Có Ma Vật Cạnh Trái Đất

Chương 29: - Em trai tiểu khả ái




Tiêu rồi!

Bại lộ rồi!!

Còn chưa bắt đầu giả bộ đã bị phát hiện!!!

Mặc dù cô đã mơ hồ đoán được nhà họ Lâm là hồn sư, nơi họ đến hằng năm là Linh Ma Giới, nhưng  cô chưa tính đến chuyện nói với bọn họ, ít nhất không phải bây giờ.

Vì bị phát hiện quá mức đột ngột, còn chưa kịp chuẩn bị, Mãn Tình đang không biết phải làm gì thì Lâm Hạo đã bình tĩnh lại, nâng chân bước tới gần Mãn Tình.

"Chị, chị..."

"Lộc cộc..." Đột nhiên tiếng bước chân cắt ngang lời của Lâm Hạo, đúng lúc này từ góc đường có 2 người đàn ông mặc vest chạy tới. Đầu tiên bọn họ nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó cả 2 đồng thời nhìn về phía Mãn Tình.

Họ biết Lâm Hạo, nhưng cô gái đột nhiên xuất hiện này là ai? Từ sự dao động hồn lực của cô ấy có thể nhận ra cô ấy là người gϊếŧ con ma vật vừa rồi.

"Xin chào, tôi là Trương Minh, nhân viên của cục giám sát hồn sư thành phố S, xin hỏi cô là ai vậy?"

Xong rồi, cục giám sát hồn sư cũng tới, một lần sơ sẩy đã lộ hết cả ra rồi.

___

Nửa tiếng sau, trong phòng khách biệt thự ven hồ.

Mãn Tình co ro trên sô pha như một đứa trẻ làm sai chuyện.

"Chị, chị thức tỉnh lúc nào vậy?" Lâm Hạo tuy còn nhỏ nhưng rất có khí thế, cậu nhìn chằm chằm Mãn Tình với vẻ mặt ủ rũ rúc trên sô pha.

"Mới... cách đây không lâu" Mãn Tình đáp với vẻ mặt áy náy.

"Thời gian cụ thể"

"Khi... khi em quay lại lần trước"

"Vậy tại sao chị không nói cho bọn em biết" Lâm Hạo cả người tức giận khi biết cô thức tỉnh ngay lúc họ trở về.

"Lúc đó chị không biết chuyện gì xảy ra, biết nói thế nào đây. Hơn nữa, chị cũng không biết mọi người là hồn sư". Đúng vậy, chẳng phải bọn họ cũng có bí mật không nói cho cô biết sao, cô chột dạ cái gì, nghĩ đến điểm này, Mãn Tình lập tức ngồi thẳng dậy, cảm thấy mình tự tin lên không ít.

"Bọn em..." Lâm Hạo nghẹn một bụng, không nói được gì.

Đúng vậy, Mãn Tình căn bản không biết cả nhà họ đều là hồn sư, hơn nữa quan trọng nhất là lần trước khi cả nhà họ trở về từ Linh Ma Giới thì Mãn Tình thức tỉnh, vậy mà cả nhà nhiều người như vậy đều không ai phát hiện. Nghĩ đến đây, Lâm Hạo không khỏi tự oán trách chính mình.

"Được rồi, đừng tức giận, chúng ta đừng nói chuyện này nữa" Mãn Tình cố ý lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, sao bây giờ em lại quay về? Không phải mỗi năm chỉ có thể trở về 1 lần thôi sao?"

"Em..." Mặt Lâm Hạo hiện ra vẻ mất tự nhiên "Em xin nghỉ trở về".

"Xin nghỉ? Dì Thanh có biết không?" Mãn Tình hỏi, cô biết dì Thanh rất để ý đến việc học của Lâm Hạo và Lâm Nguyệt. Hơn nữa từ Linh Ma Giới về Trái Đất cũng không dễ dàng, cho nên trước đây mỗi năm bọn họ chỉ trở về 1 lần.

"Biết" Về phần biết trước hay sau khi cậu đi thì Lâm Hạo không nói.

"Sao đột nhiên lại xin nghỉ về đây?" Mãn Tình hỏi lại.

"Dì Triệu nói chị mất tích" Sau một lúc im lặng, Lâm Hạo nhìn Mãn Tình.

"Chị... em trở về là vì chị?" Mãn Tình hiển nhiên không ngờ tới, "Làm sao em biết chị mất tích?"

