như thuật lại lời nó nói, làm bọn láo nháo ở dưới đất đã sợ giờ còn sợ hơn.

_Ok! Tôi đã biết phải làm sao rồi!_Hoàng nói xong còn lộ ra nụ cười đểu làm ai ai cũng phải tránh ra xa.

Hoàng đến gần bọn họ, tay anh cầm kéo và 1 hộp trang điểm, nụ cười gian tà của anh ngày 1 sâu. Anh mần bọn bọn họ trong vòng 30’ và….. Renggg…rengggg…

_Tiếc thật, sao lại vào học sớm vậy, tôi muốn chơi với bọn lâu la này một lúc nữa mà, thật chán quá đi_Anh nói xong cũng cất bước theo sau Như.

Vài tiếng sau….

_Lại có tin tức nóng hổi nữa này, vào trang web của trường xem đi bà con._1 đứa con gái nhao nháo lên nói.

_Trời, không ngờ trường mình cũng có **** nữa nè._1 thằng nào nó la lớn lên.

_Thằng đó làm trai bao hả mậy, nhìn bảnh bao thế, ai dè…_con nhỏ khác ca cẩm nói.

_Con nhỏ này giựt bồ người khác nên bị người ta vào tận trường đánh ghen cơ này!_lại 1 tiếng nói khác.

Những lời đồn thổi, những lời trò chuyện tán gẫu chuyện người khác đã lọt hết vào tai nó, nó chỉ bình thản ngồi đó, chỉ lặng lẽ cười, nụ cười giá lạnh, không biết sự đời, nụ cười của ác quỷ.

_Cậu cười gì thế?_Minh tò mò hỏi.

_Không có gì! Tôi chỉ vô tình nghe được những tin tức không mấy hay ho thôi._Mặt nó vẫn lạnh như băng, chân nó thản nhiên bắt chéo, đầu dựa lên ghế, mắt nhắm nghiền lại.

_Chuyện hồi nãy, uhm… cậu nói thật chứ!_Minh ngập ngừng không biết nói thế nào với nó.

_Hửm! Chuyện gì, nãy giờ tôi ngồi chỗ tôi, cậu ngồi chỗ cậu, có chuyện gì xảy ra đâu._Nó đánh trống lảng nói, nhưng mắt thì nhắm vẫn hoàn nhắm.

_Gì chứ, cậu đừng nói mà không giữ lấy lời nha! Mới vừa nói làm bạn gái tôi ở dưới sân trường mà lên đây lại nói khác là sao hả?_Minh phùng man trợn mắt quát nó, nhưng nó vẫn ngồi im không nói gì, anh liền thay 3600 _Tôi không chịu đâu, bây giờ…bây giờ cậu phải đứng trước mọi người và tuyên bố chúng ta đang quen nhau ngay bây giờ._câu nói này lúc đầu là nũng nịu phải hông cà mà hình như khúc sau đa phần là hăm dọa thì phải.

_Khì khì khì…._đó..đó là gì nhỉ, ôi giời ơi, là bọn bạn trong lớp chứ ai, coi bọn họ đang mặt xanh mặt đỏ vì cố nhịn cười kìa, nhìn tụi nó mà khiến Minh khí bốc đùng đùng nữa ấy chứ và_ hy` hy` hy`, hahahahaaa…_giọng cười man rợ này là của nó đấy, làm mấy người kia “kìm lòng không đậu” cũng phải phá lên cười, cười ngặt ngẽo….hay da, hông ngờ anh Minh giang hồ thứ thiệt, là 1 dân chơi không sợ mưa rơi, bây giờ lại phải đứng ngây ra đó làm trò cười cho thiên hạ, thiệt là làm mất mặt ta quá đi đó mà, ý ý nhầm, mất mặt anh Minh đại ca quá đi đó mà,…cục quê trên đầu Minh ngày 1 to thêm, mặt mầy xanh lét, anh bực mình đập bàn 1 cái và phóng ra khỏi lớp.

Bọn bạn thì đứa nào cũng ngớ ra không biết tại sao Minh lại tức giận đến thế, chỉ là cười đù thôi mà, có gì phải bực đến thế,.. 1 vài phút sau họ đành lờ đi Minh và ngồi yên lại 1 chỗ vì GV đã đến.

