Có Lẽ Là Yêu

Chương 12: Tạm giam




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Dạ

Edit: Ishtar

Từ sau khi Chu Dạ bán được bức tranh, áp lực về kinh tế không còn nữa, không cần vì tiền mà hối hả ngược xuôi, có thể nói là không còn lo lắng. Nhiệt huyết hào hứng cho bộ môn vẽ tăng vọt chưa từng có, không phân biệt ngày hay đêm miệt mài ở trong phòng vẽ, nhiều người còn hỏi nàng có dự định trở thành họa sĩ hay không… Mà chuyện vui nhất chính là từ buổi tối hôm đó, Vệ Khanh không còn gọi điện quấy rầy cô, có lẽ đã không còn kiên nhẫn. Tất cả mấy chuyện tình kỳ lạ hoang đường rốt cuộc cũng đã hạ màn.

Thật ra không phải Vệ Khanh có ý buông tha cô, mà là suy tính kĩ càng, tạm thời lúc này sẽ lạnh lùng không để ý tới cô, sau này sẽ nói sau. Quan hệ giữa hai người căng thẳng như vậy, Chu Dạ vốn không có ấn tượng tốt về hắn, mà bản thân hắn thì cứ thấp thỏm lo âu trong lòng, mặt xám mày tro, trước hết phải bình tĩnh lại. Nếu cứ cố tình ép buộc cô cũng không phải là biện pháp tốt, đành thả dây dài câu con cá lớn vậy (ish: tương đương với “thả con săn sắt, bắt con cá rô” í  )). Chu Dạ là mỹ nhân ngư, chắc chắn không dễ dàng mắc câu, phải kiên nhẫn một chút mới được.

Thời gian qua hắn bị Chu Dạ làm cho luống cuống chân tay, vô cùng mất phong độ. Rốt cuộc cũng hiểu được, dục tốc bất đạt[8], cũng tự trách chính mình dùng sai phương pháp đối với cô. Vì thế thay đổi sách lược, bình tĩnh chờ thời cơ. Hắn quyết định lấy tĩnh chế động, tạm thời ở ẩn không xuất hiện nữa.

Cuộc sống của Chu Dạ ở trong trường mấy ngày này vô cùng thoải mái, học hành, vẽ tranh, ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi đúng qui luật.  Vì thế cơ thể cảm thấy dễ chịu, da dẻ trắng hồng, làn da căng mịn. Lâm Phỉ gặp cô mừng rỡ, nắm chặt hai tay, cứ bám riết hỏi mãi xem cô dùng loại mỹ phẩm gì, Chu Dạ vui vẻ mỉm cười nói là không dùng thứ gì cả, lại còn không thường xuyên rửa mặt, ai bảo cô trời sinh có một sắc đẹp không mài cũng nhẵn, Lâm Phỉ bĩu môi chán ghét, ganh tị suốt.

Đau khổ duy nhất vẫn là môn tiếng Anh, vẫn như trước đây, không có chút tiến bộ. Bộ bài thi của Vương Trường Hỉ cũng đã làm được một nửa, chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, lại còn nhờ ăn may nữa. Cô cảm thấy chán nản, đúng là bản thân không có thiên phú về ngoại ngữ.

Một hôm, vùi đầu làm xong bài thi tiếng Anh, nhìn vào trang đầu tiên thấy chi chít mực đỏ, trong lòng bực bội. Đúng lúc đó Lâm Phỉ tới tìm, thấy cô buồn bực như vậy,vội  an ủi: “Bỏ đi, bỏ đi, chẳng qua chỉ là ngôn ngữ ngoại quốc, cũng không phải tiếng mẹ đẻ, học làm chi, cũng chẳng giúp ích gì. Tối nay khoa ta có buổi biểu diễn, ngươi có muốn đi xem không?” Ỷ vào dáng người cao, cô đưa tay xoa đầu Chu Dạ.

Chu Dạ tránh một bên, kêu to: “Ê,… rối tóc.” Lâm Phỉ cười nhạo: “Nhìn đầu ngươi sớm đã thành ổ quạ rồi, còn sợ tóc rối nữa à. Còn không đi cắt tóc.”

