Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 50




Sau khi Vu Thuy Thuỷ và Lâm Bồi biết chuyện Bạch Hách Sơn đã tìm Trác Lý, đều vô cùng lo lắng cho cô, vì vậy, buổi tối ngày nào đó, hai người thêm cả Lâm Thạc mang theo Trác Lí cùng nhau xuất hiện tại một phòng KTV trong thành phố, nghiêm túc thảo luận sự tình biến chuyển và cách đối phó.

“Tôi đã sớm nói rồi, cùng với Viên Khởi Lương nói chuyện yêu đương phải có thời gian chuẩn bị để hy sinh.” Lâm Thạc cầm một quả nho lên, nhàn nhã đưa vào trong miệng, làm ba vị nữ sĩ ngồi trợn mắt nhìn nhau.

“Viên Đại luật sư quả là làm người ta thất vọng, loại thời khắc mấu chốt này mà tại sao anh ấy có thể biến mất? Còn biến mất một cách quỷ dị như vậy.” Lâm Thạc kéo Lâm Bồi một cái dùng giọng điệu tiếc hận nói. Ở một ngày tháng bảy này, cô mới biết chuyện Lâm Thạc đã gạt mọi người về chuyện tình yêu sét đánh của “Lâm ca ca Lâm muội muội”. Kết quả này đều nằm ngoài dự đoán của mọi người ở 《 đô thị tinh anh 》, nhưng đến cùng: Người có tình sẽ thuộc về nhau, thậm chí Lâm Bồi còn lén nhờ Trác Lí để ý đến hôn sự của cô ấy và Lâm Thạc, làm Trác Lí hâm mộ một trận.

“Truy cứu việc anh ấy biến mất có ý nghĩ gì? Hiện tại mấu chốt là làm thế nào để hòn đá chắn đường Đại Gia Hoả Bạch Hách Sơn này dời đi.” Quan điểm của Vu mỹ nhân luôn tương đối đúng bản chất, cô ấy cũng lo lắng cho Trác Lí rất nhiều, mấy ngày trước cô ấy vẫn còn nồng nhiệt mời Trác Lí cùng ở với mình để tránh những phiền toái không cần thiết.

“Nếu Bạch Hách Sơn dễ đối phó như vậy, thì hắn cũng không còn gọi là Bạch Hách Sơn nữa rồi. Trác Lí, cô có thể thử đi đường vòng nhờ giúp đỡ, theo tôi được biết, Bạch Oanh và cha cô ta không có cùng một kiểu tác phong, có lẽ, cô có thể tìm cô ta.” Lời Lâm Thạch nói mang tính xây dựng.

Chúng nữ trầm mặc, bởi vì Trác Lí trầm mặc mà trầm mặc. Trác Lí trầm mặc vì con đường này không làm sao đi qua được. Trước đây không lâu cô mới ném những lời nói ngoan độc vào Bạch Oanh, hôm nay mình lại tìm cô ta, có thể còn phải cầu xin cô ta giơ cao đánh khẽ buông tha để cô và Viên Khởi Lương cùng nhau bơi lội. Lại không nói đến liệu Bạch Oanh có đồng ý hay không, nhưng Trác Lí biết cánh cửa của con đường này đã đóng, rất khó đi qua. Nghĩ đến vậy, ở trong lòng Trác Lí không khỏi xẹt qua một hồi phiền muộn, đối với việc oán niệm Viên Khởi Lương lại bắt đầu chạy xung quanh, cô cảm thấy, cứ tiếp tục như vậy, đoạn tình cảm giữa cô và Viên Khởi Lương còn chưa kịp sâu thì tình yêu đã bị oán niệm của cô bao phủ hoàn toàn, cô thấy hơi sợ.

Vu Thu Thuỷ thấy Trác Lí trầm mặc nghĩ biện pháp, liền sờ sờ đầu của cô, “Nếu như tình yêu không trải qua đau khổ, thì sẽ không được gọi là tình yêu. Nếu như cô thương anh ấy, cô sẽ phải tin tưởng anh ấy.”

Trác Lí cúi đầu nửa ngày không lên tiếng, cô chỉ cảm thấy trái tim của mình ê ẩm, luôn có ý tưởng muốn nhảy ra. Chỉ có thể gật gật đầu.