"Anh Nhạc Minh tìm thấy xe máy Halley của chị ở rừng cây ngoại thành, gần đó còn có một ít thi thể ma vật" Lâm Hạo nói, "Bọn họ đều nói chị bị ma vật nuốt chửng rồi, nhưng em không tin"

"Nên em quay về đây để tìm chị?"

"Dạ" Lâm Hạo gật đầu, "Chị có vòng tay Tịnh Ma do chị hai đưa cho. Những con ma vật bình thường đều sẽ không đến gần chị. Em không tin chị bị ma vật gϊếŧ chết".

Vẻ mặt Lâm Hạo nghiêm túc, kiên định nói, những người xung quanh đều nói Mãn Tình bị ma vật cắn nuốt, nếu không thì sao tìm đâu cũng không thấy, bỗng nhiên biến mất hoàn toàn. Nhưng cậu vẫn không tin, cho dù là sự thật thì cậu cũng muốn quay trở về Trái Đất, chém sạch sẽ toàn bộ những con ma vật đã làm hại chị cậu.

"Tiểu Hạo~~" Mãn Tình gào lên ôm Lâm Hạo.

Lâm Hạo nghi hoặc ngẩng đầu, sau đó thì bị Mãn Tình ôm sát vào trong ngực, cậu còn nghe thấy âm thanh mềm nhũn của chị gái "Chị biết trên đời này em là người quan tâm chị nhất mà".

Mặt Lâm Hạo lập tức đỏ lên, giãy giụa nói: "Chị buông em ra".

"Không buông, để chị ôm một lát" Mãn Tình cảm động rối tinh rối mù, trong lòng đã mềm nhũn. Cô ôm chặt Lâm Hạo sống chết không buông, thật không phí công cô nuôi dưỡng đứa em trai này mà.

Lâm Hạo xấu hổ và giận dữ không thôi, nỗ lực giãy giụa vài lần, vất vả tránh thoát khỏi lồng ngực Mãn Tình.

"Chị, khoảng thời gian vừa rồi chị ở đâu?" Lâm Hạo vẫn chưa quên chuyện chính, nếu chị cậu không bị ma vật cắn nuốt, vậy hơn 20 ngày qua chị đã đi nơi nào.

"Chị cũng không biết" Mãn Tình suy nghĩ rối loạn. Nếu Lâm Hạo trở về vì chuyện cô mất tích thì nhất định cậu sẽ hỏi trong thời gian này cô đi đâu. Chuyện mình đi Linh Ma Giới chắc chắn không thể nói ra, mà cớ khác cô cũng chưa nghĩ ra nên chỉ có thể giả bộ không biết.

"Sao chị lại không biết" Lâm Hạo nghi hoặc nói.

"Việc này kể ra thì rất dài" Mãn Tình định kể lại chuyện xảy ra sau khi cô thức tỉnh nửa thật nửa giả kể lại, "Ngày chị thức tỉnh thì gặp phải một con ma vật".

"Hả?" Lâm Hạo hoảng hồn. Mới vừa thức tỉnh liền gặp ma vật, Lâm Hạo biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào.

"Bình tĩnh, không phải chị không bị gì sao. Ngày đó bỗng có người xuất hiện và cứu chị" Mãn Tình vội vàng nói.

"Người nào?" Lâm Hạo hỏi.

"Chị cũng không biết, anh ấy vẫn chưa nói tên cho chị biết, chỉ nói anh ấy là hồn sư, chị cũng là hồn sư. Lúc đó anh ấy cũng bị thương, muốn chị đưa đến chỗ chị để dưỡng thương một thời gian. Chị liền dẫn về, để anh ta ở biệt thự của chị".

"Chị đi cùng anh ta đến rừng cây ở ngoại ô?" Lâm Hạo rất nhanh hiểu ra. Sau khi Mãn Tình mất tích, nhà họ Lâm đã cho người đi điều tra, hình ảnh cuối cùng của Mãn Tình là cô cùng một chàng trai đi xe máy đến rừng cây ngoại thành. Lúc ấy cậu cũng rất tò mò người này là ai, xem ra đây chính là hồn sư đã cứu chị mình.

"Ừm" Mãn Tình gật đầu, "Ngày đó anh ấy nói thấy ở ngoại thành có ma vật nên bảo chị dẫn qua đó để gϊếŧ ma vật, nên chị liền lái xe chở anh ấy qua. Sau đó... lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chị bị ma vật ngộ thương, ngất đi".