Chu Dạ kháng nghị: “Ta mới cắt mà, còn chưa được ba tháng.” Lâm Phỉ hét lên: “Đã ba tháng rồi còn không chịu đi cắt tóc, ngươi làm ta phát ớn rồi đó.”

Chu Dạ mắng: “Tưởng ta giống ngươi sao? Phá gia chi tử.” Gần đây Lâm Phỉ lại mới đổi kiểu tóc, mái tóc dài thẳng đen bóng tự nhiên, nhuộm thành màu đỏ, đuôi tóc uống thành từng lọn tóc quăn to bản, chải vắt qua 1 bên, gợi cảm xinh đẹp, vô cùng bắt mắt. Làm ở một tiệm tóc danh tiếng, giá cả đương nhiên không hề rẻ.

Lâm Phỉ hất mái tóc sang bên, tư thế hấp dẫn, nhíu mày hỏi: “Thế nào? Đẹp không?” Chu Dạ không nhịn được, bật cười: “Ngươi cố ý tới tìm ta mà vì chuyện này sao?”

Lâm Phỉ giả bộ “Bịch” một tiếng, dáng vẻ suýt chết vì tức giận, rồi lại nhẹ nhàng ngồi xuống: Trường mình sẽ kết hợp với nhà hát, cùng giới truyền thông và một số trường khác mở chương trình “Đêm phong cách sinh viên.”, chủ yếu chỉ có sinh viên khoa nghệ thuật bọn ta mới được đi thôi, hội diễn này rất lớn, không có vé thì không vào xem được đâu. Ta đây cố ý tới hỏi ngươi có muốn đi hay không, ta kiếm vé cho ngươi.”

Chu Dạ không có hứng thú đáp: “Có gì hay ho mà xem!Không phải trường nào tổ chức cũng giống nhau, ca hát rồi múa rồi nhảy nhót, có gì khác biệt đâu.” Huống chi tối đến còn phải ra ngoài xem, cô không muốn đi.

Lâm Phỉ lắc đầu: “Không giống nha.Trường mình biểu diễn tiết mục mặc lễ phục Kimono, đây là trang phục mở màn, cho nên toàn bộ sinh viên của trường đều phải làm người mẫu để biểu diễn tiết mục này, muốn đem vẻ vang về cho nhà trường.” Thở một cái khì cho câu “đem vẻ vang về cho nhà trường” như  là 1 khẩu hiệu, lời này giống như không phải từ miệng Lâm Phỉ thốt ra vậy!

Chu Dạ cười: “Cho nên ngươi cũng phải đi? Sau đó kéo ta đi chịu tội cùng?” Đi xem trình diễn cũng chẳng có gì hay cả, ở hội trường lầu chính ngày nào chả thấy vài cô người mẫu đi ra đi vào, không phải tuyển người đẹp thì cũng là siêu người mẫu, cô nhìn mà phát ngán ngẩm, quần áo gì mà lố lăng!

Lâm Phỉ dụ dỗ cô: “Còn có khoa báo chí nữa, à, đúng rồi, còn có sinh viên khoa mỹ thuật tao hình cũng chuẩn bị tiết mục nữa, phải đi ủng hộ, cổ động bạn học chứ.”

Chu Thị nghĩ tối cô cũng không có gì làm, đi xem để ngắm trai đẹp gái xinh  ở khoa khác cũng tốt, mấy khoa khác nổi tiếng cũng nhờ có nhiều nữ sinh xinh đẹp. Vì thế, gật đầu bảo: “Được rồi, bao giờ đi thì gọi ta.” Nói xong, lại cúi đầu xuống tiếp tục chiến đấu với đề tiếng Anh.

Lâm Phỉ rút một tờ đề thi ra: “Làm gì vậy, ngươi học tới đầu óc choáng váng luôn à! Buổi tối còn phải ra ngoài, giờ ngươi không lo sửa soạn đi.Tóc ngươi xem có khác gì bụi cỏ không, còn không chịu đi cắt.” Liền cầm tay Chu Dạ, lôi kéo cô đi cắt tóc. Chu Dạ đối với môn tiếng Anh căm thù tận xương tận tủy, nghe bạn nói vậy, nghĩ cũng đúng, dẹp giấy bút sang một bên, cùng Lâm Phỉ ra khỏi phòng.