Nó nãy giờ ngồi đó, suy ngẫm ra mình cũng có lỗi nên nó quyết định đuổi theo Minh, nó thẳng tiến ra cửa lớp làm 32 đứa tiểu quỷ cộng với ông thầy đầu hói đang há mồm ngơ ngác, nhưng đến cửa lớp thì nó xoay lại lễ phép xin phép lên phòng y tế rồi mới bước ra ngoài, đúng thiệt là cháu ngoan Bác Hồ mà, học sinh gương mủ có khác. Nó tìm tới cuối góc hành lang mà vẫn không thấy đâu, chả biết cậu ta chui vào cái xó nào nữa, thiệt là mệt mà, nó đang suy nghĩ nơi nào mà yên tĩnh nhất, rộng rãi và thoáng mát nhất, chỉ có 1 2 chỗ thôi, nó quyết định chạy ra sân sau trường, nhưng vẫn không có, nó mệt rồi đấy nhá_thằng cha này ngủ ở chỗ nào rồi không biết, làm như bị bốc hơi hông bằng._nó lầm lầm lì lì tiến lên sân thượng, đi gần tới cầu thang thì nó nghĩ lại, “chẳng phải trường mình đã quyết định đóng cửa sân thượng rồi sau, nghe nói nơi đó rất nguy hiểm, chắc hắn ta không lên trên đó đâu”, nó quyết định đi xuống…

_Chán quá, sao nhỏ đó hông đến tìm mình nhỉ, hay hông thèm đuổi theo năng nỉ mình,…haizzz chắc thế rồi, bản tính nhỏ đó vốn lạnh lùng mà, thật không hiểu sao mày lại thích nhỏ đó được cơ chứ, đúng là khùng hết chỗ nói mà, aaa aiii daaa_Minh ngồi trên sân thượng tay bó gối, mặt cuối xuống, tay thì nghịch nghịch với cát, ghi tên gì gì đó, hình như là Minh rồi trái tim và Ha.., chưa ghi xong chữ cậu ta đã xóa mất và còn hét toáng lên như điên, còn vò đầu bức tóc nữa chứ, ai da, người khác nhìn vào lúc này có khi còn ngượng chín mặt hơn cả hồi nãy nữa ấy chứ.

1 2 phút tự chấp vấn mình, Minh nghe được tiếng bước chân liền xoay lại, trên môi cậu đột nhiên nở 1 nụ cười tươi rói vì cuối cùng nó cũng lên đây tìm cậu, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt buồn rầu, giận dỗi nhìn nó hỏi:

_Cậu lên đây làm gì? Bây giờ đang là giờ học đó, định cúp tiết luôn à! Mà sao cậu biết tôi trên đây mà tìm?

Nó nhăn mặt với người con trai trước mặt, cậu ta có phải con trai không vậy, sao cái miệng cứ luyên thuyên thế nhỉ, tính tình thì khỏi phải nói, giận dai như đĩa, chắc mụ bà đã nắn lộn ổng với con nhỏ nào rồi chăng, nếu không nhờ cái bề ngoài thanh lịch, mạnh mẽ, cao to, thì ai cũng có thể ngợ Minh là giống cái.

_Cậu có cho tôi nghỉ mệt 1 chút được không hả, chưa gì đã hỏi tới tấp, cậu định ngày mai trên tờ báo có bản tin về tôi luôn đấy à_nó thiều thào nói.

_Bản tin gì?_Minh cũng không hiểu nó nói gì.

_Vì chạy mệt đến đứt hơi mà chết đó._Nó hung hăn nói, nhưng kèm theo vẻ mặt chọc ghẹo nên chẳng làm cho Minh sợ mà ngược lại.

Minh chỉ cười rồi im lặng nhìn nó ngồi cạnh mình, anh thật sự rất vui khi thấy nó lên đây tìm anh đó, Minh cứ tưởng nó cũng như lũ bạn kia, chê cười anh và bỏ mặt anh rùi chứ…hix hix.

_Tại sao cậu lại biết mã khóa cửa mà vào được sân thượng vậy, hồi nãy tôi cũng định không lên đây rồi, nhưng đi giữa chừng thì nghe tiếng hét của cậu nên mới quay lại đó!_Nó thành thật nói, mà không để ý sắc mặt Minh đang dần chuyển màu.

_Giời, chuyện đó thì dễ thôi mà, tôi là ai chứ, tôi là Hoàng Gia Minh, chỉ số IQ của tôi cao ngất ngưỡng, những chuyện này tôi chỉ suy nghĩ vài giờ là ra rồi._Minh nở mũi khoe.