Buổi tối lúc trở lại nhà họ Đường, Trác Lí ở dưới lầu nhìn thấy xe của Trác Ý.

Sau khi Trác Lí đưa cô ly trà, Trác Ý mở miệng, “Ba mẹ đều rất lo lắng cho em, về nhà ở thôi. Lần này, không được tuỳ hứng nữa.” Từ chỗ của Lý Xán, Trác Ý biết chuyện của Viên Khởi Lương. Viên Khởi Lương đã cũng Lý Xán kể rất rõ tình huống: Trác Lí, không thể ở nhà họ Đường được nữa, ít nhất, trong khoảng thời gian này trước khi anh ấy xử lý tốt sự tình thì không thể ở lại nhà họ Đường. Trác Ý không biết, Viên Khởi Lương tính toán vẫn chậm.

Trác Lí trầm mặc rơi vào mắt của Trác Ý lại trở thành lo lắng, đối với Trác Lí, cô thật sự rất lo lắng. Cô chậm rãi đem cái ly đặt qua một bên, “Trác Lí, em có thể nói chuyện với chị một chút.”

“Chị, chị và Lý Xán yêu nhau sao? Chị yêu anh ấy sao?” Trác Lí đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi ngược lại Trác Ý một vấn đề.

Trác Ý ý vị sâu xa nhìn Trác Lí một cái, dựa vào hiểu biết của mình với Trác Lí, cái vấn đề này quả là một câu chuyển tiếp, câu trả lời của cô là tốt hay xấu đều có thể ảnh hưởng đến quyết định của Trác Lí có đem tâm sự của cô ấy nói cho cô biết hay không. Sau khi suy nghĩ một chút, Trác Ý nhu hoà nói, “Chị yêu anh ấy. Có lẽ không yêu lắm, nhưng mà, chị yêu anh ấy.”

“Hẳn là anh ấy rất mệt………Yêu chị đến vậy, mà chị lại không yêu anh ấy như cách anh ấy đã yêu chị. Cho nên, đây cũng là điều đã định trước…………Anh ấy luôn một mực dõi theo thành công của chị, có đúng không?”

Trác Ý nhìn chằm chằm vào Trác Lí, có một loại cảm giác Trác Lí đã trưởng thành trong một đêm, cô hiểu ý của cô ấy, khẽ mỉm cười, “Nếu tình yêu mà còn phải cân nhắc bỏ ra rồi báo đáp lại lẫn nhau, như vậy, cho dù yêu không bằng nhau, cũng sẽ vẫn mệt mỏi như cũ. Hai người yêu nhau, ở cùng nhau, ở cùng một chỗ, sống qua ngày thật tốt. Không so đo, tự nhiên cũng không mệt mỏi. Hơn nữa, chị nói chị không yêu anh ấy lắm cũng không đại biểu là chị yêu không nhiều bằng anh ấy……….Loại tình yêu này, vốn chính là không có cách nào so sánh và tính toán. Chị nói như vậy, em có hiểu không?”

Cuối cùng Trác Lí vẫn quyết định đem khoảng thời gian này và tất cả bực tức cùng bất mãn và toàn bộ áp lực Bạch Hách Sơn gây ra nói cho Trác Ý biết, sau đó, hai chị em cùng tiến hành trường đàm một phen. Kết quả nói chuyện này chính là trường đàm, sau trường đàm, là Trác Lí khóc lóc bị Trác Ý đưa về nhà họ Trác. Cùng lúc đó, Trác Ý cũng đem tình huống báo lại cho Lý Xán, qua Lý Xán, Viên Khởi Lương cũng biết được tình huống này.

(Trường đàm: Nói chuyện dài)

Tình huống này trực tiếp đưa đến là—— Viên há lạnh trở về nước sớm, Trác Lí không biết, Viên Khởi Lương cũng không có ý định khiến Trác Lí biết. Anh vốn phải gạt cô, cùng về nước với anh còn có bạn chí cốt của anh —— Ngũ Khâu Thực, xuất phát tự cân nhắc sự an toàn, cha mẹ Viên Khởi Lương vẫn ở lại nước ngoài, do Ngũ Khâu Thực và Viên Khởi Lương cùng mấy người bạn nước ngoài chăm sóc.

