Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 152: Ngoại truyện — Phiền toái




Editor: Nhật Dương

Beta: coki, Lạc Thần

Thời gian quay ngược về lúc Bách Khả vừa mới mất tích—-

Đối tượng bảo vệ trọng điểm đang mang thai sói con mất tích khiến nhà lớn nhà họ Âm kéo chuông báo động và người đầu tiên bị gọi hồn là Âm Hạng Kình.

“Nói mau, có phải cháu giấu Bách Khả đi hay không?” Vẻ mặt bà nội Âm cực kỳ không tốt chất vấn.

Âm Hạng Kình biết lúc này không thể chọc bà nội, vì vậy ngoan ngoãn lắc đầu nói: “Không có.”

“Bốp” một tiếng, bà dùng gậy đập lên chiếc bàn trước mặt Âm Hạng Kình.

“Nếu không nói thật thì bà lập tức đánh cháu.” Bà nội lớn tiếng đe dọa.

Âm Hạng Kình còn oan hơn Đậu Nga: “Cháu nói thật mà, mặc dù cháu cảm thấy chú Ba đáng thương nhưng cháu sẽ không vì em ấy mà hao tâm tốn sức giấu Bách Khả đi, cháu cũng không có được lợi ích gì mà.”

Bà nội nheo mắt nhìn cháu trai mình trong chốc lát sau đó trầm ngâm nói: “Không phải cháu thì cũng chỉ có thể là Nhiễm Nhiễm, cháu bỏ công việc xuống, nhanh chóng sắp xếp đi Côn Minh.”

“Bà nội, bà tưởng Nhiễm Nhiễm là thần tiên sao? Nhà lớn nghiêm mật giống như nhà tù, làm sao cậu ta có thể thần không biết quỷ không hay lén chuồn vào lại thần không biết quỷ không hay mang Bách Khả đi được?”

Bà cụ Âm sửng sốt: “Theo cháu nói thì không phải là Nhiễm Nhiễm sao?”

“Không phải ạ.”

“Vậy là ai?”

Âm Hạng Kình dở khóc dở cười: “Làm sao cháu biết được? Cháu vừa mới rời giường đã bị bà gọi tới đây, trừ việc Bách Khả mất tích thì cái gì cũng đều không biết.”

Bà cụ Âm trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ là Bách Khả tự đi?”

“Không phải đâu. Cô ấy đã chịu trở về cùng bà thì sao có thể vô cớ âm thầm rời đi được?”

Bà cụ Âm nghĩ mãi không ra kết quả, phiền não khoát tay nói: “Cháu đi đi.”

Âm Hạng Kình như được đại xá, định đứng dậy rời đi nhưng vừa tới cửa lại nghe bà nội nói: “Vẫn phải đi Côn Minh.”

Âm Hạng Kình dừng bước quay đầu lại nhìn: “Bà nội, cháu khẳng định Bách Khả không có ở Côn Minh.”

“Có lẽ bây giờ không có ở đó nhưng nói không chừng mấy ngày nữa sẽ xuất hiện, cháu đi ôm cây đợi thỏ đi.” Bà cụ Âm quá nóng lòng nên bị rối, nếu là thường ngày thì nhất định bà sẽ suy nghĩ chu đáo, cho dù Bách Khả bị Nhiễm Nhiễm mang đi hoặc là bỏ đi cùng với Nhiễm Nhiễm thì bọn họ cũng sẽ không ngốc đến mức quay về Côn Minh.

“Bà nội, cháu không phải thỏ.”

“Bà bảo cháu đợi thỏ chứ không nói cháu là thỏ. Đừng kì kèo mè nheo nữa, mau về công ty bàn giao công việc đi, không tìm được Bách Khả trở về thì cháu cũng đừng về nữa.”

“......!” Bà nội thật bướng bỉnh, cuối cùng anh cũng biết tính cách của chú Ba di truyền từ đâu.

Bị cường quyền đè xuống nên Âm Hạng Kình chỉ có thể chấp hành nhưng mà nghĩ lại thì đi Côn Minh cũng không có gì không tốt, ít nhất không cần phải làm việc!

Âm Hạng Kình rời nhà lớn, anh yêu cầu thư ký đặt vé máy bay đi Côn Minh rồi về công ty bàn giao công việc, sau khi anh đi không lâu, người giúp việc Bảo Nhi phát hiện không thấy Thiên Vũ nên lập tức bẩm báo bà chủ.