_Chặc, tôi chỉ hỏi nguyên nhân thôi, có cần khoe khoang quá không?_Nó không tin nói.

_Không phải là khoe, mà là nói sự thật ấy chứ, tôi từ trước đến giờ luôn thông minh tột đỉnh, chẳng ai bì được đâu_Minh lại bắt đầu nổ nữa rồi, chạy đi thôi.

_Đúng đúng, cậu là giỏi nhất, cậu tài nhất, được chưa!_Biết Minh đang lên hương, nó đành nịnh nọt vài câu, biết đâu cậu ta hết giận luôn thì sao.

_Vậy mới được chứ!_Minh xoay sang nó cười híp mắt làm tim nó đập mạnh liên hồi.

“ỊCH ỊCH, ỊCH ỊCH” _“Cái gì đang xảy ra vậy nè, tim mình sao đập nhanh dữ vậy, chẳng lẽ…không được, nhất quyết không được thích ai nữa, chưa giải quyết được chuyện với Nam thì mình không cho phép bản thân được thích ai hết, chỉ xem cậu ta là bạn thôi, nhất định là như vậy.” _nó sờ lên trái tim rồi khẽ lẩm bẩm tự trấn an mình.

_Cậu đã bớt bực chưa!_Nó nhìn Minh hỏi thăm.

_Rồi! Nhưng chỉ bớt chút chút thôi,…_Minh im lặng một chút rồi nói tiếp_mà đó là lỗi của cậu nên cậu phải chịu trách nhiệm chuyện đó_Mặt Minh đầy vẻ trách tội.

_Được rồi, được rồi, cậu muốn làm gì tôi cũng được, miễn là cậu hết giận là được thôi!_Nó đồng ý nói, nhưng mặt đầy vẻ lo lắng, chả biết Minh sẽ hành hạ nó bằng cái gì đây.

_Tôi không ác đến nổi đem cậu ra bầm dập tôi mới hết giận đâu, chỉ cần cả buổi chiều hôm nay của cậu để tôi toàn quyền xử lý thì được rồi._Mắt Minh long lanh sáng rỡ như bắt được vàng hông bằng.

Nó chăm chú nhìn cậu rồi khẽ gật đầu, nhìn anh cười vui và kể ra tiếp theo nên đi đâu làm gì, đi đến những đâu cũng đủ làm tim nó thêm vài phần ấm áp rồi, thấy Minh đầy hứng thú như thế làm nó cũng hứng thú theo, mong rằng buổi chiều hôm nay sẽ là một kỉ niệm đẹp đáng nhớ của nó.

Minh nắm lấy tay nó rồi chạy ngay xuống dưới khu giữ xe, làm nó thở hòng hộc, chưa kịp “ca bài ca con cá” cho Minh nghe thì nó đã bị anh kéo ngay lên chiếc mô tô đen bóng của mình.

Lần này là bực thật sự rồi đấy, sao anh ta tự ý dẫn mình đi mà chưa xin phép mình vậy nhỉ! Hôm nay anh ta nhầm gan hùm rồi à, muốn chết lắm đây mà.

Nó phùn man, trợn mắt nhìn Minh, nhưng anh chỉ nhún vai và nháy mắt với nó, còn cười nữa chứ, hay là anh muốn nó potay.com với anh chăng! Nếu Minh thực sự nghĩ thế thì anh đã thành công rồi đấy, nó giờ như một con ma-nơ-canh tùy ý Minh lôi đi đâu cũng được, nhưng khác 1 cái là nó vẫn có cảm xúc, vẫn luôn la hét khi anh chạy chậm rồi lại nhanh, làm đầu nó cứ đập mạnh vào lưng anh, khiến nó đau điếng, nó quýnh uỳnh uỵnh vào lưng anh làm anh vừa khum xuống và cười hy` hy` làm nó càng quýnh mạnh hơn làm cậu la chói lói, nhưng chứng nào tật nấy, chạy 1 chút anh lại thắng mạnh, có khi nhanh quá cả người nó cũng chồm lên trước ôm cả người cậu làm Minh xướng run người, suốt quãng đường đi mấy cây số, Minh đâu có biết bên trong vẻ mặt giận dỗi, hung hăn của người ngồi sau cậu đâu đó cũng len lõi những nụ cười tinh nghịch, hồn nhiên.