Đứng ở trước cửa tiệm cắt tóc nổi tiếng, Chu Dạ hỏi Lâm Phỉ: “Ngươi dẫn ta đi tới đây cắt tóc? Ta chưa có điên đâu nhá.” Nói xong, quay người định bỏ đi. Tiệm cắt tóc này nổi tiếng là sang trọng, Chu Dạ không muốn trở thành là người coi tiền là cỏ rác. Không phải chỉ là cắt đi mớ tóc hay sao, cùng lắm mười đồng hai mươi đồng là cùng.

Lâm Phỉ giữ chặt cô: “Cắt tóc ở đây không giống như những chỗ khác. Thợ làm tóc rất giỏi. Không phải ngươi vừa nhận được học bổng hay sao? So với ta ngươi càng có nhiều tiền hơn, tiết kiệm, dè xẻn làm gì! Yên tâm đi, ta là khách quen ở đây, cho ngươi phiếu giảm giá nè.”

Chu Thi cũng có chút tò mò vì sao cắt tóc ở đây lại đắt như vậy. Người còn chưa ngồi xuống, đã có người tới hỏi muốn uống cà phê hay nước trái cây, phục vụ quả nhiên khác biệt.Người thợ gội đầu đang massage đỉnh đầu cho cô, dòng nước ấm chảy qua da đầu làm cô thấy thoải mái đến nỗi suýt chút nữa không kiềm được phát ra tiếng kêu thỏa mãn.

Lâm Phỉ là khách quen, chỉ định phải đúng người thợ chính, cô cho Chu Dạ biết người thợ cắt tóc này tay nghề tốt nhất, bảo cô cứ yên tâm.Người thợ cắt tóc nhìn ngắm cô cả nữa ngày, sau đó cẩn thận hỏi cô muốn thế nào, Chu Dạ nói tùy ý, cắt thế nào cũng được, miễn đẹp là được. Nghe xong người đó không nói năng gì thêm, đem mái tóc che kín tai kia của cô cứ cắt từng tầng, rồi từng lọn tóc cứ thế mà bay xuống đất. Chu Dạ nhanh chóng ngủ gật.

Cuối cùng, có người chạm nhẹ vào cô, nói: “Tiểu thư, nhìn xem thế nào? Có cần sửa gì thêm không?” Chu Dạ mở mắt ra, vừa thấy, có chút giật mình, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, vào kính thấy chính mình trong đó, bình thường tóc tai như ổ quạ, bây giờ mái tóc được cắt gọn, vén khéo hai bên tai, tóc ngắn thanh xuân đứng đắn cũng không mất đi vẻ quyến rũ, hình tượng bỗng tự nhiên thay đổi lớn đến như vậy.

Người nọ nói: “Tóc của tiểu thư rất mềm, lại chắc khỏe. Bình thường chỉ cần vuốt một lớp gel mỏng, dễ dàng giữ được kiểu tóc.”

Lâm Phỉ khoái chí kêu lên: “Chu Dạ, ngươi rất hợp với kiểu tóc ngắn cổ điển này, đúng là càng cổ điển lại càng mốt, nhìn ngươi khiến ta cũng muốn cắt phăng mái tóc của mình.”

Chu Dạ nhìn nhìn, đúng là rất hợp, thanh toán  tiền, hết một trăm hai mươi tám đồng, đau lòng đứt ruột. Cắt tóc xong, thời gian cũng không còn sớm, cùng Lâm Phỉ vội vội vàng vàng chạy tới hội trường lớn.

Sân khấu của trường khác thật hoành tráng, trường cô không thể sánh bằng nha. Tuy chỉ là buổi biểu diễn của sinh viên, nhưng ở phía sau lại có rất nhiều nhiếp ảnh chuyên môn, nhìn qua đã biết đêm diễn này quy mô to lớn. Bốn người dẫn chương trình, hai nam hai nữa, đều là sinh viên Học viện phát thanh truyền thông, nam cao lớn tuấn tú, nữ xinh đẹp khả ái, nhìn rất đẹp mắt.