Chính mình bị hôn mê, sau đó chuyện gì cô cũng không biết, một cái cớ hoàn hảo, Mãn Tình thầm tự đắc.

"Chị bị thương, ma vật làm chị bị thương? Chị bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?" Lâm Hạo căng thẳng khi nghe tin chị mình bị thương, hỏi liền 4, 5 câu.

"Không sao, không sao. Không phải bây giờ chị rất ổn sao, hôm đó chị chỉ bị ngất xỉu thôi, sau đó không biết gì nữa cả, đến tận hôm nay mới tỉnh lại" Mãn Tình an ủi cậu.

"Người đó thì sao?" Lâm Hạo hỏi.

"Chị tỉnh dậy thì anh ấy liền rời đi. Chị nghĩ mình không có việc gì nên tự mình trở về" Mãn Tình nhớ lại cái cớ mà mình vừa thêu dệt.

"Chị thực sự không sao chứ?" Lâm Hạo bây giờ làm gì có tâm trí quan tâm người đàn ông đó là ai, chỉ quan tâm chị gái mình bị thương thế nào.

"Không sao, không phải chị đang rất tốt sao?" Mãn Tình khua khua tay, tỏ vẻ mình rất khoẻ mạnh.

"Vết thương do ma vật tạo thành không nhìn thấy bằng mắt thường được, không được, ngày mai đi cục giám sát hồn sư, tìm Tịnh Hồn sư kiểm tra cho chị một chút" Lâm Hạo vẫn không yên tâm, nếu trong cơ thể Mãn Tình còn lưu lại ma khí thì làm sao.

"Không cần, chính chị là Tịnh Hồn sư thì còn cần gì ai kiểm tra cho" Mãn Tình vẻ mặt không đồng ý.

"Chị là Tịnh Hồn sư?" Lâm Hạo cảm thấy tối nay có chút kinh hãi, "Vậy lúc nãy chị đánh nhau với ma vật là sao?"

Trước ánh mắt gϊếŧ người của Lâm Hạo, Mãn Tình lặng lẽ lấy chiến hồn bảo hộ ra.

"Chiến hồn bảo hộ, tên khốn kia lừa chị ký khế ước?" Lâm Hạo cảm thấy cậu muốn gϊếŧ người. Chị của cậu thức tỉnh cậu không biết, chị của cậu thức tỉnh thành Tịnh Hồn sư cậu không biết, chị của cậu mới thức tỉnh mấy ngày đã bị người ta lừa cướp đi mất???

Mãn Tình hiển nhiên không ngờ Lâm Hạo lại kích động như vậy, cô tiếp tục giải thích và trấn an, đến khi Lâm Hạo xác định Mãn Tình chỉ ký kết khế ước tạm thời với tên khốn kia thì mới bình tĩnh lại.

"Lập tức giải trừ khế ước". Lâm Hạo không thể chịu đựng cái khế ước này dù chỉ một phút, chuyện này làm cậu cảm thấy như củ cải trắng nhà mình vất vả nuôi bao ngày đã bị heo gặm. Đặc biệt là con heo này còn vô liêm sỉ, nhân lúc chị gái cậu mới thức tỉnh, còn chưa biết gì đã lừa chị ấy lập khế ước.

"Được, được, được" Mãn Tình đáp lại, cuối cùng cũng dỗ được đứa em trai đang cáu kỉnh của mình.

Mặc dù Lâm Hạo còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng đêm đã khuya, trời thì hơi lạnh, Mãn Tình lại toàn thân buồn ngủ, Lâm Hạo không đành lòng nên chỉ có thể nhẫn nại. Dù sao đối với cậu, chị không có việc gì cũng đã đủ rồi, chuyện khác có thể để từ từ hỏi.

Vì thế 2 người, mỗi người về một phòng nghỉ ngơi, một đêm không mộng mị.

___ 

Sáng sớm hôm sau, Mãn Tình đưa Lâm Hạo đi ăn một bữa sáng thịnh soạn, sau đó 2 người bắt taxi đến cục giám sát hồn sư.

Thân phận hồn sư của Mãn Tình hôm qua đã bị lộ, là một hồn sư mới thức tỉnh, cô có nghĩa vụ đăng ký với cục giám sát hồn sư. Đáng lẽ hôm qua Trương Minh phải đem Mãn Tình về, nhưng vì mặt mũi của Lâm Hạo nên chuyện này bị gác lại. Nhưng hôm nay Mãn Tình vẫn phải đến cục Giám sát hồn sư đăng ký.