…. Nó ngước nhìn lên cái phòng game cao cấp trước mặt, nó không biết Minh đưa nó đến đây làm gì nhỉ, chẳng lẽ cậu ta là 1 tay nghiện game và nhờ có thời gian rãnh rỗi nên cậu ta muốn đến đây chơi. Nếu như thế thì cậu ta chẳng xem mình ra gì cả, dù sao ngày đầu hẹn hò cũng phải lựa những nơi lãng mạn hoặc vui vẻ một chút chứ ai đời dẫn bạn gái vào quán game để hẹn hò chứ, thiệt là…! Mà vừa nãy mình nghĩ cái gì chớ, hẹn hò sao, ôi trời ơi mình nghĩ lạc qua đâu vậy nè, sao lại có thể nghĩ mình và cậu ta đang hẹn hò chứ, mình chỉ đi theo cậu ta để xả stress thôi mà, sao cần phải nghĩ sâu xa như thế, haizz…

_Cậu chờ mình lâu không?_Tiếng Minh bên tay phải nó vang lên, nãy giờ cậu đi gửi xe chẳng biết nó đợi lâu có giận không nên cậu lo lắng hỏi.

_Cậu định đưa tôi đến đây à?_Nó nói và nhìn lên tiệm game Thiên Hà.

_Uhm, nào, tụi mình vào trong nhé!_Minh nói rồi nắm tay nó bước vào trong, trên môi vẫn giữ nụ cười.

Tiệm game này không hổ là tiệm game cao cấp nhất nước, đủ loại trò chơi, không gian lại quá rộng, nhìn mà phát chóng mặt, nhưng xen lẫn thích thú. Nó chưa nghĩ ra mình nên chơi trò gì thì Minh lại 1 lần nữa kéo nó đi, mặt cho nó nhăn nhó, ỉ ôi. Vì hôm nay là ngày đầu tiên 2 người đi chơi riêng mà, cho nên phải trân trọng từng giây từng tí thời gian quý báo này chớ, phải làm ngày hôm nay là 1 ngày khó quên đối với nó, thì anh mới chịu nha.

Giờ đây trên tay nó đang cầm 1 cây búa, tay Minh cũng cầm 1 cây khác, hai người trong tư thế sẵn sang ra trận.

_Hãy tưởng tượng những con chuột này là những kẻ mà mình ghét, gặp những kẻ đó đến đâu mình cũng không buôn tha, gặp là đập, đập thật mạnh vào, cho những kẻ đó sống không bằng chết luôn._Minh căn dặn, mặt cậu ta bây giờ thật ngớ ngẩn, đưa tay lên ngang mặt nắm thành đấp và tự tin nói: Ta sẽ giết sạch lũ thối tha tụi bây.

Tuy hành động đó có chút ngốc nghếch nhưng nó cũng muốn thử 1 lần.

_Nó đưa tay lên ngang mặt nắm thành đấm, đôi lông mày chau lại, mắt híp híp đi, miệng chu lên và nói: Các ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi tay ta, hahahaaa

Mọi người đang nhìn chăm chăm lấy nó, mặt đơ ra, nó hơi xấu hổ nên cúi mặt xuống, xoay sang Minh thì cậu ta cũng đang nhìn nó và cười, “giờ này còn cười, đúng là cái tên chết tiệt này, sau bọn họ cứ nhìn quài như vậy thiệt ngượng chết đi được”_ nó nhăn nhó nghĩ.

_Không sao đâu, bọn họ là đàn em của mình không hà, chẳng việc gì phải mắc cỡ hết._Minh vừa nói vừa gỡ đôi tay nó, đang che hết cả khuôn mặt.

Nó nghe xong cũng dần dần mở tay ra, mắt liếc ngang liếc dọc, xem phản ứng của bọn họ, đúng là không còn cười trộm nữa, ai làm việc nấy hết rồi, giờ đây nó mới để tay xuống hết, thở phào nhẹ nhỏm.

_Mình không ngờ cậu cũng biết mắc cỡ nữa cơ đấy!_Minh chọc ghẹo.

Nó không thèm đếm xỉa tới Minh nữa, có khi cãi với cậu ta 1 hồi, mình sẽ trở thành tâm điểm cũng không chừng, nó tạm dẹp chuyện đó sang 1 bên, tiếp tục mục tiêu diệt chuột của mình.Thấy nó vẫn hào hứng với trò chơi, anh cũng không muốn nó tức giận nên cũng đánh trống lảng, tập trung vào trò chơi này.