Đầu tiền là những tiết mục ca múa biểu diễn của trường bạn, rất phấn khích, nữ sinh nào cũng xinh đẹp, hoa cả mắt, quả nhiên nơi đâu cũng có nhân tài. Khoa mỹ thuật tạo hình của trường Chu Dạ biểu diễn tiết mục Cosplay “Tử thần”, trang phục và đạo cụ đều tự thiết kế, tiết mục cuối cùng là “Tẩu Tú.”

Người dẫn chương trình giới thiệu những bộ trang phục trên người các người mẫu chính là do sinh viên khoa tạo hình thiết kế, mọi người đều bắt đầu ồ lên. Sau đó âm nhạc bắt đầu vang lên, phần lớn là nữ sinh, bắt đầu nối chân nhau bước ra, ai ai cũng xinh đẹp, dáng người thon gầy, trang dung xinh đẹp, xuân lan thu cúc, không kịp nhìn, không khí toàn trường trong nháy mắt trở nên hào hứng. Vỗ tay như sấm, cả sảnh đường ủng hộ. Tiết mục biểu diễn “Tẩu Tú” đối với những cô gái xinh đẹp này mà nói chỉ là một màn biểu diễn nho nhỏ.

Lúc cúi đầu cảm ơn, Chu Dạ để ý Lâm Phỉ chẳng may đụng trúng phải một cô người mẫu, làm cô gái đó lảo đảo, suýt té ngã, may có người dẫn chương trình nhanh tay giữ kịp, nếu không thì sẽ rất mất mặt. Tuy vậy cũng gây nên xôn xao nho nhỏ, người mẫu kia quay đầu, hung hăng lườm Lâm Phỉ một cái, giận dữ rời đi.

Chu Dạ nhanh chóng chạy tới phía sau hội trường, bên trong không khí vô cùng khẩn trương. Cô biết đám nữ sinh khoa biểu diễn trước nay đều kiêu ngạo, việc bị mất mặt thế là việc lớn, chắc chắn sẽ làm to chuyện. Chu Dạ vội vàng giục Lâm Phỉ đi thay quần áo, nói: “Đi thôi, muộn rồi.” Lâm Phỉ bị cô kéo đi, còn cố quay lại nói: “Tôi cũng không phải cố ý, chỉ trách trang phục của cô quá dài. Tôi biết làm sao được!”

Cô gái kia nói ra những lời thật khó nghe, Lâm Phỉ nổi giận, nói cho bõ tức: “Tôi cố ý đấy, làm sao nào!Có giỏi thì đánh nhau đi…” Chu Thi nghe phát hoảng, đúng là càng đổ thêm dầu vào lửa, kiên quyết kéo bạn đi, khuyên can: “Những chuyện ở đây chẳng liên quan gì tới chúng ta, kệ cô ta lải nhải đi, không cần vì chuyện này mà bực mình, không đáng.

Ra tới đường lớn, Lâm Phỉ vẫn còn nóng nảy mắng om xòm: “Con nhỏ đó nghĩ nó là ai không biết, dám chửi ta à! Ở bên ngoài nói là nhận được học bổng Quốc tế, thật ra chỉ là gái bao! Lại còn ra cái vẻ thanh cao!”

Lời nói khó nghe cũng đã nói ra, đúng lúc đó cô người mẫu cùng đám bạn đi ra tới nơi, nghe thấy những lời Lâm Phỉ nói, mặt mày biến sắc, đồng loạt xông lên: “Mày nói ai, muốn ăn đòn phải không?”

Lâm Phỉ cũng không sợ đối phương người đông thế mạnh, hừ lạnh: “Dám làm mà không dám nhận!”

Cô nàng người mẫu kia bình thường kiêu căng, ngạo mạn, quen thói hất hàm ra lệnh, hoành hành ngang ngược, làm sao nhịn được cơn giận này, hai phe xông vào đánh nhau ngay tại đường lớn,Chu Dạ nhìn thấy Lâm Phỉ bị người ta đánh cho mấy bạt tai, xông tới khuyên can, vội vàng nói: “ Đừng đánh nữa, dừng lại, đánh chết người bây giờ!” Trên cổ hơi hơi nhói đau, có lẽ bị móng tay người nào đó quào trúng. Trước kia từng nghe đồn chuyện nữ sinh khoa nghệ thuật đánh nhau, không ngờ có ngày được lĩnh giáo.