Ngay lúc bà cụ Âm trăm mối không thể lý giải thì Âm Huyền ở châu Úc xa xôi gọi điện thoại tới xin lỗi, sau đó bà cụ Âm quay qua mắng con trai mình, quăng luôn chuyện cháu trai rời đi ra sau đầu, đợi đến khi bà nhớ tới thì Âm Hạng Kình đã lên máy bay đi Côn Minh rồi.

Âm Hạng Dương tỏ ra hết sức bất đắc dĩ khi phải đối mặt với đống công việc cao như núi, theo sự hiểu biết của anh với chú Hai thì lần này Hạng Kình không đi một tháng tuyệt đối sẽ không trở lại, bởi vì em ấy phụng chỉ đi, cũng có thể hiểu là em ấy phụng chỉ đi chơi.

=== ====== ====== =====

Nửa đêm, Nhiễm Nhiễm tỉnh giấc vì gặp ác mộng, anh giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, hoảng sợ nhìn ra cửa sổ.

Trong mộng, con ác quỷ bò từ đó vào, trên thực tế không có ác quỷ nhưng lại có sự cô đơn lạnh lẽo.

Kể từ khi Bách Khả đi, cả lầu hai chỉ còn mình anh, cuộc sống vốn tràn đầy tiếng cười vui vẻ chỉ trong một đêm đã tan thành bọt nước và tính toán của anh cũng bị đổ bể!

Anh vốn định chờ sau khi Bách Khả sinh đứa bé ra thì sẽ cùng cô di dân sang nước ngoài, tìm một đất nước nhỏ không có chiến loạn cũng không quá phồn hoa để trải qua cuộc sống gia đình đơn giản bình thường. Mặc dù Bách Khả không thương anh nhưng cuối cùng vẫn quan tâm anh, loại quan hệ thân mật hơn bạn bè lại gần giống như người nhà cũng đủ để bảo đảm cuộc sống bình thản, ấm áp của bọn họ nhưng bây giờ chỉ anh có thể buồn rầu vô ích, trống vắng tịch liêu.

Loại cảm giác không người hỏi han cực kỳ tệ lại còn là giữa lúc đêm khuya yên tĩnh nên càng bị đẩy lên cao, anh biết bệnh của anh, loại bệnh này là loại bệnh mà mọi người thường gọi là – cô độc!

Lúc trước anh ở một mình, mặc dù thỉnh thoảng cũng cảm thấy nhàm chán nhưng anh có thể tìm những việc vui vẻ để bù vào.

Chẳng hạn như trêu chọc nhân viên của mình, đùa giỡn ông chủ tiệm bán hoa kế bên hoặc là đi siêu thị bóp mì ăn liền, chọt chọt bánh bao vì vậy khoảng thời gian nhàm chán lập tức bị tiêu hao hết nhưng bây giờ những chuyện như thế này chỉ khiến anh có cảm giác mình bị bệnh tâm thần.

Thói quen thật đáng sợ, chỉ mới có nửa năm ngắn ngủi mà Bách Khả đã hòa vào cuộc sống của anh, ngấm vào cuộc sống của anh. Cô rời đi khiến anh không quen nhưng cuối cùng Bách Khả cũng đi cho nên anh cần phải cố gắng khắc chế “thói quen” khiến anh không thoải mái này.

Mỗi buổi sáng không ai gọi anh rời giường, không sao, đặt đồng hồ báo thức là được!

Sau khi rời giường không có điểm tâm sáng hợp khẩu vị, không sao, anh có thể ra nhà hàng ăn!

Quần áo không ai ủi, không sao, anh không ngại mặc đồ nhăn, vừa lúc có thể đổi phong cách!

Khách hàng khó dây dưa không ai ứng phó cũng không sao, cùng lắm thì không nhận đơn hàng này!

Nhưng anh cực kỳ không cam lòng! Rõ ràng là anh chọn trúng Bách Khả trước lại tốn không ít công sức mới lừa gạt về được nhưng kết quả là Âm Hạng Kình vừa ra tay thì tất cả cố gắng của anh đều biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Tên biến thái chết tiệt đó phá hủy mối tình đầu của anh rồi lại phá rối sự nghiệp bắt cóc vợ vĩ đại của anh, thật sự là khinh người quá đáng!

Thật sự là càng lúc càng ức hiếp người, từ sau ngày đuổi tên biến thái chết tiệt kia đi thì anh thường suy nghĩ nếu như anh chấp nhận lời mời của Âm Hạng Kình, lên giường làm một lần khiến Âm Hạng Kình cảm thấy không tệ, như vậy có phải là bọn họ có thể tiếp tục hay không?

