Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 149




Edit: ღDuღ

Beta: ViVu

(Quay trở lại phần kết, ngoại truyện vẫn còn ở phía sau...)

Trên chuyến bay XX từ Côn Minh về thành phố D, có người nhỏ giọng cười đùa, có người đọc sách xem báo, tôi thì như vầng trăng sáng được sao trời vây quanh, bên trái là bà nội, bên phải là Xảo Dĩnh, Thiên Vũ ngồi sau thỉnh thoảng lại ngó đầu lên, nhìn cái bụng tròn vo của tôi, vẻ mặt như vừa khám phá ra điều mới lạ.

“Đáng yêu quá, nhìn bàn tay nhỏ xinh của nó này, thật xinh xắn nha.” Bà nội một tay kéo tay tôi, một tay cầm lấy tờ kết quả siêu âm màu. Ngoại trừ tờ giấy chứng nhận, đó là thứ duy nhất tôi mang lên máy bay. Quần áo đồ dùng cá nhân gì đó, dưới sự thúc giục của bà nội và Xảo Dĩnh đã bị ném xuống dưới hết rồi!

Đột nhiên tôi nhớ đến Âm Nhị Nhi. Anh ta cố ý tìm hai người đến đây, chính là vì muốn dẫn tôi về nhà mà không cần tốn nhiều sức. Nhưng còn anh ta đang ở đâu? Lúc chúng tôi ra khỏi Ảnh Lâu cũng không thấy anh ta xuất hiện, cứ tưởng rằng anh ta đã đợi ở sân bay rồi. Nãy giờ vội vàng lên máy bay nên lúc này mới phát hiện ra, rốt cuộc thì anh ta cũng không đến.

“Anh Hai không về nhà ạ?” Tôi hỏi.

“Anh Hai phải đi giải quyết hậu quả, tạm thời sẽ không về.” Xảo Dĩnh cười đáp.

Giải quyết hậu quả chính là đối phó với Nhiễm Nhiễm sao?

Tôi buồn bã cụp mắt, nhắc tới Nhiễm Nhiễm tôi lại cảm thấy thật áy náy. Anh ấy chăm sóc tôi lâu như vậy, nhưng ngay cả một câu “Tạm biệt” tôi cũng chưa nói mà đã đi, có người nào vong ân phụ nghĩa, mất nhân tính hơn tôi không?!

“Bách Khả, cháu hối hận khi về nhà với bà sao?” Bà nội thấy tôi không nói gì, nên có vẻ vô cùng lo lắng.

Tôi lắc đầu cười khổ, từ lúc hai người họ xuất hiện tại Ảnh Lâu, tôi đã bị nước mắt hạ gục đến mức không thể chống cự được rồi. Thấy bà nội lệ tuôn đầy mặt, tôi cảm thấy áy náy không biết nên làm thế nào cho phải, thế cho nên từ đầu đến cuối không nói được nửa chữ. Nếu như lúc này tôi dám nói hối hận, bà nội lại chẳng dùng nước mắt dìm chết tôi ấy chứ!

“Vậy là tốt rồi.” Bà nội vui vẻ nắm chặt tay tôi, nói: “Từ nay về sau, bà nội sẽ không để cháu phải chịu chút xíu uất ức nào nữa. Có bà nội ở đây, đừng ai nghĩ đến chuyện bắt nạt cháu.”

Bà nội nói được làm được, bà đưa tôi về đại trạch, chăm bẵm tôi, trò chuyện với tôi. Trong nhà mọi người đều rất vui vẻ, thậm chí Xảo Dĩnh còn vì chuyện tôi trở về mà tạm thời chuyển về đại trạch ở. Mà Âm Hạng Thiên vẫn một mực không xuất hiện. Cái người mang ý nghĩa quan trọng nhất đối với việc cục cưng xuất hiện trên đời dường như đã bị xóa sổ. Như thể anh không phải là một phần tử trong căn nhà này, không ai đề cập đến anh, không ai đàm luận đến anh.

Nếu như nói đây là sự bảo vệ của bà nội, thì lúc này, tôi cũng giống như được bước vào một cái hòm ấm áp và an toàn.

Sau khi tôi về nhà được một tuần thì Âm Nhị Nhi mới trở về thành phố D. Anh ta vẫn giống như bình thường, không có gì khác, ngôn ngữ hành vi cử chỉ vẫn tao nhã điềm tĩnh như cũ. Nhưng tôi lại cảm thấy anh ta có thêm thứ gì đó, cụ thể là thêm cái gì thì tôi cũng không thể nói được rõ ràng, dù sao thì đây cũng chỉ là cảm giác.