"Đăng ký cái này có lợi ích gì?" Hai người ngồi xe đi vào tầng dưới cục giám sát, sau đó vừa trò chuyện vừa đi vào.

"Cục giám sát hồn sư là một tổ chức quản lý hồn sư ở Trái Đất. Đăng ký là để thuận tiện cho việc quản lý" Lâm Hạo giải thích.

"Chỉ để tiện quản lý?"

"Đương nhiên, nếu trên Trái Đất xuất hiện ma vật, Cục giám sát hồn sư có quyền gọi hồn sư tới xử lý, nhưng cục giám sát cũng sẽ thưởng tương ứng" Lâm Hạo nói, "Còn có một số chuyện khác, sau này chị có thể từ từ tìm hiểu thêm".

"Điều này có nghĩa là phải thường xuyên chiến đấu với ma vật?"

"Trên Trái Đất không có nhiều ma vật, hơn nữa chị là Tịnh Hồn sư, cho nên sẽ không thường xuyên tiếp xúc với ma vật" Lâm Hạo an ủi.

"Ồ" Mãn Tình không tin chuyện này cho lắm, ở Trái Đất cô còn gặp được nhiều ma vật hơn cả Linh Ma Giới. Không phải nói Linh Ma Giới đầy ma vật sao, sao cô đến 1 con còn chưa thấy.

"Tới rồi" Thang máy nhanh chóng tới tầng cao nhất.

Mãn Tình đi ra ngoài trước, có chút tò mò đánh giá xung quanh. Vốn dĩ cô rất tò mò về cục giám sát hồn sư, nhưng khi bước ra khỏi thang máy để xem xét thì cô có chút thất vọng. Bên trong cục giám sát hồn sư không trang trí gì đặc biệt, nhìn từ bên ngoài vào giống như một công ty bình thường. Tấm biển "Công ty TNHH XX" còn được treo ngoài cửa.

"Thật sự là che giấu kỹ càng nha" Mãn Tình không khỏi lẩm bẩm.

"Chúng ta vào thôi" Lâm Hạo hiển nhiên rất quen thuộc với nơi này, cùng Mãn Tình đi vào.

Mãn Tình gật đầu với người đẹp ở quầy lễ tân rồi đi theo Lâm Hạo vào. Lâm Hạo đột nhiên dừng lại khi tới cửa 1 căn phòng.

"Mẹ?" Giọng nói vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.

"Dì Thanh" Lúc này Mãn Tình cũng nhìn thấy người phụ nữ trung niên xinh đẹp, lạnh lùng ngồi trong phòng làm việc.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp này hiển nhiên là mẹ kế của Mãn Tình, vợ hiện lại của bố Lâm. Bà Lâm đang nhìn chằm chằm vào con trai Lâm Hạo của mình thì chợt nghe Mãn Tình gọi mình, bà đưa mắt nhìn về phía Mãn Tình, sau đó khẽ cau mày.

"Mẹ" Nắm tay Lâm Hạo lắc lắc, sau đó lo lắng đi tới vài bước, đứng trước mặt mẹ mình.

Bà Lâm nhìn cậu con trai luôn khiến mình tự hào từ khi còn bé này, đứng dậy khỏi ghế với vẻ mặt phức tạp, sau đó giơ tay tát Lâm Hạo một phát như trời giáng.

"Bốp!" Tiếng kêu giòn giã vang vọng khắp căn phòng, nhân viên xung quanh trốn trong phòng không dám ra. Họ nhìn nhau và thắc mắc tại sao bà Lâm đột nhiên bùng lửa giận lớn như vậy.

"Dì Thanh, dì làm sao vậy?" Mãn Tình giật mình, chạy tới chặn trước mặt Lâm Hạo.

"Cô đã thức tỉnh rồi, vậy hãy theo ta cùng trở về Linh Ma Giới" Bà Lâm chưa bao giờ quan tâm đến Mãn Tình, cho dù biết Lâm Hạo có chút quan tâm tới cô, nhưng bà cũng không để ý nhiều. Nhưng bà trăm ngàn lần không ngờ tới Lâm Hạo lại lén lút từ Linh Ma Giới về Trái Đất tìm Mãn Tình, bất chấp hồn lực của cậu vừa mới thăng cấp còn chưa ổn định vẫn lén chạy về đây.

Càng không ngờ hơn là mới một tháng không thấy mà một người bình thường như Mãn Tình lại thức tỉnh rồi.