Nhưng mỗi lần nghĩ đến việc này, Nhiễm Nhiễm lại tự khinh bỉ bản thân mình, tên biến thái chết tiệt đó chỉ mới ngoắc ngoắc ngón tay mà anh đã lập tức khoái chí thì định lực của anh cũng quá kém rồi! Mặc dù anh vốn không phải là người có định lực gì nhưng cũng không thể không cần tự tôn đúng không?

Hơn nữa tên biến thái kia lại là một biến thái chính cống, tính tình rất kì dị, nếu, anh chỉ nói là nếu bọn họ ở bên nhau không tới vài ngày mà tên biến thái chết tiệt đó chán anh thì bảo anh làm sao chịu nổi đây!

Ngừng!!!!

Đừng suy nghĩ nữa, nếu tiếp tục suy nghĩ thì tối nay khỏi ngủ luôn!

Phát hiện suy nghĩ của mình càng ngày càng phát triển, Nhiễm Nhiễm vội vàng ngừng suy nghĩ, quăng mình lên giường lớn.

Ngủ đi! Ngủ thì thế giới sẽ lập tức hòa bình!

Nhiễm Nhiễm vừa mới ổn định suy nghĩ của mình thì chợt nghe dưới lầu vang lên một tiếng “ầm” thật lớn.

Nhiễm Nhiễm nhảy dựng lên rồi chạy vội xuống lầu.

Lầu dưới giống y như hiện trường tai nạn, cửa chính bị một chiếc xe thể thao màu đỏ phách lối đụng đến thê thảm không nỡ nhìn, khắp nơi đều là những mảnh kiếng bể mà chiếc xe gây chuyện thì dừng cách quầy bar nửa mét.

Nhiễm Nhiễm mở cửa xe, kéo tên ngu ngốc bị mắc kẹt trong túi khí an toàn ra ngoài, vốn muốn mắng cho anh ta một trận, kết quả là thiếu chút nữa bị mùi rượu xông vào mũi làm ngạt thở mà ngất xỉu.

Say rượu lái xe! Rất tốt, anh muốn anh ta bồi thường đến quần lót cũng không còn nếu không anh sẽ không gọi là Nhiễm Nhiễm!

“Uống nhiều quá sao?” Trong lòng Nhiễm Nhiễm tức giận nhưng trên mặt lại cười rất thân thiết, người quen của Nhiễm Nhiễm đều biết một khi anh cười như vậy thì đại biểu mèo đen vào nhà, phía sau tuyệt đối không có chuyện tốt.

Cát Kỳ không hề bị thương, chỉ bị hoảng sợ hết hồn nhưng cú va chạm này cũng khiến anh ta tỉnh táo lại.

Anh ta có nghe qua anh hùng cứu mỹ nhân nhưng được một người đẹp nhỏ bé phấn nộn cứu thì đúng là mới thấy lần đầu, mặc dù Cát Kỳ không phải anh hùng nhưng người đẹp này lại thật ngon miệng, nụ cười “dịu dàng” đó càng thêm tiêu hồn đoạt phách người ta.

“Cát Kỳ, xin hỏi cậu tên gì?” Cát Kỳ bày ra nụ cười tự cho là xinh đẹp mê người nói.

“Nhiễm Nhiễm.”

“Nhiễm Nhiễm, cậu là nhân viên ở đây sao? Rất xin lỗi vì đã đụng hư đồ trong tiệm, tôi sẽ bồi thường theo giá tiền của nó.” Ánh mắt Cát Kỳ lướt qua phần ngực trần của Nhiễm Nhiễm, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, không thể trách anh ta sắc dục công tâm mà phải trách bộ dạng đối phương thật sự quá ngon, anh ta không mượn rượu mạnh mẽ áp đảo Nhiễm Nhiễm là đã rất tốt rồi.

“Cửa hàng này là của tôi, cậu bồi thường tiền cho tôi là được.” Nhiễm Nhiễm nhíu mày nói, mặc dù thái độ đối phương rất tốt nhưng anh lại cảm thấy ánh mắt tên nhóc này cực kỳ háo sắc! Nhất là động tác nuốt nước miếng, thật sự làm người ta chán ghét nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi, những ngày tiếp theo, hai người vì nói đến vấn đề bồi thường nên liên tục tiếp xúc, cũng không phải do Nhiễm Nhiễm đuổi theo hỏi chuyện tiền nong mà là Cát Kỳ theo đuổi người ta.