“Ông cụ nhà mình tự mình ra mặt mà lão Bạch còn không chịu dừng tay, nói là Bạch Oanh đều vì cậu mà suýt chết mấy lần, nên không thể đơn giản bỏ qua cho cậu được.” Trên mặt Ngũ Khâu Thực vẫn là nụ cười quỷ dị không thay đổi như cũ, nhưng cũng không lỗ mãn như trước kia. Hắn đang ở Mĩ, Viên Khởi Lương ở Đức, sau khi hắn nghe nói tới phiền phức của anh, đã không nói hai lời trước lên đường đến Đức, sau khi hiểu rõ tình huống và đảm bảo an toàn cho cha mẹ Viên Khởi Lương xong, hắn lại cùng Viên Khởi Lương trở về nước. Không chỉ là trợ giúp bạn bè, mà cũng bởi vì người phụ nữ trong lòng hắn nữa.

Vẻ mặt Viên Khởi Lương rét lạnh, nhưng trong ánh mắt vẫn thấy rõ sự xem thường và cười nhạo, “Ông ta cho là như vậy thì có thể làm khó mình sao? MÌnh kiện Minh Viễn tay chân của ông ta một trận, ông ta cũng sẽ không ngu ngốc đến mức vẫn làm.”

“Đừng quá khẳng định, xúc tu của Bạch Hách Sơn ở thành phố Z kéo dài khắp nơi. Cha mình cũng thật sự không dám trêu ông ta.” Ngũ Khâu Thực nói xong còn làm động tác rùng mình khoa trương một cái.

“Mình đã điều tra được tình trạng buôn bán mấy năm gần đây Bạch Hách Sơn, ông ta thật sự đã rửa tay. Nếu đã rửa tay, thì sẽ không có khả năng đụng tay đến mình.”

“Bạch Hách Sơn người này, nhưng thật ra là một nhân vật. Cậu thật đúng là chớ có nói kiêu ngạo như vậy, nghe nói trước đây không lâu có người trộm nhẫn vàng trên người của mẹ ông ta, đã bị ông ta tự tay chặt ba ngón tay, sau khi chặt xong, cái gã đàn ông trộn nhẫn đó đã không dám đi báo công an, đến bệnh viện cũng không dám vào……… Trừ mẹ ông ta ra, chính là con gái của ông ta. Những năm này, chỉ bằng phong cách của cô gái Bạch Oanh kia, thì cũng không ai thật sự dám đắc tội với cô ta. Ai biết cậu mắc ở chỗ này có chết được tử tế hay không? Ngược lại mình thật là tò mò ông ta sẽ đối đãi với người khi dễ con gái ông ta như thế nào……..Không biết sẽ……..” Vì nội dung phong phú trong lời nói của mình, Ngũ Khâu Thực còn làm dấu tay cắt cổ.

Sắc mặt Viên Khởi Lương càng thêm ảm đạm, ánh mắt xẹt qua trên mặt Ngũ Khâu Thực, nói thật nhỏ, “Nếu tò mò, cậu có thể đi trêu trọc thử cô ta một chút.” Nghĩ đến Bạch Oanh, Viên Khởi Lương trở nên đau đầu nhức óc. Anh có vẻ thông cảm đối với phương diện yêu đơn phương của cô ta, có sự khinh thường đối với việc cô ta xem thường sinh mạng, có sự chán ghét đối với thân phận bối cảnh của cô ta, có sự oán giận đối với tâm tình phức tạp không biết gọi tên này của mình.

“Lại nói, Bạch Oanh thật đúng là một liệt nữ. Dưới gầm trời này chẳng lẽ chỉ có một mình Viên Khởi Lương là đàn ông chắc? Cô ta đáng giá như vậy lại muốn sống muốn chết? Chết nhiều như vậy không mệt mỏi sao, quên một người sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều mà.”

“Quên một người nhẹ nhõm hơn, vậy cậu dễ dàng sao?” Viên Khởi Lương không nhìn Ngũ Khâu Thực, nhưng giọng nói lại sâu kín.