Cả đám người la hét ỏm tỏi, chợt nghe có người rống lên: “Ngang nhiên giữa đường giữa chợ đánh nhau, có coi pháp luật ra gì không?” Nhìn lại, thấy mấy nhân viên cảnh sát chạy tới. Mọi người mới dừng tay. Lâm Phỉ chống tay đứng lên, chật vật không chịu nổi, trong tay còn có nắm tóc của ai đó không chịu buông, trên mặt còn hằn máu bầm.

Cảnh sát dò xét nhìn đám người mẫu, hừ lạnh: “Các cô thử nhìn lại mình xem, thân là con gái, mà dám đứng trước cửa đồn cảnh sát đánh nhau, thật là ngông cuồng.” Chu Dạ quay qua nhìn, mới phát hiện ngay phía đối diện là đồn cảnh sát, dưới ánh sáng của cây cột đèn đường nhìn thấy rõ huy hiểu cảnh vệ, thầm nghĩ, bao nhiêu chỗ đánh nhau không chọn, chọn ngay chỗ trước đồn cảnh sát.

Vì thế tất cả mọi người đều bị đưa về đồn cảnh sát lấy khẩu cung, một nhân viên cảnh sát vừa nhìn thấy cô nàng người mẫu trong đám người xui xẻo này, thốt lên: “Sao lại là cô? Không thể an phận sống vài ngày sao?” Chu Dạ mới hiểu đây không phải lần đầu tiên mấy cô nàng này tới đồn cảnh sát. Lâm Phỉ nhỏ giọng thì thầm bên tai: “Mấy con nhỏ này lần trước đi chơi cùng một người ngoại quốc, bị cảnh sát bắt được.” Chu Dạ chậc chậc vài tiếng, quả thật không thể tin được, bị dọa cho líu lưỡi, cứ hỏi làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Cô cũng không muốn vì chuyện không đáng này mà bị ghi là có tiền án không tốt.

Lâm Phỉ cũng rất áy náy, suy nghĩ một lúc rồi bày cho cô một kế: “Không phải ngươi quen biết Vệ Khanh sao? Ngươi gọi điện cho anh ta, nghe nói anh ta có người quen trong cục cảnh sát. Chỉ cần anh ta chịu nói giúp một tiếng, chúng ta lập tức có thể đi.” Chu Dạ đương nhiện không chịu gọi điện thoại, mong ước của cô chính là không có liên quan gì tới Vệ Khanh.

Cô nàng người mẫu kia đúng là biết móc nối quan hệ, chỉ cần nộp tiền đóng phạt là được tự do đi khỏi.Chỉ còn lại Chu Dạ và Lâm Phỉ vẫn bị giữ lại.

Người trong đồn cảnh sát nhìn qua Chu Dạ không giống mấy cô người mẫu kia, nhíu mày hỏi: “Cô vẫn là học sinh trung học à? Sao lại ở cùng một chỗ với mấy cô gái kia? Gọi điện kêu người giám hộ tới đón về đi.” Trên người Chu Dạ không mang theo bất cứ giấy tờ tùy thân nào, chỉ có tiền và điện thoại di động, dáng người nhỏ bé đứng cùng đám người mẫu kia, khó trách bọn họ nhầm tưởng cô vẫn còn là học sinh trung học.

Chu Dạ rụt rè nói: “Tôi tới Bắc Kinh học…” Cũng không dám nói chính mình đã là sinh viên đại học, đỡ bị mất mặt.

Người nọ vừa nghe, bắt đầu giáo dục cô: “Cô nghĩ cha mẹ cô cực khổ đưa cô tới Bắc Kinh học tập dễ dàng sao? Cô không chịu chăm chỉ học bài, cả ngày chỉ a dua theo đám người xấu, đối với sự nghiệp, đối với thầy cô trong trường thế nào? Cái tốt không chịu học, chỉ biết theo người ta đi đánh nhau, không cẩn thận dạy bảo, có khi còn chưa biết trời cao đất rộng là gì! Gọi điện bảo thầy giáo tới đây!”