Hôm nay, sau khi ăn xong bữa tối, tôi đến nhà kính chăm sóc mấy cây hoa của mình. Âm Nhị Nhi thì ngồi trong góc tắm ánh trăng.

“Bách Khả, em có cảm thấy thiếu cái gì đó không?” Anh ta từ tốn hỏi.

Tôi tạm dừng tay, ngoái đầu lại nhìn anh ta: “Ý anh là Âm Hạng Thiên sao?”

Âm Nhị Nhi cười cười lắc đầu: “Ý anh là bồn lan của em bị anh mang về nhà rồi.”

Anh ta cố ý! Tôi khẳng định 100% là anh ta cố ý.

Sau một hồi nghiến răng ken két, tôi nặn ra một nụ cười dữ tợn rồi nói: “Anh Hai, bây giờ em là phụ nữ có thai đó nha! Nếu để bà nội biết anh đem em ra làm trò cười, anh đoán xem bà nội sẽ làm gì anh?”

Âm Nhị Nhi bật cười, đùa bỡn chậu cây xanh biếc trên bậu cửa sổ rồi nói: “Mắng anh, hoặc là đuổi anh ra khỏi nhà. Dù sao thì cũng sẽ không nghiêm khắc như với những người khác.”

Tôi cũng không phải là quả trứng, nên dĩ nhiên là đã nghe ra được trong lời nói của Âm Nhị Nhi có điều gì đó, nhưng đang suy nghĩ xem có nên truy hỏi hay không thì trong nhà kính vang lên tiếng la thất thanh của tiểu Tần: “Thiếu gia, Đại thiếu gia gọi điện thoại tới nói, hợp đồng đã xảy ra vấn đề rồi, bảo anh gọi điện thoại lại.”

“Được.” Âm Nhị Nhi mỉm cười nói, khi đi lướt qua tôi còn nhỏ giọng nói một câu: “Lại đây nghe chút sự thật đi, rất thú vị đó.”

Tôi sững sờ nghi hoặc trong chốc lát, cuối cùng cũng không chiến thắng được sự hiếu kỳ trong lòng, lặng lẽ đi theo ra ngoài.

Bên ngoài nhà kính, sắc trời đã tối. Tiểu Tần cũng đã không thấy đâu. Âm Nhị Nhi và bà nội đang đứng đối mặt với nhau, dường như đang nói gì đó.

Tôi lấy một phiến lá thật to cuộn lại làm loa, đưa lên tai để nghe ngóng, chỉ nghe thấy bà nội cố gắng hạ giọng xuống nói: “Từ hôm nay trở đi, đừng về nhà nữa.”

Âm Nhị Nhi cười nói: “Cháu chưa nói gì mà.”

Bà nội khẽ hừ một tiếng: “Đó là do tiểu Tần đã phát hiện kịp thời, bà tới kịp.”

“Bà thật là lo lắng quá, cháu chỉ về ăn bữa cơm tối mà bà đề phòng cháu như đề phòng cướp vậy.”

“Muốn trách thì trách chính cháu, việc quan trọng thì mặc kệ, cả ngày chỉ lo nghĩ xem phải đi làm loạn như thế nào.”

“Đó không phải là làm loạn, đó là tình cảm anh em. Bà quá tàn nhẫn với lão Tam rồi. Người làm anh như cháu...”

“Cháu tranh thủ thời gian nghỉ nơi đi!” Bà nội cắt đứt lời của anh: “Từ trước đến nay cháu cũng không phải là người anh trai tốt, hiện tại giả vờ làm sói ba đuôi với bà à?”

Âm Nhị Nhi buột miệng cười: “Cháu không cần giả vờ.”

“Đúng, cháu vốn là con sói con luôn nghịch ngợm gây sự! Cút nhanh lên, đừng gây phiền toái cho ta.” Bà nội giơ gậy, đẩy eo Âm Nhị Nhi giống như áp giải tù binh, đẩy người đi.

Bước ra khỏi thân cây, ngẩng đầu nhìn bóng trăng lưỡi liềm cô độc, lại hông nói rõ cảm giác ở trong lòng.

Âm Nhị Nhi để cho tôi nghe những lời này, mục đích là muốn tôi chính miệng hỏi thăm tình hình của Hạo Thiên sao? Thế nhưng, tự tay bà nội tạo cho tôi một thế giới ấm áp không bị quấy rầy, tôi có lý do gì để phá vỡ sao?

Bắt đầu từ hôm đó, Âm Nhị Nhi cũng không trở về đại trạch. Tôi tự do mấy ngày, nhưng cũng không vứt chuyện này ra sau đầu, ngược lại những gì người kia đang phải chịu đựng lại làm cho tôi không an tâm.