Nụ cười trên mặt Ngũ Khâu Thực vào giờ khắc này trong nháy mắt đã thu hồi lại, rốt cuộc tâm tình cũng không vui vẻ nổi, ngược lại hắn muốn quên, hắn cho rằng chẳng qua là vì hắn chưa trải qua tình yêu, vậy mà, đã chạy trốn tới nước Mĩ, đưa tới trước mặt hắn những mỹ nữ tóc vàng mà mình ưa thích, thế nhưng hắn lại cảm thấy mặt mọi người đều như mặt cô, khuôn mặt quái dị của cô, khuôn mặt trang điểm xấu xí của cô, thậm chí hắn cũng không nghĩ đến mình từ lúc nào đã đem vẻ mặt và hành động của một người phụ nữ nói ra rõ ràng từng chút một như vậy, hắn không nhớ được lúc nào mình đã yêu cô. Người phụ nữ này, đã phá vỡ nhận thức với phụ nữ của Ngũ Khâu Thực. Bao gồm, cho tới bây giờ hắn đều quan niệm rằng “Phụ nữ càng nhiều càng tốt”, bởi vậy hắn sâu sắc phát hiện, một người đàn ông, chỉ cẩn một người phụ nữ, đã đủ giày vò rồi.

“Viên Khởi Lương, nếu như cậu làm cô ấy không hạnh phúc thì làm thế nào?” Giọng nói của Ngũ Khâu Thực nói với Viên Khởi Lương cũng sâu kín.

“Không có loại khả năng này.” Viên Khởi Lương trả lời không chút do dự.

“Nhưng bây giờ khẳng định cậu làm cô ấy rất ngột ngạt.”

“Mình sẽ giải thích với cô ấy.”

“Cậu trở về nước cũng không báo cho cô ấy.”

“Chưa tới lúc.”

“Cái người này thật là kỳ cục, theo mình thấy, trên thế giới này ngoại trừ Bạch Oanh ra, thật đúng là không có loại nào có thể chịu đựng được cậu.” Ngũ Khâu Thực thẳng thắn, sau đó toàn thân cao thấp bị ánh mắt của Viên Khởi Lương lăng trì một trăm lần. Cho đến lúc hắn nói, “Chẳng qua mình rất coi trong người phụ nữ ngu ngốc kia thôi.”

“Cậu gọi cô ấy là chị dâu hoặc là cô Trác thì mình nghe sẽ thấy thoải mái hơn.”

“Này, cậu có cần phải bá đạo như vậy không?”

“Có lẽ chính cô ấy cũng sẽ thích được cậu gọi là chị dâu đấy.” Nghĩ đến loại ý loạn tình mê vào buổi tối lúc trước, trái tim bình tĩnh lạnh lùng của Viên Khởi Lương lại một hồi không kiềm chế được kích động. Hình như từ lúc anh bắt đầu có bạn là con gái, anh chưa từng trải qua cảm thụ này, khát vọng cảm thụ một người như vậy. Ngày cùng Trác Lí đi chung với nhau, thỉnh thoảng anh luôn bắt đầu sinh ra một loại bá đạo và dục vọng ích kỷ, cái loại đó chỉ muốn giấu cô ở bên cạnh mình, chỉ có ham muốn cô thuộc về anh. Có lúc, cho dù anh nhìn thấy cô cười với người khác, nói chuyện vời người khác, anh cũng có cảm giác không thoải mái. Anh biết đó là vì cô rất tốt đẹp, đó là vì cùng cô chung đụng đã lâu sẽ biết thói quen của cô trong từng hoàn cảnh, cái loại đó làm không khí xung quanh cũng lộ ra vui sướng. Cô mang theo nụ cười má lúm đồng tiền rực rỡ đẹp mắt, làm cho anh không thể dời nổi mắt, nha đầu kia cố tình lại thường không hiểu chuyện không biết điều mà khiêu chiến sự nhẫn nại của anh, điều này làm cho anh càng lúc càng sâu sắc cảm thấy: Có được cô, là một việc vô cùng cấp bách là chuyện rất cấp bách.