Chu Dạ tưởng rằng nghe ông ta mắng một lúc là xong, không nghĩ sẽ kinh động tới nhà trường, vẻ mặt cầu xin nói: “Thầy giáo đã hết giờ dậy, về nhà nghỉ ngơi…” Cứ tưởng nói vậy là qua được, ai người người kia lại nói: “Không cần phải trình bày, tôi còn không biết bây giờ thầy giáo đã tan làm rồi hay sao? Gọi điện thoại kêu tới đây

Chu Dạ bị dọa khiến lạnh sống lưng, lại từ chối nói: “Tôi không có số điện thoại của thầy…” Người nọ cũng không phải dễ bị lừa, liền bảo” “Nếu vậy thì cô cứ ở lại đây. Chờ thầy giáo hoặc người nhà tới bảo lãnh cho cô ra.” Chu Dạ không còn cách nào khác, đành ra chỗ Lâm Phi bàn cách làm sao bây giờ.

Lâm Phỉ mắng cô: “Không phải đã bảo ngươi gọi điện cho Vệ Khanh hay sao! Hắn chỉ cần gọi điện thoại nói người ở đây một tiếng, chúng ta sẽ không sao cả. Chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, có cái gì đâu! Hay là ngươi thật sự muốn ngủ qua đêm ở đây hoặc là kinh động tới nhà trường?” Một khi kinh động tới nhà trường, Chu Dạ khẳng định sẽ bị phê bình.

Lâm Phỉ thấy Chu Dạ do dự cúi đầu không nói lời nào, liền giật lấy điện thoại của cô, ấn số điện thoại của Vệ Khanh: “Đây phải không?” Ấn nút gọi luôn.

Chu Dạ vội vàng giành lại: “Còn có nhiều cách khác, không cần nhiều chuyện như vậy, cầu xin họ một lúc không chừng họ sẽ thả chúng tar a. Không còn bạn bè nào khác sao, đâu cần phải tìm hắn!”

Còn chưa kịp nói xong, liên lạc đã được kết nối: “Alo, Chu Dạ! Có chuyện gì thế?” Vệ Khanh không ngờ Chu Dạ lại chủ động gọi cho hắn.

Lâm Phỉ rất nhanh nói: “Chu Dạ gặp chút phiền phức, giờ đang ở đồn cảnh sát.” Sau đó nhét điện thoại vào tay Chu Dạ, Chu Dạ đau đầu, lại không còn cách nào khác, lại phải nghe máy: “Alo…”

Vệ Khanh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Em có bị thương không?” Chu Dạ lắc đầu, Lâm Phỉ ngồi bên cạnh giục cô mau nói, vì vậy đành phải đưa ra yêu cầu, nhờ hắn gọi điện tới đồn cảnh sát, nói giúp vài lời.

Vệ Khanh nói: “Lãnh đạo bọn họ bây giờ không có ở đây, cho dù anh có gọi điện cũng không có tác dụng. Như vậy đi, để anh tới đó, xem tình hình thế nào.” Nói xong, lập tức lái xe tới đồn cảnh sát.

Chưa tới 20 phút, Vệ Khanh đã tới. Nhân viên cảnh sát hỏi hắn và Chu Dạ có quan hệ thế nào, Chu Dạ há miệng ra nói: “Đây là chú tôi.” Nhân viên cảnh sát kia không phải muốn gọi người nhà tới hay sao? Viên cảnh sát vừa nghe là người nhà, liền giáo huấn một chút, rồi tha cho họ về.

Vệ Khanh vừa nghe, có chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Chu Dạ, một lúc sau, đành cười khổ, làm thủ tục, dẫn cô ra. Lâm Phỉ đã đi cùng bạn trai về trước.

Vệ Khanh hỏi cô: “Sao vừa rồi em lại bảo anh là chú em hả? Dám nói dối như vậy?” Chẳng lẽ mình đã già thật rồi sao? Đúng là chọc giận hắn mà.

Chu Dạ tỉnh bơ nói: “Không phải người ta cũng tin đấy thôi!” Vệ Khanh nhìn cô, trong lòng không rõ cảm xúc gì, vô cùng khó chịu, lại không thể bộc phát. Lúc này mới để ý cô mới cắt tóc: “Ủa… cắt tóc khi nào vậy? Nhìn rất hợp.”

Chu Dạ cũng không để ý tới hắn, chỉ nói: “Chuyện hôm nay rất cám ơn anh. Tôi về trước đây.”

Vệ Khanh giữ cô lại: “Giờ đã là nửa đêm, em định đi đâu?”  Làm loạn nửa ngày như vậy, kí túc đã đóng cửa từ lâu.

Chu Dạ do dự một chút, Vệ Khanh liền nói: “Đi thôi, tới chỗ anh ở tạm một đêm. Ngày mai về trường.” Chu Dạ lùi bước, cô còn chưa ngốc tới mức ấy, tự động dâng mình tới cửa. Chỗ đó không thể ở lại nha.

Vệ Khanh liền hỏi: “Em định đi đâu?”  Chu Dạ bảo đi tới quán net ngồi một đêm. Đi một vài bước, sờ sờ túi, mới nhớ ra mình không mang theo chứng minh thư, chắc chắn họ sẽ không cho vào. Những cửa hàng internet ở Bắc Kinh được quản lý chặt chẽ, không có chứng minh thư chắc chắn không được vào, ít nhất là những nơi cô từng vào là như thế. Muốn tìm nhà trọ thì tiền trên người lại không đủ, cứ đứng yên tại chỗ suy nghĩ.

Vệ Khanh kéo tay cô nói: “Yên tâm, anh không thèm làm gì em đâu!” Chu Dạ không có chỗ nào để đi, đành theo hắn tới một khu chung cư cao cấp trong trung tâm thành phố.

Vệ Khanh đưa cô về nhà, căn phòng cũng không lớn, có một gian phòng ngủ, một gian thư phòng, nội thất trang trí không cần phải nói, đương nhiên toàn là đồ cao cấp, là căn phòng điển hình của một quý tộc độc thân. Thấy cô vẫn còn mặc áo khoác màu trắng đã bị bẩn, liền hỏi cô có muốn tắm hay không. Chu Dạ lắc đầu: “Không cần, đợi trời sáng tôi sẽ đi ngay, không cần phiền hà như vậy.”

Vệ Khanh thấy cô từ lúc bước vào, tinh thần cảnh giác cao độ quá, liền cười nói: “Em sợ cái gì. Anh có ăn thịt em đâu!” Chu Dạ liền tiếp lời: “Ai biết được!” Tốt nhất là cứ nói thẳng ra, sẽ không cần phải lo lắng. Đi tới phòng bếp rửa tay, hỏi: “Tôi ngủ được chưa? Ngủ ở sofa không phiền anh chứ?”

Vệ Khanh cười: “Anh đâu có keo kiệt như vậy. Em là khách mà. Bỏ đi, em cứ ngủ ở giường anh ấy, anh qua thư phòng ngủ.” Chu Dạ cũng không từ chối nói: “Đây là anh tự nói, chính anh muốn làm người tốt, đừng trách tôi nha.”

Vệ khanh dở khóc dở cười, cô nhóc này thẳng thắn quá đi, “Sao lại có người nói như thế nhỉ? Ít ra cũng phải cám ơn anh một tiếng chứ.” Chu Dạ vốn định cãi lại vài câu, nhưng về sau vẫn ngoan ngoãn nhỏ giọng nói cảm ơn. Cô cũng không phải là người không biết điều, chuyện hôm nay mặc kệ như thế nào, vẫn là phải cám ơn hắn.

Chu Dạ đi dạo trong phòng một vòng, không phát hiện thấy vật dụng nào của phụ nữ, trên giường cũng không có sợi tóc dài hay mùi nước hoa nào, không khí trong lành, giường lớn mềm mại, rất thoải mái, vì thế nhanh chóng khóa cửa phòng, yên tâm vùi đầu ngủ, vừa đánh nhau, vừa nói nhiều, hôm nay rất mệt mỏi.

Không phải Vệ Khanh thật sự làm quân tử, tục ngữ có câu: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, chẳng qua hắn nhẫn nhịn mà thôi. Thời cơ hắn chờ không phải đã tới rồi sao!

[8]: vội vàng sẽ không thể đạt được thành công.